Trong bữa trưa, Lê Húc không nhịn được mà nói ra nghi ngờ trong lòng mình. Khi tìm từ để xưng hô với Thư An Ngọc, anh dừng lại một chút, cuối cùng vẫn không thể nhắc tới hai chữ ông xã. “... An Ngọc, trước kia em không bao giờ viết nhật ký sao?”
Đôi tay đang cầm đũa của Thư An Ngọc dừng lại một chút, sau đó giương mắt nhìn về phía Lê Húc, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu. “Nhật ký sao? Không có.”
“Thật sao?” Lê Húc cũng cảm thấy hơi khó hiểu, anh lẩm bẩm tự nói. “Kỳ lạ quá, tại sao lại không có được…”
Thư An Ngọc mỉm cười, nói với Lê Húc. “Khi còn nhỏ, em cũng hay có thói quen viết nhật ký, nhưng anh nhớ rõ là từ khi em lớn lên, em đã không còn viết nữa.”
Vừa nghe Thư An Ngọc nói như vậy, Lê Húc quay đầu lại nhìn hắn, giống như được khai sáng cái gì đó. “Vì em không nhớ được gì cả, vậy nên… Em có thể hỏi, chúng ta quen biết nhau từ khi nào được không?” Thư An Ngọc hiểu rất rõ các phương diện trong cuộc sống của anh, người bình thường cũng có thể nhìn ra mối quan hệ giữa anh và Thư An Ngọc không tệ lắm, nhưng kỳ lạ ở chỗ, nếu Thư An Ngọc và anh thật sự ân ái như vậy, tại sao anh còn phải nɠɵạı ŧìиɧ với người khác?
Đây là điều mà Lê Húc nghĩ thế nào cũng không thể hiểu được.
Ánh mắt của Thư An Ngọc dừng lại trên khuôn mặt của Lê Húc một lúc, sau đó mới nở một nụ cười, chậm rãi mở miệng nói. “Chúng ta… Có thể xem như thanh mai trúc mã nhỉ? Chúng ta quen biết nhau từ khi còn rất nhỏ.” Nói tới đây, Thư An Ngọc nhìn qua chỗ khác, sau đó lại cụp mắt nhìn xuống mặt bàn. “Nói mới nhớ, đây cũng là một câu chuyện dài. Quan hệ giữa cha mẹ của chúng ta rất tốt, vậy nên chúng ta vẫn luôn chơi cùng với nhau, sau đó tự nhiên ở bên nhau thôi.”
Lời nói của Thư An Ngọc nghe thì không thấy có sơ hở, Lê Húc do dự một chút, cuối cùng vẫn lựa chọn tin tưởng, anh cúi đầu, dùng đũa chọc cơm trong bát, chợt nghe thấy Thư An Ngọc mở miệng hỏi mình. “Bà xã, hôm nay em làm sao vậy? Trước kia em chưa bao giờ hỏi anh mấy câu hỏi như vậy.”
Không hiểu tại sao Lê Húc lại cảm thấy hơi căng thẳng, anh “à” một tiếng, nhưng vẫn không chịu ngẩng đầu lên, giống như muốn che giấu nội tâm hoảng loạn của mình. “Không có, em chỉ hơi tò mò thôi.”
Dường như, Thư An Ngọc cũng chỉ mở miệng hỏi một cách bâng quơ. “Vậy à, hôm nay anh không đi làm nên anh sẽ ở nhà với em, như vậy được không?” Anh chợt nghĩ tới cái gì đó, “À, đúng rồi. Trước đó, em làm mất điện thoại di động, hiện giờ cái này là hàng mới, chắc em vẫn chưa quen đây nhỉ?”
Lê Húc vô thức gật đầu, được một nửa anh đột nhiên nhận ra có gì đó không đúng. “... Điện thoại di động của em là hàng mới sao? Mua khi nào vậy? Số điện thoại cũng là mới sao?”
Thư An Ngọc trả lời một cách tự nhiên, "Hôm kia, có chuyện gì sao?”
Lê Húc không nói, anh biết không đúng ở chỗ nào. Điện thoại di động mới, số điện thoại mới, weibo mới nhưng lại theo dõi Trúc Phi Tinh. Nói cách khác, khả năng cao là ngày hôm qua anh cũng dùng số điện thoại này để đăng ký weibo và theo dõi Trúc Phi Tinh, nhưng sau đó lại xoá weibo.
Tại sao anh phải làm vậy? Là để tiêu huỷ bằng chứng hay sao? Chẳng lẽ, ngày hôm qua anh đã biết mình nɠɵạı ŧìиɧ với Trúc Phi Tinh à? Vậy tại sao anh lại không để lại bất kỳ lời nhắc nhở nào cho bản thân vào ngày hôm nay?
Trong lòng Lê Húc tràn đầy nghi ngờ, nhưng anh không dám để lộ ra trước mặt Thư An Ngọc. Anh ăn vài miếng cơm trong bát, nhưng không cảm nhận được rõ đây là hương vị gì, sau khi chào tạm biệt Thư An Ngọc xong, anh lững thững trở về phòng ngủ giống như một linh hồn lang thang.
Đều tiên, Lê Húc cẩn thận khóa cửa phòng lại, sau đó mới lấy điện thoại di động ra gọi cho Trúc Phi Tinh.
Dường như, Trúc Phi Tinh nhấc máy ngay lập tức. “A Húc, có chuyện gì vậy?”
Lê Húc do dự một chút, “Ngày hôm qua, anh có tới tìm tôi sao?”
Trúc Phi Tinh ở đầu dây bên kia điện thoại trả lời không chút do dự, “Không có.”
Lê Húc miễn cưỡng tin lời của hắn, dù sao thì Trúc Phi Tinh cũng không cần phải nói dối về vấn đề này làm gì. Ngay sau đó, anh lại mở miệng hỏi. “Thư An Ngọc nói số điện thoại di động của tôi là số mới, sao anh có thể biết số điện thoại mới của tôi được?”
Lúc này, Trúc Phi Tinh im lặng một lúc, sau đó mới mở miệng nói. “Xin lỗi em, tôi gọi vào số điện thoại trước của em thì không liên lạc được, tôi phải tìm người thăm dò một chút mới biết… Nếu không, ngày hôm qua tôi đã đi tìm em rồi.”
“Thật sao?” Lê Húc nửa tin nửa ngờ, nghi ngờ trong lòng càng ngày lại càng sâu.
Sau khi cúp điện thoại, anh cẩn thận suy nghĩ lại về quỹ đạo hành động của mình… Nếu bản thân của ngày hôm qua cũng giống như ngày hôm nay, cũng muốn tải weibo theo dõi Trúc Phi Tinh vì thấy mặt của Trúc Phi Tinh xuất hiện trong bộ phim thần tượng, vậy thì ai là người đã xóa weibo trên điện thoại của anh?
Lê Húc không nghĩ ra được, anh bất lực đến mức thở dài một hơi, nằm dài trên giường suy nghĩ. Mặc dù anh là một người rất lạc quan, nhưng sau một hồi buồn rầu thì lại ngồi dậy từ trên giường: Không sao cả, nếu hôm nay không điều tra được, lỡ như ngày mai tra ra được thì sao? Dù sao đi chăng nữa thì anh cũng phải tích lũy thông tin ngày qua ngày.
Nghĩ đến đây, Lê Húc mở khoá cửa của phòng ngủ ra trước, sau đó lục tung các ngăn tủ trong phòng ngủ lên để tìm kiếm. Anh chợt cảm thấy mình như đang chơi một trò chơi thực tế ảo, mà nhà của anh chính là địa điểm đầu tiên phải khám phá.
Vừa nghĩ đến đây, Lê Húc không nhịn được mà bật cười: Mình đang nghĩ vớ vẩn gì vậy?