Cả Nhà Ta Đều Xuyên Tới Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 17: Mặt Nạ

Tiền Mễ Thọ ngửa đầu xem Tống Phục Linh, nghĩ thầm "Bị muỗi chích không phải rất ngứa sao? Sao tỷ tỷ lại cười? Đây là bị muỗi chích đến choáng váng hay là chích trúng huyệt cười a?"

“Tỷ, đệ thổi thổi giúp tỷ.”

“A, được, vậy đệ mau thổi cho tỷ đi.”

Tống Phục Linh xoay thân mình của Tiền Mễ Thọ thành tư thế quay lưng về phía lão ba, Tứ Tráng cùng lão Ngưu lại ở bên ngoài đánh xe. Lúc này lão ba có lấy đồ vật từ trong không gian ra cũng không có ai chú ý.

Không thấy lão ba nàng trước khi choáng váng mê man còn kịp gối đầu lên ba lô Adidas, cũng đem khóa kéo kéo ra, bàn tay bỏ vào trong ba lô sao.

“Ha hả a, ha ha ha, a a, cách.”

Tiền Bội Anh liếc mắt trừng nữ nhi: “Cười đủ chưa? Cười rộ lên cái không dứt, có chuyện gì tốt lắm sao? Không biết sầu là gì! Vừa lúc làm Mễ Thọ quạt gió cho ngươi đi, ta còn có việc phải làm đâu, đừng ảnh hưởng cha ngươi nghỉ ngơi ha.”

Nói xong, Tiền Bội Anh tay chân nhanh nhẹn đem vỉ nướng đặt ở trên chậu than. Trước kia đó là vỉ nướng của lò nướng BBQ.

Sau đó, nhóm lửa. Chưa đến nửa ngày Tiền Bội Anh liền học được dùng đá đánh lửa, có thể thấy được năng lực thích ứng hoàn cảnh của con người mạnh đến cỡ nào.

Tiếp theo là nhóm cái lò bếp cồn, bỏ trứng gà vào trong nồi nấu kiểu Nhật để kho. Lại tiếp tục kiểm tra tình trạng bột mì. Lúc nãy Tiền Bội Anh đã nhào xong hai mươi mấy cân bột mì và đặt sang một bên chờ nở, hiện giờ cục bột đã nở to không sai biệt lắm gấp hai-gấp ba, thành một đống lớn, nàng liền cong eo quỳ gối ở trong xe nắm cục bột, lại bắt đầu cán bánh. Bắt buộc phải ngồi quỳ gối như này thôi, bằng không không có sức lực a.

Tiền Bội Anh làm từng bước một, trong lòng rõ ràng từng công đoạn.

Hiểu rõ tới trình độ nào đâu? Bên này, nàng có thể dùng tay trái không ngừng xoa bột nắm bột mì, cán tốt mặt bánh, sau đó cắt thành từng khối nhỏ như quân cờ. Bên kia, nàng nhóm lên chậu than, đặt đầy các khối quân cờ lên vỉ nướng, ở nướng đến thời điểm nhất định, tay phải rải muối đều đều lên trên bánh, một chút thời gian cũng không lãng phí.

Chiêu thức làm việc như thế này, một phần là được truyền thừa từ Tiền lão gia tử ở hiện đại. Tiền lão gia tử trước kia chính là đầu bếp quốc doanh đâu. Một phần là được rèn luyện trong lúc mở chuỗi cửa hàng ăn vặt cùng Tống Phúc Sinh. Trước kia nàng cùng Tống Phúc Sinh cũng là rất vất vả để xây dựng sự nghiệp a.

Khi đó Tống Phúc Sinh cũng đã đường ngang ngõ tắt tặng lễ cho viện trưởng bệnh viện, làm nàng vào làm trong bộ phận quản tiền thế chấp hành lý của bệnh viện thành phố rồi, cũng coi như mặc vào áo blouse trắng, có cái công việc đàng hoàng. Nhưng kia cũng không ảnh hưởng đến việc nàng hỗ trợ cho việc bán đồ ăn vặt trong nhà nột. Ngày nào nàng cũng dậy sớm, mang theo hai mươi mấy người phục vụ bao bánh bao nhỏ, đồ ăn vặt, v.v... tới gần 7 giờ lại đi làm.

Tiền Mễ Thọ đang thổi hô hô giúp tỷ tỷ, bỗng dừng lại, cầm lòng không đậu quay đầu hít hít mùi thơm.

Tống Phục Linh hỏi: “Có thơm không?” Trong lòng nói thầm: "Đây là lão mẹ còn không có thêm sữa bột vào bên trong đâu, bằng không còn thơm hơn nữa, aizz, không có biện pháp, tình huống không cho phép a."

Tiền Mễ Thọ vừa hé miệng, nước dãi liền chảy xuống. Lúc này, Tống Phục Linh không sợ hắn bất thình lình quay đầu nhìn thấy Tống Phúc Sinh biến ra đồ vật nữa rồi. Bởi vì hắn đã tự động quay lưng về phía Tống Phúc Sinh, chủ động tiến đến bên người Tống Bội Anh, thường thường hỏi: “Cô mẫu, cái này bao giờ xong a? Làm xong cháu có thể thử một miếng không?”

Mà những chuyện này, đối với thân thể là trạng thái ngất xỉu, tinh thần lại thập phần phấn khởi Tống Phúc Sinh, hắn toàn bộ không rõ ràng lắm. Hắn đang vội vàng ở trong không gian.

Tống Phúc Sinh nghĩ: "Tiến vào một chuyến đúng là không dễ, có thể lấy chút đồ gì liền lấy đi."

Trước hết là thẳng đến tủ đầu giường của nữ nhi, tìm ra dầu cù là, lại nhìn sơ qua bàn trang điểm của khuê nữ, thuận tay cầm đi mấy cái dây buộc tóc.

Sau đó hắn liền ở trong phòng khách loay hoay một lúc, giương mắt thấy lưới chống muỗi ở trên cửa sổ, hắn liền dẫm lên trên ghế, lấy dao gọt hoa quả cạy, muốn đem mấy cái lưới chống muỗi kia dỡ xuống dưới. Thứ này cắt nhỏ ra, chia cho mỗi người một khối vây ở quanh đầu, như vậy mọi người lên đường cũng không sợ bị muỗi đốt.

Rốt cuộc, nếu vừa đi bộ vừa cầm cái bó ngải thảo trong tay đốt dọc đường đi, cũng không phải biện pháp hay a, hơn nữa, lão Ngưu đánh xe, muỗi càng là ập vào trước mặt.

Đồng thời, Tống Phúc Sinh cũng rất hiếm lạ không gian này, thật là đáng đồng tiền bát gạo a. Năm đó hắn mua căn hộ bao nhiêu mét vuông nhân gia liền một chút không thiếu toàn bộ làm hắn mang đến. Nhưng những diện tích mà hắn không mua, chắc chắn không có, tỷ như, thông qua cửa sổ vươn tay sờ soạng ra ngoài, tất cả đều là khoảng không, ngón tay có sờ gãy cũng vô ích.

Đem lưới chống muỗi toàn bộ cắt nhỏ, lại xếp chồng lên nhau, Tống Phúc Sinh nghĩ nghĩ, đột nhiên nhớ tới, năm đó nữ nhi tốt nghiệp đại học còn mang mấy cái bằng hữu về nhà chơi cái gì Halloween. Hồi đó nữ nhi cho rằng hắn đi công tác bên ngoài chưa về, lại thêm Bội Anh đi chơi mạt chược không ở nhà, nữ nhi cùng đám bạn liền ở nhà quậy tưng bừng, hắn lúc đó vừa mở cửa ra thiếu chút nữa không bị hù chết.

Năm sáu cái nha đầu trên mặt mang mặt nạ dính đầy huyết, còn có mặt nạ trắng bạch như quỷ vậy a, may mà âm thanh mở "bùm chát loảng xoảng loảng xoảng", nếu không tiếng kêu sợ hãi của hắn e rằng đều bị mấy cái nha đầu nghe thấy.

A? Mấy cái mặt nạ đó bị hắn tịch thu để ở chỗ nào nhỉ? Thứ đồ này tìm ra cho khuê nữ đeo cũng được a, phòng muỗi, mà mí mắt cũng không sợ bị chích nữa.