Nghe vậy, Ngu Thư Ninh liền có chút chờ mong nhìn vào động tác của Thương Khung .
Hôm nay Ngu Thư Ninh ngủ đến khuya mới tỉnh, cũng không biết Thương Khung đã dậy từ bao giờ, trong tay anh chất đống rất nhiều trái cây, từng chút từng chút thêm vào.
“Anh dậy lúc nào vậy, đã làm cái này bao lâu rồi?” Ngu Thư Ninh hỏi.
Hai người cuồng nhiệt làʍ t̠ìиɦ kéo dài rất lâu, đều ở trong động sâu, Ngu Thư Ninh cũng không biết bọn họ đã làm qua bao lâu, đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, trong lúc Thương Khung cho cậu ăn một ít thức ăn nước uống, còn ngủ qua vài giấc, tóm lại là anh vẫn làm từ lúc đó đến giờ.
Thương Khung nhìn cậu, nhếch khóe môi: “Hôm nay là ngày thứ tư.”
Ngu Thu Ninh: ? ? ?
Vậy không phải chiều thứ hai mà là chiều thứ tư á? Bọn họ làm chuyện đó lâu như vậy sao!!
Hệ thống 520 thăng trầm nói: [ Rốt cuộc cũng xong rồi, tôi bị mosaic* lâu lắm rồi đấy.]
*Hiệu ứng censored
Thế giới trước cũng bị mosaic quá lâu, nhưng nó không mạnh bằng thú nhân, nói cách khác, tình trạng thể chất của Ngu Thư Ninh đã được cải thiện, bị ảnh hưởng bởi thế giới này, sức mạnh thể chất của cậu đã có thể chịu được bị làʍ t̠ìиɦ thường xuyên mấy ngày liền của thú nhân.
Ngu Thư Ninh im lặng một lúc, chấp nhận sự thật rằng Huyền Trạch không ngừng đè cậu ra làʍ t̠ìиɦ trong mấy ngày liền, đây có lẽ là đặc điểm chung của thú nhân.
Thương Khung tiếp tục ngào đường, sắc mặt không tốt lắm: “Lúc Ninh Ninh đang ngủ thì tôi làm, nhưng không được nhiều.
Thấy người đàn ông có chút uể oải, Ngu Thư Ninh tiến tới gần nhìn thoáng qua, chỉ thấy phía dưới phủ một lớp xi-rô.
“Nhiều lắm rồi đó, một tầng là có có thể dùng được rất lâu.” Ngu Thư Ninh an ủi anh.
Thì ra đường ở đây khó lấy như vậy, không biết cái hũ lớn mà Huyền Trạch chuẩn bị cho cậu đã cất giữ bao lâu rồi nhỉ?
Liếc nhìn tiểu mỹ nhân ngây ngẩn cả người, Thương Khung dập lửa, định để chỗ phía dưới kết tinh thành cục đường, chốc lát là có thể ăn được.
Thương Khung đứng dậy, kéo Ngu Thư Ninh đừng lên theo.
“Ninh Ninh, muốn đi ra ngoài không?”
Ánh mắt Ngu Thư Ninh sáng lên: “Có thể sao?”
Thương Khung thở dài: “Tôi làm sao có thể từ chối cậu được?”
Ngu Thư Ninh nhào tới ôm cổ anh rồi hôn trên cổ một cái: “Cảm ơn anh, Thương Khung.”
“Nhưng hiện tại bên ngoài có chút kỳ quái, cậu không được cách tôi quá xa đâu.” Thương Khung lộ ra một vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy, “Mấy ngày nay lúc tôi đi ra ngoài, nhìn thấy trên mặt đất xuất hiện một ít sương mù màu đen, giống như có ý thức đuổi theo mấy sinh vật đi bộ trên đường.”
Anh bay lượn ở trên không trung, quan sát rõ ràng sinh vật bị sương đen ăn mòn trở nên cáu kỉnh khó chịu, dung mạo cũng có chút thay đổi, Thương Khung nhìn chúng, cảm thấy những sinh vật biến dị này có chút giống như... hung thú
Từ trước đến nay, hung thú luôn là bí ẩn lớn nhất chưa có lời giải ở thú nhân đại lục, không ai biết hung thú từ đâu tới và vì sao lại biến thành như vậy, chưa từng có sương mù đen như vậy bao giờ, trực giác của thú nhân khiến anh có chút bất an.
Ngu Thư Ninh ngoan ngoãn gật đầu: “Được, nhưng mà anh đưa tôi xuống đất trước đã.”
Thương Khung bất đắc dĩ gật đầu, hóa thành hình dạng của thú, Ngu Thư Ninh bị dây leo buộc chặt bằng một nút thắt, sau đó quấn quanh giác điêu để cố định mình trên đó, cho dù giác đều có bay vòng qua lại trên không trung cậu cũng sẽ không bị rơi..
Ngu Thư Ninh vui vẻ leo lên lưng của giác điêu khổng lồ, nó tự động ngậm dây leo vào miệng, thắt nút trước ngực, để thiếu niên nhỏ bé trên lưng có thể nằm vững vàng.
“Được rồi!” Ngu Thư Ninh ôm lấy cổ giác điêu, hai chân đung đưa, giống như lúc đầu nó cắp lấy cậu bay trên không trung với phương thức phi hành đáng sợ, cho nên cậu không muốn bị như vậy nữa.
Giác điêu kêu lên một tiếng lanh lảnh, vỗ cánh bay ra ngoài.
“Oa!” Ngu Thư Ninh nằm trên lưng giác điêu kích động nhìn xuống dưới, bởi vì cảm thấy đủ an toàn nên cậu không sợ độ cao này, trải nghiệm trên chiếc chuyên cơ riêng này thật sự rất tuyệt.
Đầu mùa xuân nhiệt độ tăng nhanh, hiện tại phía dưới màu trắng đại địa trên cơ bản đã biến mất, còn có một ít màu xanh nhạt mới mẻ.
Không được hoàn mỹ chính là…… Các nơi trên đất liền xuất hiện màn sương đen quỷ dị, không ngừng khuếch tán phạm vi.