Tiểu huyệt có chút lạ, nhưng điều này sao có thể nói với hệ thống chứ, lúc ở cùng Vô Vọng, khi đó cậu được thỏa mãn, thậm chí là cực kỳ thỏa mãn, nên bây giờ cậu có chút không thích ứng với cuộc sống trống rỗng như vậy, thậm chí buổi tối còn mơ thấy giấc mơ như vậy.
Nếu như túc chủ có thể nhìn thấy, cậu liền sẽ phát hiện trên người mình phủ đầy vết hôn, hệ thống 520 liền thở dài một cái.
[Ngu Thư Ninh: Quả thật sữa có tác dụng giúp ngủ ngon, ngày hôm qua tôi vì có án mạng mà không thể nào ngủ được, hôm nay phải hỏi sữa mua ở đâu mới được.]
[Hệ thống 520: Túc chủ, không nên tùy tiện uống đồ của người khác]
Ngu Thư Ninh có chút nghi ngờ: [A? Sao lại là người khác, sữa không phải là của nhân vật phản diện cần tôi cứu vớt sao?]
Nếu như hệ thống có khuôn mặt, hệ thống 520 liền có thể biểu hiện ra vẻ mặt cho cậu mười điểm xuất sắc.
Nó cảm giác nhân vật phản diện ở thế giới thứ nhất đã làm cho túc chủ sinh ra hiểu lầm, không phải tất cả nhân vật phản diện đều giống như Ân Vô Vọng, mà "Vô hại" một cách như vậy, nó chỉ chọn nhiệm vụ đơn giản cho túc chủ thích ứng, chứ không phải để lại cho cậu một ấn tượng sâu sắc.
Hệ thống 520: [Túc chủ, nhiệm vụ ở thế giới thứ nhất rất đơn giản, là do tôi cố ý chọn.]
Ngu Thư Ninh ồ lên một tiếng: [Cảm ơn 520, cậu cũng biết thứ tự tăng dần đó chứ]
Hệ thống 520: [....Ý tôi là từ cái thế giới này cậu phải bắt đầu cẩn thận đó!]
Ngu Thư Ninh: [Hiểu rồi.]
Cậu biết cái rắm! Hệ thống bị túc chủ chọc cho muốn thổ huyết.
Chậc, đêm dài lắm mộng, chờ cậu gặp rắc rối thì sẽ tự biết.
Ngu Thư Ninh cầm gậy dẫn đường đi đến phòng khách, điện thoại di động thời nay cũng rất ít nút bấm, cậu liên lạc cho công ty giao hàng để đến lấy món hàng, cậu nói tình trạng của mình một cách kỹ lưỡng, sau đó liền nói cho bọn họ biết địa chỉ, công ty giao hàng lập tức bày tỏ đã hiểu, liền phái một nhân viên đắc lực đến.
[520, tôi nhất định sẽ kiếm được một thùng tiền đầu tiên!] Ngu Thư Ninh vui vẻ nói.
Hệ thống 520: [A! Đã bị nhân vật phản diện liếʍ qua một lần mà không biết.]
Đối với hệ thống đầy kỳ quá, Ngu Thư Ninh nhất thời muốn làm ầm lên, cho đến khi chuông cửa vang lên thì cậu mới dừng lại.
"Xin chào, tôi là nhân viên giao hàng." Ngoài cửa vang lên thanh âm của đàn ông, "Mã nhân viên xxxxxxx."
"Ơi, xin chờ một chút!"
Cậu cầm lấy gậy dò đường mà lò dò đi ra cửa, Ngu Thư Ninh mở cửa ra, nở nụ cười: "Địa chỉ đều đã ở trong điện thoại, tôi không thể tự đưa được làm phiền anh rồi."
"Đơn hàng là những chiếc khăn choàng kia sao, lần này là cùng một màu, anh không cần lo lắng sẽ giao nhầm, chỉ cần bỏ vào tối liền sẽ đi được....anh gì ơi?" Ngu Thư Ninh chần chờ không lên tiếng, nhân viên giao hàng sao còn chưa đi vào, cũng không lên tiếng nữa.
Trước mắt là tiểu mỹ nhân Châu Á với đôi mắt đen và mái tóc cùng màu, trên người cậu mặc quần áo rộng rãi, hơn nữa còn khoác một chiếc áo lông tối màu, nên da thịt lộ ra ngoài không nhiều, nhưng những phần da thịt trắng nõn ở bên ngoài, đều được phủ những vết đỏ, cơ mà người này tựa hồ như không biết, liền thoải mái cho người xa lạ nhìn thấy.
"Được." Người giao hàng rốt cuộc cũng tiến vào, nhân viên liền kéo nón xuống, che một phần mặt mình đi, sau đó nhìn thẳng vào dấu hôn trên xương quai xanh của tiểu mỹ nhân, "Xin hãy cho tôi mượn điện thoại di động."
Bởi vì âm thanh của nhân viên nhỏ hơn lúc ở cửa, nên Ngu Thư Ninh không biết người đàn ông này chỉ đứng cách mình mười mấy centimet, cậu đi về phía trước đưa điện thoại cho người đàn ông, lúc người đàn ông cầm lấy điện thoại của cậu, ngón tay thô ráp liền chạm vào lòng bàn tay mềm mại của cậu, người đó lập tức chú ý đến, ngay cả ngón tay nhỏ nhắn kia cũng lưu lại dấu vết ám muội.
Mà nhìn vào những dấu vết kia, chúng hệt như thông báo cho người khác biết, tiểu mỹ nhân Châu Á này chính xác là bảo vật của riêng chủ nhân của những vết tích.
Chuyện này cũng không có gì kỳ quái lắm, đổi lại nhân viên giao hàng, người này cũng nhất định sẽ làm như vậy, người đàn ông liền nhếch môi, kéo khóa cổ áo xuống một chút, người này đột nhiên lại cảm nhận được một sự bực bội vô hình.
Ngu Thư Ninh ngồi trên sofa, nghe thấy người đàn ông đang bỏ từng cái khăn choàng vào túi: "Cảm ơn anh, sau này tôi có thể sẽ thường xuyên kêu giao hàng đến tân cửa, lần sau sẽ là anh đúng không vậy?"
Rõ ràng trước hết để có thể xin vào công ty giao hàng là thái độ cùng thao tác phải nhanh nhẹn, sau khi nhận hàng xong sẽ rời đi, nhưng khi cậu hỏi, thì nhân viên giao hàng liền phiền muộn đáp một tiếng.
Cũng không có thời gian hoàn thành đơn này, mà người này chỉ đi làm tạm thời...cũng không tệ nhỉ?
Người đàn ông liền chăm chú liếc nhìn cậu, hơn nữa ánh mắt còn hết sức cảnh giác. Ngu Thư Ninh không nhìn thấy được cái gật đầu của anh ta: “Vậy có lẽ chúng ta sẽ thường xuyên gặp nhau đó, vậy tôi có thể gọi anh là gì?”
“…Cậu có thể gọi tôi là Adoft.” Âm thanh của anh ta có chút khàn khàn.
Đồng tử của anh ta tối lại, ánh nhìn của người đàn ông sắt như dao, người khác chỉ cần liếc mắt nhìn cũng có thể hiểu được, tay người này đã từng nhuốm máu, nếu như trong tình thế khẩn cấp, thì người này chắc chắn là nhân vật nguy hiểm.
Ngu Thư Ninh cong mắt mỉm cười: “Anh có muốn uống nước không, Adoft?”
Tiểu mỹ nhân hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt không có chút tiêu cự nào ‘Nhìn chăm chú’ vào người đàn ông, gương mặt cực kỳ dịu dàng.