Tiêu Nhuận ở nhà chú mình cho đến khi cậu ta mười hai tuổi và lấy họ của chú mình. Sau đó, khi mẹ và cha cậu ta trở về, đã bị đưa đến Thành phố R và đổi thành họ thành Tiêu.
Khi còn nhỏ, Tiêu Nhuận phi thường thích để tóc dài, chú của cậu ta nhiều lần muốn cắt tóc nhưng cậu ta không chịu, cuối cùng đành bỏ cuộc.
Ngoài ra, chú của cậu ta không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, vì vậy vào mùa xuân, mùa hè và mùa thu, ngoại trừ đồng phục học sinh, những lúc khác Tiêu Nhuận đều mặc quần hở đũng.
Vào thời điểm đó, Tiêu Nhuận không nghĩ rằng có gì sai khi để tóc dài, bởi vì khi còn trẻ, cậu ta thấp, trắng và không thể phân biệt nam nữ, hầu hết mọi người sẽ nghĩ cậu ta là con gái ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Khi Tiêu Nhuận lớn lên, mỗi khi nghĩ về lịch sử đen tối này, cậu ta lại ước mình có thể quay lại và bóp cổ con người cũ của mình.
Cố Ngọc Hà khẽ cười một tiếng, đáp lại xưng hô: "Cháu ngoan."
Tiêu Nhuận khóc không ra nước mắt mà rời đi.
*
Tiết thứ hai đang kiểm tra toán, học sinh trong lớp náo loạn ngồi không yên.
Ngồi trước mặt Tống Nguyên là Tiếu Liễu.
Vừa ngồi xuống, Tiếu Liễu hừ lạnh một tiếng, lấy ra giấy bút, chuẩn bị làm bài thi.
Điểm của cô ta rất tốt, đứng thứ hai trong lớp, thứ ba trong trường và Tống Nghiêu là người đứng đầu. Thời điểm phân chỗ ngồi, cô ta cứ cầu nguyện để được ngồi cùng với Tống Nghiêu, nhưng cuối cùng, Tống Nguyên lại ngồi sau cô ta, còn Tống Nghiêu cách cô ta hơn chục người.
Tốc độ làm bài của Tiếu Liễu khá nhanh, nửa giờ đã làm đươc một trang, nghe thấy âm thanh viết chữ phía sau, hơi nghiêng đầu nhìn thoáng qua, thấy Tống Nguyên cũng đã hoàn thành trang thứ hai, nhất thời có chút buồn bực.
Chắc là viết đại đi, thế nhưng so với tốc độ của cô ta còn nhanh hơn một chút.
Nghĩ đến đây, cô ta thu hồi ánh mắt và tiếp tục viết.
Lớp học vô cùng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng viết lách. Chủ nhiệm lớp đang ngồi trên bục giảng, trên tay có vẻ như đang đọc tạp chí, nhưng thực ra lại đang chú ý đến những người bên dưới.
Ngay khi Tiếu Liễu giải xong một bài toán lớn, đang vui mừng khôn xiết, đầu đột nhiên bị đập trúng.
Nụ cười vừa xuất hiện trên khóe miệng cô ta lập tức biến mất, hét lên nhìn thứ vừa đập xuống đất của mình.
Đó là một quả cầu giấy.
Những người xung quanh bị thu hút bởi tiếng hét và lần lượt nhìn Tiếu Liễu.
Tiếu Liễu cúi người nhặt quả cậu giấy trên mặt đất lên, tức giận trừng mắt nhìn những người xung quanh, "Ai, ai ném? Ai gian lận?"
Bạn học nam ngồi trước mặt cô ta bên phải ánh mắt lấp lóe, nghe hỏi, lập tức xoay người, cúi đầu, tùy ý viết lên giấy nháp.
Chủ nhiệm lớp “bang” một cái đặt cuốn sách trong tay lên bục giảng, bước nhanh xuống dưới, cầm lấy quả cầu giấy mở ra xem.
Trên đó viết dày đặc đáp án, hơn nữa bởi vì cố ý viết chữ thật xấu, không thể phân biệt là của ai.
Cô lập tức tái mặt, quay trở lại bục giảng, cầm cây gậy dài gõ ba cái lên bục, sắc bén nhìn mọi người: “Tôi cho các bạn một phút, nếu các bạn chính mình thú nhận, tôi phạt đem bài thi chép lại ba lần. Nếu bị tôi xem camera giám sát phát hiện, liền cút ra khỏi ban A."
Hầu hết mọi người đều run sợ khi nghe tiếng đập bàn.
"Tại sao không ai thú nhận?" Thấy mọi người đều im lặng, chủ nhiệm lớp cười lạnh một tiếng, thiếu chút nữa tức giận vò nát tờ giấy trong tay: "Được, được rồi, các người lá gan thật lớn, thậm chí còn gian lận,nếu đã không có người thừa nhận, tất cả đặt bút xuống không cần thi nữa, ra sân thể dục chạy mười vòng, chiều gọi phụ huynh đến."
Nghe vậy, hầu hết mọi người đều quay đầu lại nhìn xung quanh, rất không vui.
"Ai ném, mau đứng lên."
"Chính là, chúng tôi đều là người vô tội, đừng kéo chúng tôi xuống được không?"
"Đừng để cho tôi biết là ai, bằng không tôi nhất định không buông tha, một người gian lận hại tất cả mọi người, có phiền hay không."
“Lão sư, cô có thể kiểm tra những người trước mặt em, bọn họ đều rất khả nghi.” Tiểu Liễu chỉ vào những người ngồi ở bàn trước mặt, giễu cợt nói: “Chúng ta nhất định phải điều tra kỹ càng, không thể bị liên lụy bởi những người gian lận như vậy mà đi chạy sân thể dục."
Trước mặt Tiếu Liễu xếp thành bốn hàng, đếm người ngồi phía trước, trái phải phía trước có mười hai người, chủ nhiệm cầm tờ giấy trong tay, từng người một đi qua, cuối cùng dừng lại trước mặt. một người.
"Lưu Chung Tân, em đang nhìn chằm chằm vào đầu mình làm gì? Em có cảm thấy không khỏe không?"
“Lão sư, là em…” Lưu Chung Tân ngồi phía trước bên phải Tiếu Liễu vẫn không ngẩng đầu lên, bị người khác mắng mỏ mà lắp bắp: “Là em, là em đã ném,cô đừng bắt mọi người chạy, phạt mình em là được ạ.”
“Em ném?”Chủ nhiệm lớp có chút sửng sốt.
Không chỉ có chủ nhiệm mà tất cả những người khác cũng sửng sốt.
So với hầu hết mọi người trong lớp là gia đình giàu có, điều kiện gia đình của Lưu Chung Tân rất bình thường, thậm chí có phần hơi khó khăn. Trước đây hắn đứng thứ hai trong trường, cũng đứng thứ hai trong lớp, về sau bị Tiếu Liễu đuổi theo, trở thành thứ ba.
Vì thành tích xuất sắc và tính cách thật thà nên cô chủ nhiệm thường lấy cậu làm tấm gương khen ngợi, những học sinh khác đỏ mặt khi giáo viên nhắc đến hắn, lúc rảnh rỗi lại thích trêu chọc hắn, hơn nữa hắn cũng luôn sẵn sàng hỗ trợ các bạn học khác khi gặp vấn đề, quan hệ với mọi người trong lớp rất tốt.
Lúc này nghe nói hắn ném ghi chú, có chút khó tin.
"Em đưa tờ giấy cho ai? Tại sao muốn giúp người đó gian lận?" Lửa giận của chủ nhiệm nước ngày càng tăng, sắc mặt tức giận, "Lưu Chung Tân, em làm cô thất vọng nhiều như vậy, em làm sao có thể làm chuyện như vậy?!"
Lưu Chung Tân toàn thân run rẩy, hắn không nói gì, chỉ cúi đầu, mồ hôi lấm tấm trên mặt làm ướt tờ giấy thi.
Lưu Chung Tân nhìn tờ giấy kiểm tra ướt sũng, dường như đã hoàn hồn, hắn vội vàng dùng khăn giấy lau đi, nhưng sau khi phát hiện ra là vô ích, hắn đứng dậy, quay đầu nhìn về phía sau Tiếu Liễu, sắc mặt trắng bệch nói: "Là, là..."
Lời còn chưa nói ra, cả người như bị búa bổ, lập tức lớn tiếng nói: "Là. . . Tống Nguyên!"
Trong phòng học yên tĩnh như chết, Lưu Chung Tân vừa nói ra những lời này, đột nhiên mở cốc nước giữ nhiệt ra, uống một ngụm nước lớn thở hổn hển, như thể cuối cùng cũng tìm được giọng nói của chính mình, "Vâng, vâng, Tống Nguyên , chính Tống Nguyên đã ép em, trước kỳ thi, cậu ấy đến gặp em và bảo đưa em một vạn tệ để giúp cậu ấy gian lận. Bởi cậu ấy nói nếu thi không tốt trở về sẽ bị người trong nhà khiển trách. Em không muốn giúp nhưng bị cậu ấy uy hϊếp, em cũng là bất đắc dĩ."
Ba năm qua, trong lớp chưa từng xảy ra gian lận, hay nói cách khác, cho dù có cũng chưa từng bị bắt, hiện tại một người bị bắt, cả lớp đều nổ tung.
Đặc biệt là kẻ gian lận lại là Song Yuan, người dính tới những tin bát quái mấy ngày nay.
Đầu bút dừng lại, dưới ánh mắt của mọi người, Tống Nguyên ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lưu Chung Tân không chớp mắt, ánh mắt âm trầm, "Tôi uy hϊếp cậu giúp tôi gian lận ?"
Bắt gặp ánh mắt của y, Lưu Chung Tân cả người không thể khống chế mà run rẩy.
Hắn đưa mắt đi chỗ khác, không dám nhìn Tống Nguyên, hơi thở nặng nề, trong mắt tràn đầy chật vật.
Trong mắt mọi người, hắn làm như vậy là vì sợ Tống Nguyên.
Tiếu Liễu trực tiếp cầm bài kiểm tra của Tống Nguyên, nhấc lên, cười to nói: "Lão sư, Tống Nguyên đúng là kỳ quái, cô xem bài kiểm tra của cậu ấy cũng sắp xong rồi, nhất định là cậu ấy chép bài."
Chủ nhiệm lớp không nói một lời đi xuống, cầm tờ bài kiểm tra lên đọc kỹ.
Trang đầu tiên đã được viết xong, và chỉ còn lại ba câu hỏi lớn ở trang thứ hai.
Sau khi đọc đại khái một số câu hỏi và thấy rằng tất cả các câu trả lời đều đúng, giáo viên chủ nhiệm nắm chặt tờ bài kiểm tra, mạnh đến mức trực tiếp vò nát tờ bài kiểm tra.
“Tống Nguyên.” Cô nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Tống Nguyên, trong mắt tràn đầy lửa giận, chán ghét nói: “Cậu vừa đến đã làm mất uy tín của ban A, tôi thật sự đánh giá thấp cậu, gian lận còn dám làm thì còn cái gì không làm được sao? Không cần thi, đi ra ngoài đứng."
“Trả bài kiểm tra lại cho tôi.” So với sự tức giận của những người khác và sự cáu kỉnh muốn bóp cổ chết y của chủ nhiệm, Tống Nguyên vẫn bình tĩnh: “Tôi không gian lận.”
"Còn dám đòi tôi đưa bài kiểm tra cho cậu?" Chủ nhiệm lớp xé bài kiểm tra ném vào mặt Tống Nguyên “Cậu như thế này không xứng ở ban A, lập tức thu dọn đồ đạc, cút ra khỏi lớp. Ban A tuyệt đối không cho phép người gian lận như cậu ở lại."
"Sự việc vẫn chưa có kết luận. Lão sư, tại sao cô lại cho rằng chính Tống Nguyên là người gian lận?" An Tâm ở bên không ngờ rằng kẻ gian lận cuối cùng lại chỉ vào Tống Nguyên. Sau khi nhận ra, cô cẩn thận nhặt những mảnh giấy thi dưới đất lên, nhìn Tống Nguyên lo lắng: "Cậu không sao chứ?"
Tống Nguyên bị tờ giấy kiểm tra đập vào mặt làm cho hai gò má hơi ửng hồng, nhìn ánh mắt lo lắng của An Tâm lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Cô nói tôi gian lận, người có chứng cớ sao?"
"Tôi còn cần chứng cớ sao? Cậu cho rằng tôi không biết cậu chỉ mới học có mấy năm tiểu học sao? Nói cho tôi biết, nếu như cậu không gian lận, trên bài thi làm sao có đáp án? Đừng nói với tôi là cậu tự viết, cái này nếu câu thực sự viết nó thì lợn có thể bay lên trời." Giáo viên chủ nhiệm từ trên cao nhìn chàm chằm chằm y, trong mắt hiện rõ sự giễu cợt, "Tống Nguyên, cậu cần phải có liêm sỉ một chút. "
Tống Nguyên nhìn camera giám sát trong góc, "Tôi gian lận hay không, cứ nhìn camera giám sát là biết."
"Đúng vậy, lão sư, cô ngay cả camera giám sát cũng không xem, liền nói Tống Nguyên." An Tâm không nói nên lời, "Nếu như cô không muốn xem,em tìm lão sư khác..."
Giáo viên chủ nhiệm nháy mắt giữ chặt An Tâm, mới bình tĩnh lại một chút, miễn cưỡng cười nói: "Ban A không thể để tai tiếng truyền ra ngoài, nếu không ban A chúng ta đem mặt mũi đi đâu? Không cần xem camera, nếu em muốn chắc chắn, tôi xác định cho em. Nếu cậu ta không gian lận, tại sao Lưu Chung Tân lại cho cậu ta đáp án? Vì cái gì mà nói là do Tống Nguyên mà không phải người khác? Hơn nữa đáp án viết trên bài thi là như thế nào."
“Chủ nhiệm, Tống Nguyên sẽ không làm chuyện như vậy, mong cô tin tưởng cậu ấy.” Tống Nghiêu đột nhiên đứng lên, cau mày, tựa hồ đang vắt óc suy nghĩ xem nên như thế nào giúp Tống Nguyên, lẩm bẩm nói: “Tuy rằng cậu ấy đọc sách không nhiều lắm. Nhưng cậu ấy sẽ không làm chuyện gian lận như vậy, nhất định là lão sư đã hiểu lầm."
"Tống Nghiêu, đừng nói nữa." Giáo viên chủ nhiệm hít sâu một hơi, "Tuy rằng tôi tin em, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không tin Tống Nguyên, cậu ấy là người chưa từng học cấp ba, trả lời đúng nhiều như vậy trên bài thi, chính cậu ta viết, ai sẽ tin? Em tin sao?"
Hầu hết cả lớp đều lắc đầu.
Chủ nhiệm lớp trở lại bục giảng, mở lại đoạn video giám sát.
Lưu Chung Tân đứng quay lưng về phía Tống Nguyên, hai tay ôm chặt lấy quần áo, cắn môi sắp khóc.
Việc giám sát lúc đầu diễn ra bình thường, thỉnh thoảng có một số người làm rơi bút, giấy nháp và nhặt lên.
Cảnh quay nhanh đến cảnh Lưu Chung Tân quay đầu chuẩn bị ném quả bóng giấy, lúc này, chủ nhiệm trên bục ho khan một tiếng, Lưu Chung Tân căng thẳng trực tiếp ném đi, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Viên giấy đập vào đầu Tiếu Liễu, sau đó là cô ta tức giận, giáo viên chủ nhiệm đi xuống, Lưu Chung Tân quay đầu giải thích.
Từ đầu đến cuối, Tống Nguyên không hề ngẩng đầu lên.
Giám sát kết thúc.
Mọi người trong lớp dừng thi, nhìn Tống Nguyên với vẻ mặt khác nhau, một lúc sau bắt đầu xì xào bàn tán.
Góc độ mà Lưu Chung Tân ném nó thực sự giống như ném vào Tống Nguyên.
Chàng trai ngồi phía sau Tống Nguyên ngáp dài với vẻ mặt ngái ngủ, nhìn họ thảo luận rồi ngủ gục trên bàn.
"Sau khi xem giám sát xong," chủ nhiệm lớp thản nhiên nói: "Tống Nguyên, em còn gì muốn nói không?"
Tống Nguyên vẻ mặt tỉnh bơ nói: "Đề thi tôi chính mình viết, trên tờ giấy không có khả năng viết nhiều đáp án như vậy."
Trên tờ giấy chỉ ghi nửa trang đáp án cuối cùng, giáo viên chủ nhiệm đã biết điều đó ngay từ đầu, nhưng Tống Nguyên đã viết gần như xong bài thi, rất nhiều đáp án vẫn đúng, chỉ còn lại vừa vặn những câu không có đáp án trong tờ giấy là chưa làm. Thật trùng hợp, nói Tống Nguyên không gian lận, chủ nhiệm lớp căn bản không tin.
"Số đáp án được viết trên tờ giấy có liên quan gì đến việc cậu gian lận không? Cậu đã muốn gian lận, vì vậy cậu tự nhiên chuẩn bị để tránh bị bắt."
Tống Nguyên dừng một chút, "Vậy lão sư cho rằng tôi ăn gian."
"Chứng cứ đây, cậu còn muốn lừa ai?" Chủ nhiệm lớp cười lạnh: "Không phải tôi cho rằng cậu gian lận, mà là cậu uy hϊếp Lưu Chung Tân giúp cậu gian lận. Loại hành vi này ảnh hưởng đến cậu, Tống Nguyên, cậu không phù hợp với ban A."
Tống Nguyên không nói nữa, chỉ cầm lấy mảnh giấy thi An Tâm đưa tới, kiên nhẫn dùng băng dính dán lại tờ giấy thi.
Y lần nữa ngồi xuống, đem bài thi trải phẳng, không nhìn Lưu Chung Tân, mà là hỏi: "Lưu Chung Tân, cậu xác định là tôi?"
Một câu không mặn không nhạt, Lưu Chung Tân xoay người, nhìn y hồi lâu, sau đó run giọng nói: "Tôi, tôi, xác..., tôi xác định là cậu, tan học cậu gọi tôi đi, nói cho tôi biết chỉ cần trước kỳ thi giúp cậu liền cho tôi một vạn tệ."
"Lưu Chung Tân chưa bao giờ gian lận. Câu ấy lại làm loại chuyện này khi cậu đến đây. Tống Nguyên, cậu thực sự có bản lĩnh a. Nếu bạn ở lại ban A, cậu sẽ không mang lại tai họa cho tất cả chúng tôi sao?" Tiếu Liễu khinh thường nói : "Tôi phía trước thắc mắc, sao cậu lại làm nhanh như vậy, nguyên nhân lại là do cậu sao chép, cậu thật giỏi."
“Còn uy hϊếp Lưu Chung Tân. Lưu Chung Tân cậu cũng quá ngốc đi, nói cho lão sư a, hoặc là nói cho chúng ta biết, chúng ta giúp cậu chống lưng a.”
"Lưu Chung Tân chắc chắn không dám nói ra sự thật. Tống Nguyên đã uy hϊếp cậu ấy. Bây giờ nói ra, có lẽ ở sau lưng Tống Nguyên sẽ khi dễ cậu ấy."
"Tôi nhớ tới lúc trước nói Tống Nguyên uy hϊếp Tống Nghiêu, trước kia không tin, hiện tại cảm thấy không phải là không có khả năng."
"Tống Nguyên ngồi phía sau Tiếu Liễu, có lẽ là bắt chước cậu ấy."
Nghe vậy, Tiếu Liễu cảm thấy rất có khả năng, kiêu căng giơ tay nói: "Thưa cô, điều này thực sự có thể. Có lẽ một số đáp án trên bài thi của Tống Nguyên là do sao chép của em. Dù sao cậu ta cũng cao hơn em, nếu muốn là có thể nhìn được bài thi của em."