Lời Hồi Đáp Đến Từ Biển Sâu

Chương 33

Cánh tay mềm mại của Tịch Thính khoác trên cổ anh, lướt lên trên có thể chạm vào mái tóc ngắn ngủn của anh, không mềm không cứng, hơi châm vào tay cô khiến trái tim cô ngứa ngáy.

Nếu dời xuống dưới sẽ chạm vào cổ áo hoodie rộng rãi mềm mại trên người anh, luồn sâu vào trong nữa chính là chiếc áo thun mỏng nhẹ màu trắng ôm lấy cơ thể, bốn ngón tay len lỏi vào trong mới thật sự cảm nhận được cơ thể trần trụi của anh.

Nhiệt độ trên làn da anh rất cao, sưởi ấm lòng bàn tay của cô, những ngón tay bạo dạn đã chạm vào xương bả vai gồ lên bên phải của anh, lòng bàn tay vừa vặn đặt trên rãnh sâu bằng phẳng giữa hai xương bả vai, cô mơ hồ cảm nhận được từng đốt xương sống rõ ràng của anh dưới lòng bàn tay mình.

Cô đếm đốt xương của anh, tiếp tục thăm dò xuống dưới.

Cùng với động tác xâm nhập không chút kiêng dè của cô, cơ thể Giang Khoát ngày càng nóng hơn, hô hấp thêm phần hỗn loạn, nụ hôn càng trở nên cuồng nhiệt.

“Sờ thích không?” Đầu lưỡi làm loạn của Giang Khoát hơi ngừng lại, hàm răng khẽ day cắn bờ môi của cô. Khi thì thầm, anh không thể kiềm chế hơi thở dồn dập và du͙© vọиɠ bành trướng thoát ra từ trong giọng nói của anh.

Tịch Thính ngượng ngùng rút tay ra, quay trở lại gáy của anh, đầu lưỡi tinh nghịch trốn thoát khỏi miệng anh, cô ngửa mặt ra sau một chút nói: “Bình thường.”

“Còn có cái sờ thích hơn đấy, muốn thử không?” Cơ thể anh đuổi theo cô, chóp mũi chạm vào cô, bàn tay vẫn cầm lấy cánh tay phải của cô cũng từ từ buông lỏng rồi vòng ra sau đỡ lấy lưng cô.

Cánh tay cô nổi lên cảm giác nhẹ nhõm.

Giang Khoát bất chợt cúi xuống, ghé vào hõm vai của cô, ngậm cắn làn da căng bóng trên xương quai xanh gồ lên của cô.

Trên người cô có mùi hương như có như không, thôi thúc bộ phận nào đó trên người Giang Khoát cấp tốc căng trướng.

Máu huyết đổ dồn về nơi đó, tâm trí cũng hỗn loạn, chỉ biết kêu gào rằng anh muốn cô.

Anh muốn cô.

Chiếc áo len chữ V mà Tịch Thính mặc hoàn toàn không thể ngăn được hơi thở lẫn du͙© vọиɠ nóng bỏng và đầu lưỡi lắt léo linh hoạt của anh, sự chủ động nhiệt tình của cô bị khơi gợi ra một cách tự nhiên.

Tịch Thính mở đôi mắt mờ sương vì du͙© vọиɠ nhìn về luồng ánh sáng trên tường.

Cây cỏ trong bể cá đong đưa, ánh sáng phát ra từ bể cá cũng lay động, dập dờn tựa như gợn nước lăn tăn, lặng lẽ in bóng cô và Giang Khoát lên mặt tường. Trong bóng đen trên mặt tường, người đàn ông và người phụ nữ ôm ấp thân mật, ngọn lửa đang bùng cháy trong lòng họ nhưng hai chiếc bóng lại đang run rẩy.

Trong bóng tối, Tịch Thính lẳng lặng sờ vào thắt lưng của Giang Khoát, bắt chước tên trộm vớ được của hời là trốn mất tăm.

“Anh nói chỗ này sao?” Tịch Thính chống tay lên vai anh, ghé sát vào tai anh, đưa lưỡi liếʍ qua dái tai đỏ ửng của anh.

Sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ của cô khiến bàn tay anh dời khỏi xương bướm của cô, trong chớp mắt chụp lấy nửa bầu ngực trái của cô từ đằng sau. Những ngón tay ngang ngược luồn lách trong không gian eo hẹp giữa người cô và sofa, lúc này lực đạo của chúng như muốn găm vào trong gò bồng đảo mềm mại của cô vậy.

“Đau.” Tịch Thính há miệng cắn vào vành tai anh như trả thù.

Giọng nói bất mãn của cô men theo mang tai chui vào trong lỗ tai anh, anh nghe thấy tiếng nỉ non bị đè nén trong giọng cô, như một móng vuốt đâm vào người khiến anh đột ngột đứng dậy.

Tịch Thính thuận theo động tác của anh, nhấc hai chân quấn chặt lấy eo anh. Giang Khoát trực tiếp đỡ mông cô, đi về phía phòng ngủ.

“Phòng em lạnh lắm.” Tịch Thính níu lấy cổ anh, khẽ thì thầm bên tai anh: “Phòng khách không tốt sao?”

“Không phát huy được.”

Giang Khoát bế cô vào gian phòng sát vách phòng khách, chính là phòng anh.

Giường rất lớn, chăn đệm êm ái, Tịch Thính bị anh quăng lên giường còn nảy lên hai lần.

Không có lần thứ ba.

Vì Giang Khoát đã đè lên người cô rồi.

Tịch Thính luồn hai tay vào hai bên eo của anh, vén áo hoodie và áo thun ra, sờ vào vùng thắt lưng thon gầy có lực của anh.

Cô còn định sờ lên trên nhưng Giang Khoát đã ngồi đè ngang eo cô.

Anh bắt được bàn tay của cô qua áo, dẫn dắt cô cởϊ qυầи áo cho anh.

Trong phòng không được bật đèn cũng không có máy sưởi, Tịch Thính nương theo ánh trăng yếu ớt ngắm cơ thể bị không khí lạnh bao phủ của anh, sau đó cơ thể cô cũng lây nhiễm cảm xúc thoáng run lên.

“Không lạnh sao?” Tịch Thính hỏi.

Giang Khoát cầm tay trái của cô, để cô chạm vào nơi trái tim anh, đầu gối quỳ trên giường, khom lưng mυ'ŧ dái tai của cô, “Anh nóng.”

Anh nóng, cô cũng khó chịu như vậy.

Tịch Thính không nói gì nữa, giãy khỏi tay anh, nghiêng mặt đuổi theo nụ hôn trêu chọc của anh, duỗi hai tay ôm lấy bờ lưng của anh.

Giang Khoát nhanh chóng cởi cúc quần cô ra, bàn tay dán vào da thịt cởϊ qυầи cô xuống, Tịch Thính phối hợp nhấc chân lên.

Trong bóng đêm tăm tối, ánh trăng mờ ảo, hơi thở dồn dập l*иg vào nhau, người tình trong lòng với thân dưới lõα ɭồ.

Hình ảnh mơ hồ và sắc đẹp làm say lòng người đều bức Giang Khoát đỏ cả mắt.

Anh duỗi tay giữ eo cô bằng một tay, tay còn lại vần vò bầu ngực của cô cách lớp áo len mỏng manh, môi lưỡi quấn quýt không biết thỏa mãn, ngọn lửa nóng bỏng trong lòng muốn nuốt chửng cô vào bụng nhưng vẫn cảm thấy không đủ.

Cảm xúc nôn nóng bất an trong lòng anh đẩy anh đứng trên bờ vực, bóng tối sâu hút không nhìn thấy đáy dưới chân thôi thúc anh tiến về phía trước, đoạt lấy cô, chiếm hữu cô.

Đó là bản năng, cũng là nơi con tim anh hướng về.

Bàn tay đang giữ eo cô trượt xuống dưới, chạm vào hoa huyệt, dịch thể dính dớp ướŧ áŧ dính vào ngón tay anh.

Hóa ra cơ thể của cô cũng tha thiết và thành thực giống cơ thể anh.

Giang Khoát rời khỏi đôi môi của cô, dịch xuống dưới nghiêng sang một bên cắn vào mép áo len của cô. Khi anh còn chưa kịp ngậm lấy nụ hoa, ngón tay của Tịch Thính đã sượt qua cằm anh, cô đã tự cởi bỏ chướng ngại vật trên người mình.

Cả người cô chỉ còn lại một chiếc áo ngực ren trắng siêu mỏng, nhưng chẳng qua chỉ là thứ tô điểm có còn hơn không.

Giang Khoát cúi xuống, ngậm lấy nụ hoa đỏ thắm mà mắt thường có thể nhìn bên dưới lớp ren gần như có thể nhìn xuyên thấu, tay anh đồng thời đỡ lấy chính mình, đâm vào hoa huyệt non mềm của cô, hoàn thành cuộc xâm lược.

Tịch Thính nhất thời đau nhói, cong lưng ôm siết lấy cổ anh.

Tay cô níu chặt vào Giang Khoát, nơi đó cũng siết lấy anh như muốn bắt anh giao nộp vũ khí.

Cô hoàn toàn non nớt như một thiếu nữ.

Giang Khoát vẫn chưa biết chính xác cô bao nhiêu tuổi nhưng anh đã sớm không thể nào tự thoát ra rồi.

Trong đầu anh từng có rất nhiều suy nghĩ về cô, chỉ duy ham muốn trầm luân và chiếm hữu dai dẳng chưa bao giờ vơi đi, chúng kêu gào ầm ĩ, lấn át hết mọi thứ, như thể trên thế giới này anh chỉ nhìn thấy một mình Tịch Thính.

Giây phút này, không chỉ có cô mà còn có những động tác không ngừng nghỉ của họ cùng tiếng ngâm nga khi cô cắn môi kìm nén.

Đêm nay là một đêm khiến máu huyết toàn thân anh sục sôi quá đỗi.

Giang Khoát ngẩng đầu lên từ bầu ngực của cô, chống tay sang hai bên người cô, từ dưới lướt lên giữ hai bả vai cố định cô ở một chỗ để tiếp nhận từng cú thúc sâu hơn qua mỗi lần của anh.

Anh không có những kỹ thuật dư thừa, chỉ muốn lần nào cũng vào đến tận cùng, muốn nhìn thấy khuôn mặt phảng phất sự mạnh mẽ của cô phải nhăn nhó thống khổ, nhìn đôi mắt xinh đẹp cô long lanh mơ màng, nhìn cô cắn vào môi dưới hòng nuốt lại những tiếng rêи ɾỉ khó nhịn.

Giang Khoát lại muốn tung hoành ngang dọc trong cơ thể cô, khăng khăng ép cô bật ra những tiếng ngâm nga dâʍ ɭσạи mà cô nén lại trong cổ họng.

Tịch Thính bị anh xỏ xuyên một lúc mà đã run rẩy không ngừng, đôi chân mở thành hình chữ M đã co giật tê dại từ lâu. Vách thịt non mềm từ sự đau đớn kí©ɧ ŧɧí©ɧ ban đầu, đến bây giờ đã trở nên nóng ran ướt đẫm vì phấn khích. Huyệt nhỏ đỏ bừng bị anh lấp đầy càng nhiệt tình cắn nuốt cự vật của anh, dù anh đã rút ra ngoài nó vẫn còn hơi mấp máy, nôn nóng chờ đợi lần lấp đầy tiếp theo của anh.

Anh tiến vào càng hung mãnh hơn, gậy thịt xung huyết căng cứng khơi ra chút mật dịch, không biết đã dính lên đùi và đám lông mềm mại của cô từ lúc nào.

Dịch thể ướŧ áŧ màu trắng vốn ở trong người cô, được anh dùng cách khác trả lại cho cô.

Tịch Thính bị anh đâm đến nhũn người, cơ thể và đầu óc đều như một vũng hồ dán, chỉ có thể nhắm mắt cảm nhận động tác càng ngày càng nhanh, sự thâm nhập càng lúc càng mãnh liệt của anh.

Công tắc nào đó trên người bất chợt được khởi động, Tịch Thính mơ màng mở mắt ra, nước mắt sinh lý dồn ứ trong mắt chảy ra từ khóe mắt, một chút dính lên hàng mi của cô, trông vừa vô tội vừa đáng thương.

Lần lêи đỉиɦ đầu tiên trong đời ập đến mà chẳng báo trước, cảm giác dữ dội lâng lâng khiến cô thấy như đang đi trên mây.

Vách thịt trong hoa huyệt cũng bắt đầu cấp tốc co thắt lại, đợt cao trào của cô cũng không chịu thua kém mà dụ dỗ nghiền ép lý trí của anh.

Anh làm gì còn lý trí.

Chỉ còn lại tiếng thở dốc dồn dập và bản năng sinh lý ra vào liên tục, không ngừng đâm sâu vào cô.

Anh sắp bắn rồi.

“Không được, Giang Khoát, không có bao.” Trong lúc đê mê trong bể du͙© vọиɠ, Tịch Thính bỗng tìm lại được một thoáng tỉnh táo.

Giang Khoát đột ngột rút ra ngoài, cúi xuống hôn cô, cầm tay cô ấn vào côn ŧᏂịŧ nóng rực dính dớp của anh, nhanh chóng ve vuốt lên xuống.

Cho đến khi thằng nhỏ phun trào tϊиɧ ɖϊ©h͙, bắn hết lên eo cô.

Ham muốn tạm rút đi, để lại tiếng thở dốc kéo dài.

--

Khi Tịch Thính tỉnh dậy thì trời đã sáng trưng, dưới góc phải điều hòa hiển thị con số màu vàng 26℃, ổ chăn ấm áp khiến người ta chẳng muốn mở mắt.

Cô duỗi tay sờ sang ra giường bên kia, vẫn còn ấm nhưng người không còn ở trên giường nữa.

Tịch Thính quấn chăn đi về phía phòng tắm, đang định mở cửa ra thì cửa phòng ngủ bị người khác đẩy ra trước.

Giang Khoát nhìn thấy cô, ánh mắt thoáng sửng sốt, không ngờ cô đã tỉnh rồi.

“Ăn điểm tâm không?” Anh hỏi.

Tịch Thính lắc đầu, túm lấy vạt chăn trên ngực, cố tình ngó lơ sự ngượng ngùng trong lòng, nói bằng giọng vô cùng nghiêm túc: “Lúc nào em có thể về nhà một chuyến, không có quần áo mặc.”

Cô không hề nhắc đến đêm qua.

Giang Khoát nhướng mày lên, nhàn nhã tựa vào ngưỡng cửa, rũ mắt nhìn bả vai trần của cô, không thể giấu được nụ cười trên khóe môi, “Ở đây có quần áo của anh, em có thể mặc thoải mái. Đợi lát nữa anh đến đội trước đã, buổi trưa về nhà đưa em về bên đó, thu dọn đồ đạc.”

Tịch Thính cảm thấy sắp xếp của anh cũng hợp lý, bèn gật đầu đồng ý.

“Buổi sáng anh đã đi siêu thị rồi, đồ nguội, đồ nóng, đồ đông lạnh, các loại thực phẩm anh đã mua hết rồi, để trong bếp đấy, em muốn ăn gì thì tự chọn.”

Tịch Thính nghe thấy thế, ánh mắt thoáng lóe lên sự kinh ngạc, cứ cảm thấy hình như anh có chỗ nào đó khác thường. Cô ngẩng lên nhìn thẳng vào ánh mắt ngậm cười của anh, không nói một hai câu bông đùa mà chỉ gật đầu.

“Vậy anh đến đội đây.” Giang Khoát nói.

“Vâng.” Tịch Thính cất lời, giọng hơi khàn.

Có thể là vì đêm qua kêu quá nhiều.

“Lát nữa uống chút nước đi nhé.” Giang Khoát nói với vẻ cười cười.

“Anh có thấy phiền không vậy.” Tịch Thính vừa mới dậy, chẳng muốn diễn vai gì nữa, trực tiếp bộc lộ cảm xúc chân thật nhất của mình.

Giang Khoát lại bật cười thành tiếng vì giọng điệu bất mãn của cô, nghe có vẻ vô cùng vui vẻ.

“Anh đi nhé.” Anh nói.

Tịch Thính đứng tại chỗ nhìn anh, ánh mắt lẳng lặng giục anh đi mau.

“Sẽ không có chuyện anh còn chưa về mà em đã chạy mất đâu nhỉ?” Giang Khoát vẫn đứng lỳ ở chỗ cũ, giả vờ hỏi một câu bâng quơ.

Anh giả vờ hỏi vu vơ lại khiến Tịch Thính cảm thấy buồn cười.

Tịch Thính cười rộ lên, hất cằm lên nhìn anh, ánh mắt mang theo sự đắc ý gian xảo, “Anh đoán xem.”

Giang Khoát nhận ra cô đang cố ý trêu đùa anh, không bận tâm cười xùy một tiếng, không bám lấy cô nữa, “Vậy anh đi đây.”

“Đi thật đấy à?” Tịch Thính tươi cười, khẽ thở dài một tiếng, giả bộ lưu luyến, “Haiz, vậy anh đi đi.”

Giang Khoát cười cười nhìn chăm chú vào mắt cô, thật lâu sau, anh mới xoay người đi ra ngoài.

“Cảnh sát Giang, về nhà sớm chút nhé, em chờ anh ~” Tịch Thính bám một tay vào cửa, thò nửa người ra nói một câu chòng ghẹo.

Giang Khoát dừng bước, ngoảnh lại nhìn cô.

Cô đang cười tươi như hoa.

Giang Khoát quay vào mặt tường trắng, khẽ cười một tiếng rồi xoay người sải bước lớn quay lại chỗ Tịch Thính, duỗi tay giữ lấy gáy cô, cúi xuống hôn cô một cách mãnh liệt.

Cho đến khi Tịch Thính ngộp thở đẩy anh ra, anh mới hơi tách khỏi cô.

Vào buổi sáng mùa xuân, ánh nắng soi tỏ sợi chỉ mảnh màu bạc kéo giãn giữa đôi môi của hai người.

“Cảnh sát Giang, muộn giờ đi làm rồi đấy.”

Tịch Thính chống hai tay lên l*иg ngực anh, khi nói chuyện đã kéo đứt sợi chỉ bạc kia. Cô đưa ngón trỏ lên, lau khóe môi ướŧ áŧ rồi thè lưỡi liếʍ sạch đầu ngón tay.

Ánh nắng chiếu vào móng tay bóng loáng lấp lánh ánh nước của cô, sợi dây nào đó trong đầu Giang Khoát “phựt” một tiếng, đứt đoạn.

Anh lập tức vươn tay bế bổng cô lên, hé miệng gặm cắn xương quai xanh cô đang dâng lên môi anh, “Dù gì cũng muộn rồi, một tiếng hay ba mươi phút nữa cũng không vội.”

Tịch Thính đột ngột bị bế thốc lên, hai tay lập tức bám vào bả vai anh tìm điểm tựa nhưng tiếc là cô duỗi ngón chân hết cỡ cũng không thể chạm đất, “Cảnh sát Giang à, hành sự giữa ban ngày không hay đâu.”

“Anh thấy hay là được.”

Giang Khoát đi vài bước đến bên giường, lại một lần nữa ném Tịch Thính lên giường, đổ người xuống đè lên cô, đầu lưỡi len lỏi bịt kín miệng cô một cách chuẩn xác, không cho cô bất cứ cơ hội từ chối nữa.