*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Tứ Vị
Edit: Ly_xciv
Chờ đến khi bọn họ chơi bài xong, đã là rạng sáng.
Lại chờ đến lúc Hoắc Ngôn Hình nhìn thấy tin nhắn của Lục Lạc Cẩm, phát hiện khi Lục Lạc Cẩm trả lời tin nhắn của hắn trùng hợp cũng chính là lúc Hoắc Chính Nam nghe điện thoại.
Chuyện này vô duyên vô cớ làm Hoắc Ngôn Hình sinh ra vài tia bực bội.
Theo lý mà nói, hiện tại chỉ là giai đoạn mới bắt đầu, hắn còn không đến mức vì một chuyện nhỏ như vậy mà phát cáu. Nhưng tình huống phát sinh ngoài tầm kiểm soát của hắn, hắn thật sự vô cùng khó chịu.
Hoắc Ngôn Hình tự cảm nhận được bản thân hắn là người đàn ông hoàn mỹ, nhưng khi đứng trước Lục Lạc Cẩm, hắn cảm thấy tiểu mỹ nhân này quá mức xinh đẹp, khiến hắn không biết phải làm thế nào.
Từ tận đáy lòng của Hoắc Ngôn Hình, là khát vọng mãnh liệt muốn được chiếm hữu Lục Lạc Cẩm dù chỉ qua khoảng thời gian tiếp xúc ngắn ngủi, thậm chí hạt giống ấy đã nảy mầm, hiện giờ giống như từng chút từng chút ăn sâu cắm rễ.
Tiểu mỹ nhân ngoan ngoãn xinh đẹp như vậy, làm hắn muốn giây tiếp theo phải bằng mọi cách khiến cho bé nai ngoan ngoãn này phải thuộc về mình.
Nhưng mà rất nhanh, Hoắc Ngôn Hình lại đem loại suy nghĩ nóng nảy của mình đè ép xuống.
Không có việc gì phải gấp, hắn nghĩ, người này sớm hay muộn cũng thuộc về mình, về sau chắc chắn sẽ là của mình.
Trong bóng đêm, hắn rít một hơi thuốc, lại đổ một chén rượu, cũng không bật đèn, chỉ yên lặng mà đứng ở đó.
Đêm đông lạnh như nước, bất quá nhiệt độ trong phòng Hoắc gia lúc này cũng không lạnh. Ánh trăng mềm nhẹ sáng ngời, chiếu vào cửa sổ cách đó không xa, Hoắc Ngôn Hình vừa lúc nhìn đến một chậu hoa quỳnh đặt cạnh đó.
Hoa này là do Hoắc lão gia trồng, ngày thường được ông coi như bảo bối, chỉ còn chờ ngày nở hoa.
Nhưng Hoắc lão gia lớn tuổi, nói là đợi, thực tế cũng không có kiên nhận đợi.
Hoa quỳnh trồng vào mùa đông cũng không tốt lắm, càng không trông cậy nó có thể nở vào mùa này, không nghĩ đến đêm nay nó đã nở, Hoắc Ngôn Hình đứng ngắm nó trong chốc lát.
Phù dung sớm nở tối tàn.
Không tính là hiếm lạ, lại cũng không phải thường thấy.
Hoắc Ngôn Hình mở đèn trong phòng lên, chụp lại một đóa hoa quỳnh gửi cho Lục Lạc Cẩm.
Hoắc Ngôn Hình: Hoa quỳnh nở.
Hắn đoán giờ này hẳn là Lục Lạc Cẩm đã ngủ rồi, không nghĩ tới tiểu hài tử vậy mà còn chưa ngủ, hơn nữa tốc độ trả lời tin nhắn cũng rất nhanh.
Lục Lạc Cẩm còn đang đọc tiểu thuyết, nhưng hiện tại cậu sẽ không mở đèn lớn của phòng để xem, bởi vì thời điểm Hoắc Chính Nam trở về sẽ nhìn thấy ánh sáng phát ra từ khe cửa. Nhất định gã sẽ mắng cậu.
Vào buổi tối, Lục Lạc Cẩm sắp xếp sách gọn gàng, sau đó như cũ chỉ mở lên một cây đèn ngủ nhỏ, chỉnh màn hình điện thoại về mức tối nhất, nằm trộm xem tiểu thuyết.
Làm như vậy đương nhiên cậu đã có tính toán, chỗ tốt ở đây chính là chẳng sợ Hoắc Chính Nam mở cửa phòng đi vào, cậu sẽ trong nháy mắt giấu điện ở dưới gối, giả vờ như bản thân đang ngủ.
Chính là đêm nay tâm tình cậu thật sự không tốt, lúc xem tiểu thuyết không ngừng thất thần, suy nghĩ chỉ bay đến sự việc phát sinh vừa rồi.
Bởi vì cậu đang xem di động, Hoắc Ngôn Hình gửi tin nhắn đến, Lục Lạc Cẩm lập tức thấy được, cậu có chút kinh ngạc đã trễ thế này Hoắc Ngôn Hình lại gửi tin nhắn cho mình. *Ngta thấy crush chưa ngủ ngta mới hỏi thăm chút xíu làm gì căng:))*
Mở ra, là hình ảnh của một đóa hoa quỳnh
Lục Lạc Cẩm: Thật đẹp ạ
Hoắc Ngôn Hình cũng rất nhanh đã gửi lại tin nhắn: "Đã trễ thế này còn chưa ngủ sao?
Lục Lạc Cẩm trả lời: Đêm nay con có chút ngủ không được
Hoắc Ngôn Hình hỏi cậu: Nghĩ đến cái gì không ngủ được?
Lục Lạc Cẩm không có khả năng sẽ đem tâm sự của cậu nói cho Hoắc Ngôn Hình biết, cậu nghĩ nghĩ, kéo ra một đề tài, nói: Kỳ thật hoa quỳnh có thể làm chè, uống cũng rất ngon.
Hoắc Ngôn Hình cười khẽ, hắn cảm thấy tiểu mỹ nhân thật sự quá đáng yêu, gửi một tin nhắn lại: Phải không? Tôi chưa từng uống. Cậu uống nó ở đâu?
Lục Lạc Cẩm thành thành thật thật mà nói cho Hoắc Ngôn Hình biết: Con cũng nhớ không ra tên cửa hàng đó, là anh Chính Nam dẫn con đi.
Tâm trạng Hoắc Ngôn Hình mới trở nên nhẹ nhàng một chút đã bị ba chữ "anh Chính Nam" đánh tan.
Tuy rằng hắn muốn từ trong tay Hoắc Chính Nam đoạt lấy tiểu mỹ nhân, nhưng vào thời điểm hắn cùng tiểu mỹ nhân, Hoắc Chính Nam hoàn toàn trở thành một nhân vật dư thừa, tốt nhất có thể không xuất hiện thì đừng xuất hiện, không chỉ là con người gã mà là cả tên cũng đừng nên xuất hiện. *Tình chú cháu chắc có bền lâu*
Mỹ nhân ngây thơ bên kia không cảm nhận được mùi thuốc súng của hắn, còn gửi đến một câu: Nhưng mà con cũng biết làm đó.
Hoắc Ngôn Hình thấy crush gửi tin đến liền trực tiếp bỏ qua suy nghĩ vừa rồi trả lời tin của cậu: Thật không? Cậu biết làm?
Lục Lạc Cẩm: Vâng, bất quá con làm không được tốt lắm.
Hoắc Ngôn Hình tiếp tục hỏi: Vậy đồ ăn Trung Quốc thì sao, cậu có biết làm không?
Lục Lạc Cẩm:…… Biết làm một ít ạ, nhưng mà đều không tốt lắm.
Hoắc Ngôn Hình không nghĩ tiểu mỹ nhân sẽ biết nấu cơm. Hắn chỉ nghĩ tiểu mỹ nhân thích làm bánh ngọt kiểu Tây, chưa từng nghĩ đến nếu làm đồ ăn Trung Quốc, Lục Lạc Cẩm có thể làm ra hương vị gì.
Đại khái là vừa rồi Lục Lạc Cẩm nhắc tới Hoắc Chính Nam, lúc này Hoắc Ngôn Hình liền nghĩ phương diện này Hoắc Chính Nam thật tốt số, ít nhất gã nhất định có thể thường xuyên ăn những món do tiểu mỹ nhân làm.
Hoắc Ngôn Hình gửi một tin nhắn cuối cho Lục Lạc Cẩm: Khuya rồi, cậu mau ngủ đi.
Kỳ thật Lục Lạc Cẩm vẫn là ngủ không được, cậu hiện tại không buồn ngủ chút nào, nhưng Hoắc Ngôn Hình nói như vậy, cậu liền trả lời: Vâng, chú ngủ ngon ạ 😴.
Hoắc Ngôn Hình: Ngủ ngon 🛌.
Hoắc Ngôn Hình gửi xong tin nhắn thì đi ngủ, nhưng Lục Lạc Cẩm bên này vẫn luôn ngủ không được, thân thể mặc dù đã mỏi mệt, nhưng đại não chính là không chịu buông tha cậu, mãi cho đến 3 giờ sáng, cậu mới mơ mơ màng màng ngủ được một chút.
Ngủ đến cũng không kiên định.
Bởi vì ban ngày nghe được những lời nói quá mức chói tai, nên đến khi cậu nhắm mắt lại, cho dù là ở trong giấc mộng, cảnh tượng cùng lời nói vẫn hiện lên rõ ràng như vậy.
Mà tất cả qua đi lại như ác ma lâu ngày bị nhốt trong gương, việc phát sinh ban ngày giống như ác ma đã từ trong gương trỗi dậy. Những chuyện cũ cùng lúc tái hiện, Lục Lạc Cẩm trong lúc ngủ mơ cũng không tìm được chỗ trốn.
Cho nên buổi sáng khoảng 7 giờ, Lục Lạc Cẩm mới tỉnh lại.
Chính là quầng thâm mắt cậu rất rõ ràng, hai mắt cũng không có thần.
Nằm đến 8 giờ, Hoắc Chính Nam cũng đã thức dậy, thấy Lục Lạc Cẩm không được tự nhiên cho lắm, gã hỏi cậu bị làm sao vậy, nhưng cũng không chờ Lục Lạc Cẩm trả lời, gã đã lớn giọng nói: “Có phải đêm qua lại thức khuya xem tiểu thuyết hay không?Nhìn cái bộ dáng này của cậu, một chút tinh thần đều không có. Nói cậu bao nhiêu lần rồi, chính là sửa mãi cũng không xong, lại thức đến mấy giờ mới ngủ?”
Lục Lạc Cẩm cúi đầu, cầm một miếng bánh mì từ từ ăn, bị Hoắc Chính Nam quở trách một hồi, ủy khuất cộng với ngủ không đủ giấc dồn nén nháy mắt ngưng kết thành tủi hờn không chỗ phát tiết.
Giây tiếp theo Lục Lạc Cẩm liền khóc cho Hoắc Chính Nam xem, tuy rằng tiếng khóc không có khoa trương, nhưng cậu vẫn khụt khịt không thôi, nước mắt tựa như vòng hạt châu bị đứt, một viên lại một viên rơi xuống, thẳng tắp dừng ở trên mặt bàn vỡ tung.
Hoắc Chính Nam bị bộ dáng này của cậu làm cho hoảng sợ: “Đang yên đang lành lại khóc cái gì? Tôi cũng chưa nói cậu cái gì mà?”
Lúc này Hoắc Chính Nam phản ứng còn rất nhanh.
Gã nghĩ hai ngày nay Lục Lạc Cẩm có khác thường chỗ nào hay không, liền nghĩ đến ngày hôm qua Lục Lạc Cẩm phá lệ gọi điện thoại cho mình nhưng xem dáng vẻ hiện tại này của Lục Lạc Cẩm, lại kết hợp với cuộc điện thoại kia, gã ít nhiều vẫn là có thể ý thức được đại khái là đã xảy ra chuyện gì, mới khiến cho Lục Lạc Cẩm trở nên như vậy.
Đặc biệt từ trước tới nay cậu đều chưa từng khóc thương tâm đến như vậy, sắc mặt lại tiều tụy, Hoắc Chính Nam lại không phải loại người ngay lúc này còn có thể nói mấy câu khó nghe.
Lại nói, dỗ dành người khác cũng không phải gã sẽ không biết.
Trước kia khi Lục Lạc Cẩm vừa tới, lúc ấy gã cũng thường xuyên dỗ cậu, chính là hiện tại nhẫn nại càng ngày càng ít, gã cũng không thể nhớ nổi lần cuối cùng gã dùng vẻ mặt ôn hòa nói chuyện với Lục Lạc Lạc là khi nào.
Hoắc Chính Nam buông chiếc đũa, đem Lục Lạc Cẩm ôm vào trong lòng ngực, khó thấy xuất hiện một chút dịu dàng dỗ cậu: “Nín đi, hôm nay làm sao vậy, anh không phải chỉ mới nói một câu, đã đến mức làm em khóc cho anh xem rồi?”
Lục Lạc Cẩm theo bản năng bài xích Hoắc Chính Nam ôm ấp.
Trước kia còn tốt, thời điểm Hoắc Chính Nam mới vừa đem cậu cứu ra cũng thường ôm cậu như vậy. Khi đó cậu cảm thấy được Hoắc Chính Nam ôm ấp là ấm áp đáng tin cậy, như là anh trai làm cậu cảm thấy an tâm.
Nhưng về sau hết thảy đều thay đổi, ôm ấp của Hoắc Chính Nam đối với cậu mà nói trở nên nguy hiểm, cậu không biết một giây tiếp theo được Hoắc Chính Nam ôm sẽ phát sinh ra chuyện gì.
Nhưng hiện tại, Lục Lạc Cẩm chỉ cần một chỗ dựa để cậu có thể đem nội tâm ủy khuất phát tiết ra hết.
Hoắc Chính Nam vẫn như vậy ôn tồn dỗ cậu, cậu đã lập tức mềm lòng, ôm cổ Hoắc Chính Nam thút tha thút thít mà nói có người khi dễ cậu, còn cười nhạo cậu.
Hoắc Chính Nam quả nhiên vừa nghe liền nổi máu điên lên, ngày thường mặc dù gã có động tay động chân với Lục Lạc Cẩm thật, nhưng trừ gã ra, tất cả đám người bên ngoài ai cũng đều không được phép, đây là đồ vật của gã, có như thế nào đều không tới phiên người khác khi dễ.
Hoắc Chính Nam trầm giọng hỏi ai dám bắt nạt người của gã, gã sẽ lập tức đến vặn gãy cổ của hắn.
Lục Lạc Cẩm lại không thể nói sự việc phát sinh ở trong lớp học, dựa vào tính cách của Hoắc Chính Nam, rất có khả năng sẽ không cho cậu đến nơi đó học nữa.
Lục Lạc Cẩm khóc sướt mướt không chịu nói, cậu chỉ nói có người khi dễ cậu.
Lời cậu nói Hoắc Chính Nam nghe không rõ ràng lắm, cũng không cho cậu nói nữa, dù sao đợi chút nữa tìm bảo tiêu đi theo Lục Lạc Cẩm hỏi một chút liền rõ ràng.
Hoắc Chính Nam vỗ cậu: “Được rồi, được rồi, đây là bị người ta bắt nạt đến chịu không nổi có phải không, khóc lâu như vậy cũng đủ rồi?”
Cuối cùng có đủ hay không cũng không ai biết, nhưng Lục Lạc Cẩm đã thật sự khóc đến mệt mỏi.
Hoắc Chính Nam ôm cậu, đặt cậu ngủ ở trong lòng ngực chính mình, sau đó lại ôm Lục Lạc Cẩm về phòng ngủ mới ra cửa đi làm.
Buổi sáng hôm nay sẽ diễn ra một cuộc họp khá quan trọng, thế nhưng Hoắc Chính Nam lại đến muộn tới mười phút.
Sau khi hội nghị bắt đầu được một lúc, Hoắc Ngôn Hình thấy gã từ cửa sau tiến vào, cũng không nói gì, nhưng chờ đến khi hội nghị kết thúc, hắn ra hiệu Hoắc Chính Nam một mình ở lại gặp hắn.
Hoắc Ngôn Hình đã nắm quyền Hoắc thị 6 năm, tự nhiên sẽ không tránh khỏi hắn thường ngày nghiêm khắc, không chỉ đối với bản thân mình nghiêm khắc, Hoắc Ngôn Hình yêu cầu đối với người khác cũng nghiêm khắc như vậy.
Hắn mặc kệ Hoắc Chính Nam sau khi bước ra khỏi công ty làm gì, sinh hoạt cá nhân thế nào, nhưng vào thời gian làm việc, gã đương nhiên phải hoàn thành nghiêm túc nhiệm vụ của mình dưới sự giám sát của hắn.
Tối hôm qua bọn họ còn cùng nhau chơi bài, thời gian trở về cùng lúc, không có lý do gì sáng nay hắn có thể đến, mà Hoắc Chính Nam đến giờ vẫn không thấy đâu.
Hoắc Ngôn Hình bày ra bộ dáng cấp trên: “Cho tôi biết lý do về việc đi trễ của cậu.”
Hoắc Ngôn Hình vào thời điểm nghiêm túc như vậy, Hoắc Chính Nam vẫn là sợ, nhưng sợ thì sợ, rốt cuộc bọn họ cũng là chú cháu, gã tin Hoắc Ngôn Hình cuối cùng cũng không thể làm gì gã.
Tròng mắt vừa chuyển, Hoắc Chính Nam nói: “Buổi sáng hôm nay thật sự là có chuyện ngoài ý muốn, chú út, chú thông cảm cho con một chút được không"
Hoắc Ngôn Hình hỏi: “Chuyện gì ngoài ý muốn?”
Hoắc Chính Nam cười nói: “Trong nhà con có một vật nhỏ thích khóc nhè, mới sáng sớm đã đến tìm con khóc, đương nhiên con phải ở lại dỗ người ta rồi. Tuổi còn nhỏ nhưng khóc ghê lắm, con cũng cực khổ lắm mới đem người dỗ xong, cho nên hôm nay đến trễ.”...
Tác giả có lời muốn nói:
Hoắc Ngôn Hình: Thật sự tức chết tôi mà, nhưng thân là chồng iu tương lai của bé Cẩm tôi vẫn phải giả làm một daddy lạnh lùng phúc hắc😤
- ---------------------------------
Sau gần 3 tháng ở ẩn lên núi tu hành (thật ra là lùm biến á🤣) thì tui cũng đã trở lại. Mong mọi người vẫn iu thương thả tym và bắn sao chíu chíu cho tui á. Còn không là tui trầm cảm lâu thiệt lâu mới ra một chương cho coi luôn á🤣.