Tiểu thư ký buồn bực bất đắc dĩ đi theo ông chủ của cô xuống lầu, không tình nguyện ngồi vào trong xe của hắn.
Để cắt đứt những suy nghĩ không thực tế của chính mình, cô đã chọn ngồi ở ghế phụ thay vì ngồi với hắn ta ở hàng ghế sau.
Không phải là muốn biết nhà tôi ở đâu sao?
Không phải là muốn đưa tôi về nhà hay sao?
Tôi có nói là anh không thể không?
Mỹ nhân thư ký đô đô cái miệng, đem địa chỉ nhà báo cho tài xế đang lái xe ở bên cạnh.
"Nhà tôi ở đường XX, số XX, tiểu khu XXXX, phiền toái Trần sư phụ rồi."
Cô mỉm cười và nũng nịu nói.
"Đưa cô ấy đến ga tàu điện ngầm gần nhất."
Phía sau truyền đến thanh âm lạnh lùng của cặn bã lão tổng.
Tài xế xin lỗi cười cười với tiểu thư ký đang xấu hổ, cười một đường đến ga tàu điện ngầm, khiến cho Niên Thời Yến tức giận đến muốn chết, điên cuồng nhắn tin cho bạn thân Viên Khương, chửi bới hoàn cảnh bi thảm hôm nay và tên cấp trên quỷ súc.
Jane: Cái gì? Cậu đã gửi video sờ sữa cho người ta à? Là cái dạng gì vậy? Gửi cho tớ xem thử xem..
Shane: Cái này có gì đẹp, cậu cũng không phải là một người đàn ông, tớ vô tình gửi nó đi sai người mà thôi.
Shane: Cho nên cũng bởi vì hôm nay bị làm nha hoàn sai khiến một ngày, hiện tại mới vừa tan tầm.
Shane: Tên ma quỷ hẹp hòi keo kiệt đó còn không cho tớ gọi taxi, nói muốn làm cái gì mà chiến dịch tiếc kiệm chi phí cho công ty, đây rõ ràng là ép buộc mà!
Shane: Trước đây lão già Max hào phóng hơn hắn ta rất nhiều, không bao giờ quan tâm đến những điều nhỏ nhặt như lông gà hay vỏ tỏi như vậy. Trong phòng tổng giám đốc tổng cộng chỉ có hai người bao gồm tớ và hắn ta mà thôi, ngân sách dùng cũng không dùng hết, cái gì mà tiếc kiệm chi phí chứ! Hắn rõ ràng là đang nhắm vào tớ mà!
Jane: Đạo lý này tớ đều hiểu, tớ chỉ muốn xem video một chút, chỉ cần xem cậu có bị lộ nhiều ít, không có ý nghĩ gì khác đâu.
Shane: Cậu có quan tâm đến những gì tớ đang nói về hay không? Quên đi, trái tim mệt mỏi quá, kéo đen đi.
Jane: Được rồi, tớ không muốn xem nó nữa, đừng tức giận. Họ Dư chính là một tên bủn xỉn keo kẹt, cặn bã!
Shane: Đúng vậy, người đàn ông này thực sự rất là xấu tính xấu xa, tớ nói với cậu nha, người đàn ông chó má này hôm nay không làm việc, blablabla....
Tiểu thư ký Niên một đường oán giận nỗi lòng với người bạn thân thiết của cô, lại hoàn toàn không biết người bạn thân đáng tin cậy nhất của cô lại chơi bắt cả hai phe, sáng sớm hôm sau đua xe chạy tới công ty, mượn cớ công việc, vọt vào trong phòng tổng giám đốc, ầm ĩ muốn xem video.
Dư Vị Hàn giữ kín như bưng mà cười cười ra tiếng:
"Ha ha ha, một người phụ nữ như cậu nhìn có ích lợi gì? Muốn xem cũng được, mọi người trao đổi số điện thoại di động, hôm qua cô ấy nói xấu tôi những gì cũng phải cho tôi xem."
Viên tiểu thư cười cười hiểu rõ, lấy điện thoại di động ra...
Buổi sáng thư ký Niên đến công ty, bỏ túi xách xuống, mở máy tính ra, như thường lệ rót cho ông chủ một tách cà phê, đưa cho hắn ta trước khi bắt đầu một ngày làm việc.
Khi cô bưng cà phê sữa có mùi hương thơm nồng đi vào bên trong văn phòng của tổng giám đốc, thấy bạn tốt Viên tiểu thư cũng ở đây, mỉm cười chào hỏi cô:
"Hi Jane, sớm! "
" Sớm!"