Hoa Khôi Cảnh Sát Thành Quản Ngục

Chương 10: Làm tường mông cho tù nhân thay phiên cắm vào (H)

“Chậc chậc chậc, nhìn như thế này thì tao hóa này phải bị ông đây xem như tường mông rồi phá trinh rồi.” Lưu Đại Thiên hưng phấn nói, mấy từ ‘tường mông’ kia vừa mới ra khỏi miệng đã khiến cho những tù nhân xung quanh cực kỳ hưng phấn, đồng thời cũng làm cho ba người khác trong cùng phòng giam với Lưu Đại Thiên hưng phấn không chịu được, bọn họ lăm le xoa tay, dáng vẻ chuẩn bị để bất cứ lúc nào cũng có thể tham gia vào tường mông.

“Thế mà anh Thiên lại muốn chơi thay phiên cưỡиɠ ɧϊếp tường mông sao? Đúng là biết chơi thật...” Không biết là ai đã nói một câu như vậy.

Dáng vẻ của Lưu Đại Thiên giống như cực kỳ vui vẻ, lập tức đáp lại, “Thay phiên cưỡиɠ ɧϊếp tường mông cũng không tệ, nếu không thì chờ đến khi chúng ta sướиɠ xong thì sẽ cho các người cũng sướиɠ cùng có được hay không?”

“Được!! Anh Thiên hay quá!!”

“Anh Thiên hay quá!!”

“...”

Bọn họ không ngừng nói lời dâʍ đãиɠ, mà thứ duy nhất Tô Mộng Đình có thể làm vào bây giờ chỉ có vểnh mông đứng ở bên ngoài hàng rào sắt ở phòng giam, một dáng vẻ đáng thương chỉ có thể thừa nhận trêu đùa.

Hai tay Tô Mộng Đình bị hai anh em mỗi người giữ chặt một bên, mông vừa khéo áp vào khe hở của hàng rào sắt, bởi vì nguyên nhân mông đang vểnh lên nên làm cho tiểu huyệt giữa đùi cô nở rộ trước ánh mắt của các tù nhân, màu sắc lấp lánh ánh nước của miệng huyệt không biết đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ thú tính của bao nhiêu người.

Côn ŧᏂịŧ thô to của Lưu Đại Thiên đang cọ xát vào da^ʍ huyệt của Tô Mộng Đình, vừa liếʍ môi vừa nở nụ cười dâʍ đãиɠ rồi nói: “Tao hóa, tiểu huyệt của em thật mềm, tới đây, nói nghe xem, có muốn côn ŧᏂịŧ lớn của ông đây làm em hay không hả? Phá trinh tường mông cho em...” Tâm trạng muốn chơi của hắn gần như là cực lớn, một phần là muốn đập tan lý trí của Tô Mộng Đình, một phần cũng là đang kí©ɧ ŧɧí©ɧ tù nhân xung quanh mình, càng như là đang khoe khoang sự mạnh mẽ của mình vào giờ phút này.

Côn ŧᏂịŧ ở dưới háng Lưu Đại Thiên cũng đủ thô to, vừa ấm vừa nóng, màu sắc vẫn là tím đen, dưới sự chiếu rọi của ánh đèn chói sáng, trông có vẻ cực kỳ làm cho người khác sợ hãi. Ngay khi qυყ đầυ to của hắn cọ xát vào trên âm đế của Tô Mộng Đình, nóng đến mức cả người cô run rẩy.

“Không muốn không muốn, đừng cọ côn ŧᏂịŧ lớn lên... Ưʍ... Không...” Tô Mộng Đình thở dốc một tiếng, nước mắt chảy xuống tí tách, “Đừng mà, không được... Không được... Tôi là quản ngục ông là tù nhân, sao ông lại có thể làm vậy với tôi... Hức hức... Tôi có bạn trai rồi, không thể cho ông thao huyệt... Hức hức...”

“Không thể? Nói lời vô nghĩa thật mẹ nó nhiều... Yên tâm đi, ông đây sẽ làm cho em nhìn thấy đến tột cùng thì ông có thể hay không...” Lưu Đại Thiên nở nụ cười dâʍ đãиɠ, sát lại gần tai cô rồi nâng giọng nói: “Tới đây, tao hóa nói nghe xem, lát nữa sẽ bị côn ŧᏂịŧ của ông đây bắn vào trong bao nhiêu lần?...”

Cả người Tô Mộng Đình run lên, bây giờ cô đang bị tù nhân phía sau giữ chặt lấy cặp mông, một cặρ √υ' quá lớn vừa mới bị trêu đùa hoàn toàn hiện ra trước mắt của tất cả tù nhân trong phòng giam, bởi vì quá lo lắng nên cặρ √υ' kia mơ hồ hiện ra làn sóng, không biết bao nhiêu tù nhân đang điên cuồng chảy nước miếng khi nhìn thấy cảnh đấy, lời nói hưng phấn trong miệng không ngừng phát ra.

Tô Mộng Đình khóc vô cùng thảm thương, huyệt non giữa đùi kia của cô mới bị một tù nhân liếʍ qua, trong lỗ da^ʍ còn đang ứa ra chất lỏng, thậm chí côn ŧᏂịŧ tanh hôi của Lưu Đại Thiên ở phía sau còn đang liên tục cọ xát vào miệng huyệt của cô, không chỉ cọ huyệt mà còn cọ âm đế của cô, mỗi lần qυყ đầυ thô to đứng thẳng cọ đến âm đế của cô đều làm cho cả người cô như bị điện giật.

Đó nhất định là một côn ŧᏂịŧ rất thô to cũng rất ghê người, dù sao thì chỉ cần cảm nhận kích cỡ qυყ đầυ của hắn, Tô Mộng Đình đã cảm thấy sợ hãi, “Đừng mà, không thể... Hức hức... Côn ŧᏂịŧ lớn không thể cắm vào trong, sẽ bị cắm hư... Hức hức... Tôi có bạn trai rồi, tôi không muốn bị ông phá trinh... Không...”

Lưu Đại Thiên nắm lấy vòng eo của Tô Mộng Đình, lại lộ ra một nụ cười tà da^ʍ rồi liếʍ tai cô, dính vào tai cô rồi nâng giọng nói: “Tao hóa đang sợ cái gì, tiểu huyệt của em có thể bị ông đây cắm hư hay không thì phải cắm mới biết được chứ...” Nói xong, trong ánh mắt chờ mong nóng rực như lửa của các tù nhân, qυყ đầυ thô to của Lưu Đại Thiên nhanh chóng đút vào huyệt mềm ướŧ áŧ của cô.