Hoa Khôi Cảnh Sát Thành Quản Ngục

Chương 8: Run rẩy cầu xin tu nhân đừng cắm vào bên trong (H)

Rất nhanh, hai đầṳ ѵú của Tô Mộng Đình đã bị chà đạp một cách hung hăng một lần, núʍ ѵú bị mυ'ŧ đến mức lớn hơn và đẹp hơn, làm cho cặρ √υ' kia nổi bật lên và cũng càng thêm hấp dẫn, mà da^ʍ huyệt giữa đùi bị Lưu Đại Thiên dùng ngón tay sần sùi cắm vào kia cũng phát ra càng nhiều âm thanh cắm huyệt tí tách tí tách, dâʍ ŧᏂủy̠ thật sự bắn tung tóe vào giữa hai chân Tô Mộng Đình, chảy xuôi xuống theo phần đùi trong của cô, hai cánh môi tiểu huyệt kia cũng run rẩy với biên độ lớn hơn nữa, âm đế trên đỉnh tiểu huyệt cũng càng phồng lên hơn, giống như cũng đang run rẩy theo động tác cắm huyệt của Lưu Đại Thiên.

Nhìn thấy giữa mầy Tô Mộng Đình hiện lên nét quyến rũ mơ hồ, Lưu Đại Thiên đột nhiên vừa dùng ba ngón tay kia của mình cắm huyệt cô, vừa dùng ngón tay cái xoa trên âm đế của cô.

Trình độ sần sùi trên ngón tay cái của hắn càng làm người khác kinh sợ hơn, cứ xoa âm đế mềm mại của Tô Mộng Đình một cách thô bạo như vậy, không tới mấy tiếng hít thở, Tô Mộng Đình đã hét lên một tiếng, một dòng dâʍ ŧᏂủy̠ lớn phun ra theo khe hở giữa ngón tay của Lưu Đại Thiên.

Lại bị Lưu Đại Thiên cắm huyệt đến nỗi phun nước trực tiếp ở trước mặt mọi người, tiếng kêu dâʍ đãиɠ trong cổ họng của cô cũng thay đổi giọng điệu theo.

“A... Đây là cảm giác gì thế... Ưm ưʍ... Đừng mà... A a a a... Đừng... Ưʍ... Sao lại có thể bị ngón tay cắm đến mức phun nước... A a a a... Ưʍ... Thật cảm thấy xấu hổ, không được...” Cả người Tô Mộng Đình điên cuồng run rẩy, hai chân cũng có hơi nhũn ra, nếu không phải có hai anh em vẫn luôn giữ chặt lấy thân thể của cô, cô gần như đã đứng không nổi nữa.

“Chậc, chậc, chậc, mới có như vậy đã bị ông đây cưỡиɠ ɧϊếp đến cao trào, tiểu huyệt của xử nữ đúng thật là nhạy cảm.” Lưu Đại Thiên không khỏi cảm thán, còn duỗi đầu lưỡi qua liếʍ một ngụm trên khóe miệng của Tô Mộng Đình một lần nữa, nhưng khác nhau là, lần này hắn còn liếʍ được không ít nước miếng vừa rồi đã chảy ra từ khóe miệng của Tô Mộng Đình.

Đối diện cận cảnh với khuôn mặt dữ tợn của Lưu Đại Thiên, còn nhìn thấy vẻ tràn đầy du͙© vọиɠ trong đôi mắt của hắn, trong lòng Tô Mộng Đình kinh hoảng, thở hổn hển nói: “Tôi cầu xin ông buông tha cho tôi... Hức hức... Tôi có bạn trai, tôi không muốn phản bội anh ấy, cầu xin ông đừng đối xử với tôi như vậy... Tôi thật sự không muốn phản bội... Hức hức...”

Cô khóc đau thương như vậy, dáng vẻ bi thương đến cực điểm trên khuôn mặt xinh đẹp ấy đủ để khiến cho bất cứ người đàn ông nào cũng phải đồng cảm, nhưng những người bị giam giữ ở đây là ai cơ chứ?

Đa phần trong phòng giam này đều là tội phạm cưỡиɠ ɧϊếp, bọn họ càng nhìn thấy dáng vẻ này của Tô Mộng Đình thì càng thể hiện ra dáng vẻ vô cùng hưng phấn, những tiếng rên nhỏ hưng phấn và những câu chửi rủa trong miệng càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ của nhau.

Lưu Đại Thiên làm sao có thể không bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ được, hắn nở nụ cười nhẹ nhàng, lại háo sắc liếʍ một ngụm trên môi cô, để lại dấu vết nước bọt hôi thối một lần nữa, “Mẹ nó, em cho rằng ông đây nhìn qua trông rất giống người tốt sao? Da^ʍ huyệt chảy dâʍ ŧᏂủy̠ ở trước mắt như vậy, sao còn có đạo lý không thao?” Hắn nói xong, sau đó dứt khoát nắm lấy một bàn tay nhỏ của Tô Mộng Đình lướt qua hàng rào sắt của phòng giam rồi sờ vào dưới háng mình.

Côn ŧᏂịŧ phồng to cực nóng dưới háng của Lưu Đại Thiên đã căng quần của hắn thành một túp lều, côn ŧᏂịŧ lớn muốn giấu cũng không giấu được làm Tô Mộng Đình vừa cảm nhận được đã ngay lập tức vội vàng muốn ném tay ra, sắc mặt của cô cũng đỏ lên, miệng lại run rẩy cầu xin: “Hức hức... Không được, buông tha cho tôi được không?... Không được mà... Tôi thật sự không muốn phản bội... Hức hức...”

“Em vẫn nên thành thật để ông đây bắn một phát, ông đây sẽ không đối xử tệ với cô...” Lưu Đại Thiên nở nụ cười dâʍ đãиɠ rồi lên tiếng, sau khi dừng một lúc thì lại tiến sát lại tai của Tô Mộng Đình nói nhỏ: “Ông đây đã lâu rồi chưa bắn pháo, lát nữa có thể bắn đầy vào trong da^ʍ huyệt của em.”