Cửa Tiệm Mát Xa Không Đứng Đắn

Chương 4: Sau khi bị phá trinh, khao khát thèm muốn tự an ủi

Ngủ một giấc mở mắt ra đã là 12 giờ trưa. Hôm qua làʍ t̠ìиɦ quá thoải mái, điều này khiến cho Trần San nằm trong chăn vẫn còn hoài niệm cảm giác da thịt đυ.ng chạm ấy.

Hồi ức ùa về, tay phải Trần San liền không tự chủ mà chậm rãi sờ đến chỗ qυầи ɭóŧ.

Xuyên qua lớp lông mao thưa thớt, dùng ngón trỏ và ngón giữa nhẹ nhàng đẩy ra lối vào mềm mại, thử sờ đến âm đế của chính mình.

"Ưm aa..." Trần San thoải mái đến không nhịn được tiếng kêu.

Ngay sau đó cô cởϊ qυầи lót ra, mở hai chân lớn đến mức tối đa, bắt đầu mạnh dạn mà xoa nắn âm đế đang nhô lên của mình.

"Ưm aaa..." Không ngừng xoa nắn kí©ɧ ŧɧí©ɧ cả người Trần San cảm nhận được một cơn tê dại, trong lòng chợt cảm thấy nôn nóng gấp gáp, không ngừng kêu to.

Như này chưa đủ để khiến cô thỏa mãn, ngay sau đó lại vươn ngón giữa thon dài của mình theo dâʍ ŧᏂủy̠ trơn trượt đi vào trong âʍ đa͙σ.

Trần San lần đầu tiên sờ vào trong tiểu huyệt của mình, nóng ấm ẩm ướt, xúc cảm kỳ diệu vô cùng. Theo ngón tay không ngừng thọc vào rút ra, âʍ đa͙σ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ co rút từng cơn. Trần San dùng ngón giữa cảm nhận xúc cảm kỳ diệu này.

Một lát sau, Trần San cảm thấy ngón tay có hơi mỏi, liền vươn ngón áp út phối hợp với ngón giữa. Hai ngón tay cứ như vậy nhanh chóng moi móc trong tiểu huyệt của mình, tiếng òm ọp phát ra ngày càng lớn, chất lỏng trong đó chảy ra ngày càng nhiều, nước chảy đầy tay cô.

Đột nhiên Trần San sờ đến một nơi nhô lên trong âʍ đa͙σ, vừa chạm vào đã cảm thấy sung sướиɠ vô cùng, lại chạm vào lần nữa vẫn sướиɠ như thế. Trần San bắt đầu đẩy nhanh tốc độ của ngón tay, chẳng sợ tay đã mỏi nhừ, chọc ra rút vào đến không dừng lại được...

Trần San bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, không ngừng thở dốc theo tần suất ra vào của ngón tay. Chỉ nghe phụt một tiếng, Trần San tự làm mình lên cao trào. Phun nước đầy giường, nhưng cô bất chấp tất cả, hiện tại đầu óc cô chỉ nghĩ đến việc muốn được đàn ông cᏂị©Ꮒ, được rất nhiều đàn ông cᏂị©Ꮒ.

Trần San đột nhiên nhớ đến lúc trước người bán hàng có tặng cho một bộ bàn chải điện. Tần suất rung của thứ kia rất lớn, sử dụng một lần đã làm tê cả tay nên cất vào trong ngăn kéo, không ngờ bây giờ lại có tác dụng.

Tìm được bàn chải điện, bề ngoài trùng hợp cũng là hình trụ, nhổ hết đầu đánh răng từ trên xuống, chỉ còn lại một cái đầu nhỏ không ngừng rung lên. Trần San mở tần suất mạnh nhất lên, ấn lên âm đế của mình.

Bàn chải điện mạnh mẽ cọ xát rung động, cảm giác tê dại ở hạ thể khiến cả người cô sướиɠ đến mức sắp bay lên. Hai mắt mê ly, khuôn mặt nhỏ đỏ ửng, nửa người dưới không ngừng vặn vẹo di chuyển trên giường.

Trần San có hơi gấp gáp, bàn chải điện thuận thế theo dâʍ ŧᏂủy̠ ẩm ướt trượt vào trong âʍ đa͙σ.

"A... ưʍ..." Trần San không ngừng thở hổn hển theo tần suất ra vào của bàn chải điện trong tay.

"Ôi sướиɠ quá... thật sảng khoái... ưʍ... không được!" Điên cuồng thọc vào rút ra khiến đầu óc cô trống rỗng.

Nước vừa phun ra trên ga trải giường còn chưa khô, đợt dâʍ ɖị©ɧ thứ hai lại phun ra ngay sua đó.

Nhưng bàn chải điện dù sao cũng chỉ là cái bàn chải, trong lòng Trần San vẫn cảm thấy thiếu vắng khó chịu. Từ sau khi phá trinh, du͙© vọиɠ của cô ngày càng lớn, chỉ mới qua một đêm mà thôi cô đã lại muốn làʍ t̠ìиɦ. Cô biết rõ những gì cô muốn là sự tiếp xúc thân xác, là niềm kɧoáı ©ảʍ khi tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng bắn vào cơ thể, là cảm giác vũ nhục lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ khi bị đàn ông đè dưới thân...