Cô run rẩy kéo túi xách trong tay ra, lấy tiền mặt và đủ loại trang sức bên trong, nhét thẳng một mạch vào trong lòng Trác Ôn Thư: “Em tới để đưa đống này cho anh --- A!”
Mu bàn tay cô bị trúng một cú tát mạnh, tất cả tiền mặt và đồ trang sức bị đập bay ra ngoài.
Trác Ôn Thư đứng bật dậy khỏi ghế, đưa tay bóp cổ cô, bức cô lui về sau đè lên cửa kính, túi xách cũng rơi xuống mặt đất.
“Thật sự dám đến, cô tưởng tôi sẽ không dám làm gì cô ư?”
Trác Ôn Thư kề sát vào cô: “Cô tới nơi này, một đường không có camera giám sát, mà người trong phòng này đều là người của tôi, mẹ nó, cho dù tôi có chặt cô ra chiên dầu nhắm rượu cũng sẽ không có người nào phát hiện!”
Thạch Giảo Giảo cực kỳ phối hợp mà khóc thành người nước mắt, hai tay nắm lấy tay Trác Ôn Thư.
Cả người cô run rẩy giống như bị điện giật, như thể chỉ cần người đàn ông này nói thêm một câu nữa thôi đã có thể hù chết cô.
Nhưng trong lòng cô lại suy nghĩ --- Lần này anh bóp cổ cô không dùng lực, điều này có nghĩa anh không hề có sát ý với cô!
Về phần băm chặt gì đó, lừa kẻ ngu sao, còn không có camera giám sát? Xã hội pháp trị mà lừa người kiểu vậy, có con lừa mới tin.
Mắt cô đẫm lệ mơ hồ nhìn Trác Ôn Thư, không cần chút mặt mũi gì nữa, mạng chó quan trọng hơn!
Sau khi nhận sai vô số lần, cuối cùng cô kêu khóc: “Anh gϊếŧ em đi!”
Thạch Giảo Giảo nhắm mắt lại, một bộ quyết tuyệt anh dũng liều chết, nhưng trên thực tế khi khóc cô còn cố khống chế để mình không chảy nước mũi.
Hàng mi run rẩy kết hợp với ngón tay cũng run run, trông vô cùng thê mỹ lại bướng bỉnh: “Chết trong tay anh còn tốt hơn cứ sống áy náy như vậy cả đời.”
Một đống người bị kỹ xảo khϊếp người của cô thuyết phục, nguyên một đám đứng há hốc mồm, cứng lưỡi nhìn tình huống phát triển.
Nói thật, phim truyền hình cũng không dám diễn như thế.
Phim truyền hình không dám nhưng Thạch Giảo Giảo dám. Cô là tác giả viết tiểu thuyết, am hiểu nhất là hành văn máu chó.
Thế giới này do cô một tay sáng lập, không có ưu thương nào cô không diễn ra nổi.
Đương nhiên cô cũng không tới tìm chết thật, thấy Trác Ôn Thư cũng phải kinh hãi trước kỹ thuật diễn của cô, cô tranh thủ nhân cơ hội thoát khỏi lòng bàn tay anh, ngồi xổm người xuống lấy một tấm thẻ từ trong túi ra, lau nước mắt nhét vào trong tay Trác Ôn Thư.
Nghẹn ngào nói: “Đây là… là tích góp của em suốt bao nhiêu năm nay… Chờ anh ra… Cho anh.”
Dường như cuối cùng Thạch Giảo Giảo cũng không khống chế nổi, hỏng mất mà ngồi xổm trên đất khóc nức nở.
Cô làm bộ đáng thương vươn ngón tay bị đá làm trầy, tướm máu ra, nắm lấy ống quần Trác Ôn Thư, ngửa đầu một góc 45 độ điềm đạm đáng yêu.
Một tay cô còn thầm véo bắp đùi, khiến nước mắt càn rỡ chảy ra khỏi khóe mắt.
Cô khóc nói: “Mật mã chính là… ngày anh đi…”