Chương 2: Sau Khán Thính Lăng Nhục. (Phần 1).
“Anh… Anh bắn xong rồi… Tại sao lại không rút ra!” Lâm Thiến cảm giác được Lý Chính dừng bắn, trực tiếp muốn đâm hắn ta, nhưng vòng tay thôi miên đã khống chế cô, cho nên Lâm Thiến không thể thật sự làm bất cứ điều gì trong hiện thực.
Lúc này, Lý Chính không quan tâm đến sự tức giận của Lâm Thiến, hắn lặng lẽ thưởng thức âʍ ɦộ chặt chẽ của ả, rồi chậm rãi rời ©ôи ŧɧịt̠ vốn đã mềm nhũn của mình ra khỏi cái âʍ đa͙σ ấm nóng ấy. Một hỗn hợp đặc sệt, trộn cùng một ít máu trinh từ từ tràn ra khỏi âm huyệt. Một hình ảnh da^ʍ mĩ không thôi.
"Mới vừa khai bao liền dâʍ đãиɠ như vậy, xem ra đêm nay có việc cho chúng ta bận rộn rồi đấy". Lời thì thầm quỷ dị của Lý Chính khiến thân thể non nớt của Lâm Thiến run lên. Nghĩ đến cơn ác mộng vừa xảy ra, cô vội vàng lùi vào góc tường.
Trong khi Lý Chính đang suy nghĩ làm cách nào để tận hưởng cơ thể của Lâm Thiến thì có tiếng gõ cửa vội vã vang lên.
"Lâm Thiến, Lâm Thiến! Chị đâu rồi, sao lại khóa trái cửa thế này?!" Thanh âm Lạc Nhi mang theo một chút lo lắng, dọa hai người phòng khϊếp sợ một phen.
Lâm Thiến đã bị thôi miên, sợ hãi nhất chính là bị người biết được chính mình đã phá thân, nàng theo bản năng mà hô to một câu: "Lạc Nhi chị đang thay quần áo em chờ chị một lát!"
Nói xong Lâm Thiến liền mặc kệ dưới háng dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắt lấy cánh tay Lý Chính, đem hắn đẩy mạnh phòng thay đồ.
"Đừng nói chuyện, làm ơn, coi như tôi cầu anh". Vừa bị Lý Chính cưỡиɠ ɧϊếp, lại chạy đi cầu xin đối phương, Lâm Thiển cảm thấy rất mâu thuẫn, cảm giác này còn khó chịu hơn lúc bị Lý Chính cᏂị©Ꮒ.
Tất nhiên, Lý Chính chọn cách thỏa hiệp, rốt cuộc hắn ta chỉ thôi miên Lâm Thiến, nếu bị giáo viên và các học sinh khác biết rằng anh ta đã cưỡиɠ ɧϊếp Lâm Thiến thì có lẽ anh ta sẽ phải ngồi tù phần đời còn lại.
Trong phòng thay đồ có đủ các loại trang phục tinh xảo, bên phải là một chiếc váy dài màu tím hở phần lưng, bên trái là chiếc quần dài chưa tới mười lăm cm nóng bỏng, trên giá treo đủ loại tất chân, tất cả đều dụ dỗ du͙© vọиɠ của Lý Chính nổi dậy. Bên dưới ©ôи ŧɧịt̠ của hắn cũng đang dần cứng trở lại.
“Lâm Thiến sao chị lâu như vậy! Em đều đã chờ ở cửa nửa ngày.”
Lâm Thiến sửa sang lại quần áo trên người cùng với dọn sạch dấu vết bừa bãi đã tiêu phí không ít thời gian của cô, đương nhiên cô đem cửa sau mở ra, thông đi toàn bộ khí vị tϊиɧ ɖϊ©h͙. Làm xong đều nghe thấy Lạc Nhi đầy giọng oán trách.
Lạc Nhi năm nay mới năm nhất, nhưng học ở một trường trọng điểm như đại học Z lại chính là một nhân vật rất có danh tiếng, chưa đến 20 tuổi mà cô đã thông thạo cầm kỳ thi họa ở trong một đám bạn cùng lứa cũng được coi là rất nổi bật, nhất làm người điêu đứng chính là Lạc Nhi có một chất giọng đầy trong trẻo, ở Z đại tân sinh bên trong cực kì được hoan nghênh.
Lý Chính bởi vì quá chú ý tới Lâm Thiến, cho nên mới không đem tiểu mỹ nữ năm nhất này ở trong mắt, hiện tại nghe được chất giọng vô cùng cùng mềm mại này, trong lòng lại ngứa ngáy khó chịu.
“Loại này thanh âm này khi bị cᏂị©Ꮒ, nhất định sẽ rất gợi cảm đi.” Lý chính trong lòng thì thầm một câu, tiếp tục nghe lén hai người nói chuyện.
"Xin lỗi chị, em cũng không biết chị vừa mới đi vào nên em đứng ngoài cửa có hơi sốt ruột cho nên có chút kích động, chị đừng giận em nha!” Lạc Nhi tưởng vừa rồi nôn nóng chọc đến Lâm Thiến giận dỗi, cho nên sắc mặt mới có thể như vậy khó coi, vội vàng nói khéo một câu, sau đó cất bước hướng phòng thay đồ đi đến.
"Này, em... ”Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Thiến tái đi, cô vội vàng kéo Lạc Nhi lại từ phía sau khiến cho Lạc Nhi vô cùng kinh ngạc.
"Chị......Chị còn chưa mặc xong đồ lót! Đợi chị một tý rồi em hãng đi vào!" Lâm Thiến buông những lời này xuống, vội vàng đẩy cửa phòng thay đồ, lập tức đi thẳng vào.
“Không biết chị Lâm Thiến có chuyện gì mà hôm nay thật kỳ quái nha!” Vừa mới tiến vào phòng thay đồ, thân thể mềm mại của Lâm Thiến liền bị bàn tay tà ác của Lý Chính bao lấy, hắn híp nửa con mắt hưởng thụ bộ ngực đầy đặn giáo hoa, thiếu chút nữa Lâm Thiến rêи ɾỉ ra tiếng
.
“Ngươi…… Không cần tại đây…… Có người…… Bên ngoài có người!”
Lâm Thi Âm nhỏ giọng kinh hô, nhưng lại không hề tác dụng, ả cầu xin chỉ làm Lý Chính tăng lên du͙© vọиɠ mà thôi, du͙© vọиɠ đã lên tới đỉnh Lý Chính không nhịn nổi nữa, trực tiếp nhấc lên chiếc váy màu trắng, đem dương để ở mép ngoài hoa huyệt cách một lớp quần ren màu tím nhạt, nhẹ nhàng cọ xát qua lớp qυầи ɭóŧ, bao vây lấy hoa huyệt nhỏ bé đang thèm khát mà mấp máy.
“A!” Lý Chính đột nhiên cử động làm Lâm Thiến vô tình la lên, dẫn tới bên ngoài Lạc Nhi mở miệng dò hỏi: “ Chị Lâm Thiến, chị bị làm sao vậy?"
“Chị…… Chị không có việc gì, một con sâu…… Mà thôi…… Ahhh!” Lý Chính đâu còn tinh thần để ý tới tình huống huống bên ngoài, hắn chỉ cảm thấy dươиɠ ѵậŧ của mình căng tới mức muốn nổ tung, hắn trực tiếp duỗi tay qua, chuẩn bị đem cái quần ren cản trở này đẩy ra.
“Đừng!” Lâm Thiến không nghĩ lại bị vũ nhục, nhanh chóng duỗi tay tới, vào lúc Lý Chính đẩy ra qυầи ɭóŧ của chính mình đồng thời bàn tay nhỏ nhắn cũng cầm được cây dươиɠ ѵậŧ nóng hổi kia ngăn cản nó này hướng tới chỗ sâu nhất trong âm huyệt.
Bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt dươиɠ ѵậŧ, làm nó giảm bớt cảm cảm giác trướng đau, Lý Chính từ bỏ ý định cắm vào bên trong âʍ đa͙σ, mà thay đổi đem tay di chuyển đến lên bên trên, cách lớp áo sơ mi mà xoa nắn bộ ngực đầy đặn kia.
“Nếu không muốn bị ȶᏂασ, liền tuốt cẩn thận cho tao, có nghe thấy hay không!” Lý Chính uy hϊếp một câu, sau đó đột nhiên dùng sức, theo tiếng xé rách trực tiếp cho bộ ngược đang đung đưa của Lâm Thiến ra ngoài.
Thanh âm xé rách làm Lạc Nhi kìm nén không nổi tính tò mò, đi nhanh về phía trước gõ lên cửa phòng thay đồ.
“Chị…… Chị không có việc gì, vừa mới…… Vừa mới quệt phải cái đinh trên tường làm váy bị rách một miếng…… Chị dùng lực một chút liền cởi ra được…… Không…… Không sao đâu!”
Lâm Thiến khẩn trương mà giải thích, tay phải theo bản năng mà tuốt gậy thịt, trong bất tri bất giác, qυყ đầυ dươиɠ ѵậŧ đã tiến lại gần miệng huyệt, nhưng tất cả mọi việc xảy ra Lâm Thiến lại không cảm giác được, toàn bộ đầu óc của cô đều đặt ở bên ngoài.
“Vậy chị muốn em lấy một bộ váy khác không? Em nhớ rõ trong phòng thay đồ, hình như không còn quần áo hay váy đi!” Lạc Nhi nhẹ nhàng thở ra, có lòng tốt mà hỏi.
"Ok! Ok! Ok em!"
Lâm Thiến ước gì Lạc Nhi lập tức rời đi, đương nhiên liên thanh đáp ứng, lúc này mới Lạc Nhi đuổi ra.