Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức

Chương 208

Lộ Nam bố trí công việc rõ ràng, hơn nữa Hoàng Đạt Phương khích lệ mọi người bằng tin vỉa hè, thái độ làm việc của cả văn phòng đều trở nên nghiêm túc, bắt đầu coi trọng hoạt động quét phố quét lầu lần này.

Điều này không có nghĩa Lộ Nam có thể buông tay mặc kệ, kế tiếp cô đương nhiên còn phải kiểm tra. Trước đó thì, Lộ Nam còn phải nói chuyện tăng mức hợp đồng rượu Hài Hòa ở Singapore với Chương Lễ.

Không có biện pháp, tổng công ty không thể mở phòng làm việc ở Singapore, như vậy dựa vào nguyên tắc ký ở đâu thì ở đó phụ trách, Nhà tiêu thụ cỡ vừa này ném cho Lộ Nam.

Mở ngoặc, theo Vương Hưng Long nói, lần trước về chuyện bàn bạc ở quán lẩu sau họp tổng kết cuối năm, Trần Kiêu còn chưa thuyết phục được hoàn toàn cao tầng công ty. Cho nên bây giờ phục vụ Nhà tiêu thụ hải ngoại vẫn là làm không công, lượng tiêu thụ không được tính vào văn phòng thành phố, giám đốc thành phố kết nối chỉ được mấy nghìn tệ phí vất vả mà thôi.

Thực ra nếu Chương Lễ đưa ra yêu cầu muốn liên lạc với ban Nhãn hiệu rượu Hài Hòa, Nguyên Xuyên đại khái vẫn sẽ đồng ý, nhưng Chương Lễ đương nhiên còn có đầu óc: anh ta quả thật sợ cái cô Lộ Nam làm việc quá cường thế này, nhưng không thể không thừa nhận năng lực của cô ta - nếu đổi thành ban Nhãn hiệu rượu Hài Hòa tổng công ty, nghe nói người tỉnh Xuyên đều kiêu ngạo, loại người ở trụ sở càng huênh hoang hơn. Anh ta cũng không dám chắc họ sẽ đối xử với mình thế nào, có lẽ căn bản là không coi trọng.

Không thể không nói, Chương Lễ có thể bình an trưởng thành, vẫn nhờ trực giác động vật cứu vài lần, thí dụ như miễn cho bị anh ruột đánh chết, hoặc thí dụ như tránh được ít hố khi khai thác thị trường Singapore.

...

Lúc gặp mặt tháng Chạp, Chương Lễ định bắt bí Lộ Nam một chút, nào ngờ cô ta không sợ.

Chương Lễ nghĩ: thật quá đáng, tôi mới là khách hàng trả tiền nha! Cô không thể không để ý tới tôi chứ.

Nhịn rồi lại nhịn, nhịn tới khi nghe giám đốc Phạm của công ty rượu nói văn phòng Hoa An đã nghỉ làm, anh ta đều không thấy mặt mũi Lộ Nam đâu - a, ngoại trừ hôm tất niên nhận được tin nhắn chúc mừng năm mới.

Nhìn nội dung, Chương Lễ cực kỳ hoài nghi Lộ Nam gửi chung cho một đống người, bèn mặt dày đòi xem di động của anh trai, rốt cuộc được cho xem 5s.

Chương Lễ nhanh chóng xác nhận: quả nhiên là gửi chùm!!! Chả có tí thành ý nào.

Biết lý do em trai tức giận không thôi, Chương Kỳ thở mạnh: 30 Tết, không đánh thằng ngốc.

"Trên thương trường, quan trọng ở chỗ gửi hay không gửi tin nhắn chúc mừng, lúc nào gửi, còn nội dung? Quan trọng sao?" Chương Kỳ bỏ lại một câu: "Trước kia em viết thư tình gửi cho bạn học nữ đều là copy paste, còn dùng tới máy photo, bây giờ có lập trường gì bắt bẻ người khác gửi tin nhắn chúc mừng theo chùm?"

Chương Lễ không thể phản bác.

Chờ tới mùng 8 tháng Giêng, văn phòng Hoa An đi làm trở lại, tận mắt nhìn thấy Lộ Nam xách quà tới thăm anh trai, Chương Lễ biết nếu không tranh thủ thời gian, anh ta sẽ phải về Singapore, đành không cam tâm tình nguyện tới văn phòng anh trai chặn lại Lộ Nam: "Giám đốc Lộ, không biết cô hôm nay vội hay không? Rảnh rỗi thì tâm sự hợp đồng tiêu thụ Singapore với tôi đi?"

Lộ Nam hôm nay tới vốn muốn làm Khương thái công câu cá. Quả nhiên, đã 1 năm rồi, cá cũng không khôn hơn tí nào.

Cô hết sức khiêm tốn, cười nói: "Tiểu Chương tổng khách sáo quá, anh lên tiếng, tôi tự nhiên là rảnh." Tỏ ra sẵn sàng lắng nghe.

Chương Lễ liền giương mắt xin giúp đỡ anh trai.

Chương Kỳ coi như không thấy, chăm chú bày đồ pha trà. Năm ngoái anh ta đã nói, Chương Lễ làm ăn ở Singapore tự chịu lời lỗ.

Khi đó Chương Lễ đánh cuộc một hơi, ngay cả luật sư thẩm tra hợp đồng đều tìm ở ngoài. Nhưng ở nước ngoài nửa năm, anh ta ý thức được tầm quan trọng của tiền, lập tức mở miệng chịu thua: "Anh, anh xem với em đi?"

Anh trai anh ta ung dung nhấp ngụm trà xanh, đáp lại: "Muốn anh đàm phán cũng được thôi, anh lấy 30% lãi."

Phí cố vấn của Chương Kỳ, giá này rất hợp lý.

Chương Lễ suy nghĩ một lát, nếu anh trai hỗ trợ đàm phán một lần lấy tận 30%, vậy còn không bằng anh ta tự đàm phán. Tóm lại, ở văn phòng anh trai, anh ấy không thể trơ mắt nhìn Lộ Nam lừa mình.

Điểm này, quả thật chỉ do Chương Lễ lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, Lộ Nam sao có thể làm chuyện hại người mà chẳng ích ta.

Đàm phán kiểu này đơn giản nhất, bởi vì khu vực bày bán ở hải ngoại, bớt đi nhiều kinh phí hoạt động, ghi vào phụ lục hợp đồng là được, chủ yếu nội dung đàm phán vẫn là tăng hợp đồng lên bao nhiêu.

Chương Lễ cân nhắc một chút, vừa nhìn anh trai, vừa nói: "Thêm... 2 triệu đi."

Lộ Nam tốn chừng nửa tiếng, bàn bạc sau khi tăng hợp đồng giao hàng như thế nào, vạn hạnh, Chương Lễ sau khi xuất ngoại không ngu ngốc như trước, Lộ Nam hỏi tình hình tiêu thụ ở Singapore, anh ta có thể trả lời (chưa tới) 7-8 phần; Lộ Nam nói tới tỷ lệ đặt hàng theo năm, nói chậm một chút, anh ta cũng nghe hiểu.

2 triệu là một con số rất bảo thủ, nhưng thái độ của Lộ Nam tương tự lúc đàm phán với Chương Kỳ, chuyên chú, chuyên nghiệp.

Chương Lễ hiếm khi được trịnh trọng đối đãi trong khi đàm phán thương mại, nhất thời trong lòng còn toát sự hào hùng, dường như bản thân là một thương nhân thành công rồi vậy.

Nói xong, Lộ Nam khen ngợi "tiểu Chương tổng suy nghĩ chu toàn, làm việc ổn thỏa."

Nghe xong Chương Lễ còn hơi kiêu ngạo, ném ánh mắt đắc ý cho anh trai.

...

Lộ Nam ra khỏi Tứ Phương Kiến Trúc, chuẩn bị về nơi ở làm việc - không phải là lên hệ thống báo đơn đặt hàng cho Chương Lễ thôi sao, ngồi ở văn phòng làm hay về nhà nằm làm cũng giống nhau mà, cô cười trộm.

Nhưng cô mới tới cạnh xe, bỗng nhận được điện thoại của Trịnh Tinh: "Giám đốc Lộ, cô có chuyển phát nhanh, là đồ tươi."

Vậy không nên đặt qua đêm ở văn phòng, Lộ Nam không biết ai gửi, gửi cái gì, bèn bảo: "Được, vậy cô ký nhận hộ tôi, lát nữa tôi về."

Về văn phòng, nhìn thấy một chiếc thùng xốp 40*40*30cm, Lộ Nam nhìn tờ giấy chuyển phát nhanh có địa chỉ và tên của Cừu Siêu Quần, trong lòng liền hiểu ra.

Trịnh Tinh ký thay Lộ Nam, tự nhiên cũng nhìn thấy: "Giám đốc Lộ còn có bạn bè ở Dung thành à?" Cô ấy nhớ rõ giám đốc Lộ là người trong tỉnh này.

Lộ Nam cười nhẹ: "Cũng là nhân viên Nguyên Xuyên chúng ta, là một tiền bối rất thú vị."

Trịnh Tinh không nghĩ nhiều, gật đầu: "Vậy ngài mở ra đi, tôi ra ngoài trước."

Lộ Nam dùng dao rọc giấy mở ra thùng xốp, nhìn thấy bên trong có 6 túi chân gà hút chân không và 4 túi băng. Cô xé tờ giấy chuyển phát nhanh, đặt chân gà vào túi thừa trong văn phòng, nói với Trịnh Tinh: "Tôi về trước nhé."

Chạng vạng, Lộ Nam chụp một bức ảnh: một bát canh củ cải thịt, một túi chân gà rim, một đĩa rau xào.

Uống mấy ngụm canh trước, sau đó gọi điện thoại cho bà nói hôm nay cô chặt xương sườn ninh canh củ cải, hết sức mỹ vị, nịnh hót bà tận 10p, dỗ bà vui mừng.

Sau đó gửi ảnh cho Hoàng nữ sĩ, khoe khoang tay nghề nấu nướng.

Hoàng nữ sĩ mau chóng đáp lại: "Rau cỏ khá tốt, chân gà có vẻ cay, ăn ít thôi."

Lộ Nam nhún vai, gửi tin nhắn cho Trần Kiêu: "Nhận được chân gà, vô cùng cảm ơn."

Đối phương mau chóng trả lời: "Mua loại hơi cay, nhưng một lần ăn ít thôi đấy." Dù sao tỉnh Xuyên và tỉnh Kiềm Giang định nghĩa hơi cay không giống nhau.

Lộ Nam suy tư, cho dù cô không nói, Trần Kiêu cũng sẽ nhìn thấy lượng hợp đồng tăng lên của Chương Lễ trên hệ thống - mặc dù bây giờ anh ấy là Phó TGĐ ban Nhãn hiệu rượu Kinh Điển, nhưng quyền hạn trên hệ thống không giới hạn chỉ trong rượu Kinh Điển, cho nên, cô vẫn khoe khoang nhắn tin: "Hôm nay có hợp đồng tăng, phải khao bằng mỹ thực."

Trần Kiêu rất hiểu tình hình các Nhà tiêu thụ trong thành phố Hoa An, hoặc là anh ta lập tức lên hệ thống tra tìm thời gian tới hạn hợp đồng của các Nhà tiêu thụ ở Hoa An, chốc lát sau hỏi không chắc chắn lắm: "Singapore?", so sánh, chắc là bên đó.

"Vâng."

"Em ăn cơm cho xong đi đã, rồi gọi điện thoại cho anh."

Vài phút sau, Trần Kiêu nhận được điện thoại của Lộ Nam.

"Nhanh thế?"

Lộ Nam nói: "Em nghĩ, anh Kiêu không ngại em vừa ăn cơm vừa nói chuyện với anh chứ."

Quả thật không ngại, chỉ lo lắng cô tiêu hóa không tốt mà thôi. Nhưng cô đã gọi, Trần Kiêu cũng không muốn vòng vo khuyên nhủ, lời này quá dối lòng, anh ta không muốn nói.

"Không ngại, trước đây anh ra nước ngoài đều vừa ăn vừa nói chuyện công việc." Trần Kiêu nói, trong đầu bỗng nhiên nhớ lại bữa ăn mặn chết ở chợ Thực phẩm phụ, nhớ tới nhân vật anh ta sắm vai hôm đó... Hồi tưởng lại, ở Hải Lâm ngắn ngủi một năm, vậy mà có rất nhiều chuyện thú vị.

"Phải rồi, nhắc tới chuyện tăng hợp đồng rượu Hài Hòa ở Singapore. Anh ban nãy định nói gì với em?" Lộ Nam biết rõ cố hỏi.

"Không biết Vương Hưng Long nói với em chưa, anh thương lượng chuyện thí điểm với lão tổng ban Nhãn hiệu rượu Hài Hòa không mấy thuận lợi."

"Năm trước họp tháng buổi cuối cùng, giám đốc Vương có nhắc tới." Lộ Nam cũng đoán được, chuyện này, sao có thể thuận lợi.

Kiến nghị của Trần Kiêu bây giờ giống biến pháp thời cổ đại, mặc dù tạm thời giá trị hợp đồng dính dáng tới thị trường hải ngoại không nhiều, nhưng đương nhiên ảnh hưởng to lớn. Anh ta nhất định sẽ gặp phải phái chống cự ngoan cố, lực cản này phần lớn tới từ quản lý cấp trung và cao phe phái Tây Nam.

Lộ Nam suy nghĩ cẩn thận, đời trước cô giúp Từ Trừng Chi xuất hàng, nhưng lúc đó và về sau Từ Trừng Chi không dùng mô hình Nhà tiêu thụ hải ngoại, càng khỏi cần bàn tới Chương Lễ - cái này tuyệt đối là hiệu ứng cánh bướm.

Lộ Nam nhớ mang máng, trụ sở có lần quả thật muốn khuyến khích những thành phố duyên hải ký Nhà tiêu thụ nước ngoài, nhưng kết quả là đầu voi đuôi chuột, chẳng đi đến đâu.

Cho nên về mặt này, Lộ Nam có thể kiến nghị Trần Kiêu không nhiều, chỉ nói: "Hay là, anh nói riêng với Chủ tịch đi?"

Trần Kiêu thoáng cái hiểu ra, Lộ Nam muốn nói: có chỗ dựa thì phải dùng, bản thân không có tư tâm, còn sợ gì? Đi cửa sau thôi.