Cướp Anh Từ Tay Định Mệnh!

Chương 41: Chương 42

Nhã Thư và Hoàng Tùng đến bệnh viện khi trời đã chạm tối. Thụy Dương đứng một mình trước cửa phòng bệnh của Huy. Cô dựa lưng vào tường, không khóc chỉ có dáng đứng cô đơn đến tận cùng. Mắt cô hoang hoải nhìn xuống bên dưới hành lang.

-

Sao chị không vào trong?

Nhã Thư hỏi bằng giọng buồn buồn, không gay gắt cũng không dịu dàng. Cô nhìn thẳng vào Thụy Dương, lòng đột nhiên trào lên một niềm thương cảm ngỡ đã bỏ quên.

-

Không biết!

Câu trả lời của Dương khiến cả Tùng và Thư đều ngỡ ngàng. Thư thở dài rồi nói bằng giọng đã nhẹ nhàng hơn nhiều:

-

Chị vào trong đi! Chỉ cần đừng nói thật chị là ai. Vì vị trí của chị em đã nhận thay rồi! Việc chăm sóc Huy về sau em cũng sẽ làm thay chị. Cậu ấy…không còn nhớ ai trong chúng ta cả. Dù là em hay chị! Mong chị hãy vì sức khỏe của cậu ấy mà đừng kích động.

-

Nhận thay rồi ư? …Vậy cũng tốt!

Thụy Dương không cười cũng không thể hiện cảm xúc gì cả. Ánh mắt vẫn hoang hoải nơi vườn hoa bệnh viện phía tiền sảnh.

-

Vậy thì để cậu ấy mất trí lâu thật lâu đi hoặc không bao giờ tỉnh dậy cũng được. Sẽ bớt đau hơn.

Nhã Thư nhìn Thụy Dương, nhìn nét hao gầy trên gương mặt kia, nhìn nỗi đau ẩn sâu trong đáy mắt kia. Nước mắt cô sóng sánh trong bờ mì. Mím chặt môi rồi đột nhiên lên tiếng:

-

Chị vào trong đi! Có lẽ trong sâu thẳm trái tim Huy vẫn còn đợi chờ chị! Nếu cậu ấy nhận ra, em sẽ… rời xa!

Nhã Thư buông những lời cuối cùng nặng nề lắm. Lúc này đây chính cô cũng không biết mình đang làm gì nữa. Trái tim động cực trong l*иg ngực kia ích kỉ lắm nhưng nhìn Thụy Dương bỗng thấy mọi thứ đóng băng lại, nghe vỡ òa tất cả. Để cho duyên phận và ông trời định đoạt chăng? Thụy Dương ngước lên nhìn Thư. Hai ánh mắt chạm nhau trong khoảnh khắc , không hận thù cũng chẳng yêu thương có chăng chỉ hoang hoải một nỗi đau dài đến vô cùng.

-

Không cần thiết!

Thụy Dương nói rồi cho tay vào bao quần, bước đi, từng bước chậm, rất chậm lướt qua chỗ của Thư và Tùng.

-

Thụy Dương…

Tiếng gọi của Thư khiến bước chân cô dừng lại nhưng vẫn không nhìn lại. Mắt vẫn nhìn thẳng về hành lang dài phía trước:

-

Xin lỗi…

Âm sắc của lời xin lỗi bung ra cùng như chèn ứ ở cổ họng đã lâu lắm rồi! Thụy Dương thở dài, im lặng rồi tiếp tục những bước đi chênh vênh đến vô cùng. Lòng cô lúc này cũng chênh vênh lắm.

***

-

Nào ăn thêm một chút cháo nhé! Tớ sẽ kể chuyện cho cậu nghe. Hôm nay anh Tùng kể về một cô gái thú vị lắm.

Nhã Thư dịu dàng đưa muỗng cháo lên sát miệng Huy, cười tươi rói nhìn anh. Vũ Huy ngoan ngoan cố gắng nuốt từng muỗng cháo, nhìn Thư cười hiền lành. Mỗi ngày Thư đều kể cho anh nghe về mọi người, về những thứ anh đã quên về mấy tháng nay, về trường học về chuyến đi nước ngoài dự định sắp tới của anh . Vũ Huy đã quên tất cả, quên hết những điều anh được biết từ 1 năm lại đây, nghĩa là trong khoảng kí ức của anh không có Thư và cả… Dương.

-

Nào! Để tớ mở cửa sổ!

Nhã Thư mở tung rèm cửa, ánh sáng bên ngoài dịu dàng chiếu vào khiến Vũ Huy hơi chớp mắt. Cô ngồi xuống bên anh và bắt đầu hát, môt bài hát tiếng Trung nổi tiếng:

“Chàng là gió , em là hạt cát

Quấn quít nhau phiêu bạt chân trời

Ngàn lời muốn nói cùng người

Men tình ngây ngất muôn lời hát ca

Như hồ điệp bay xa nhẹ bỗng

Quên muộn phiền vào mộng thiên thu

Tình chàng như gió hát ru

Cuốn tung từng chút bụi mù xa xưa

Dặn dò mãi say sưa không dứt

Ý trong tim mãi chúc phúc nhau

Mây trôi từng áng đa sầu

Biển người rộng lớn nơi đâu có chàng

Em bay khắp mê man men gió

Đến phương xa nơi có tình yêu

Kề vai cùng ngắm ráng chiều

Bên nhau quấn quít xây lều hằng mơ”

Vũ Huy lặng nhìn cô say sưa hát, dịu dàng nhìn anh, ánh sáng như rạng rỡ xung quanh cô. Anh khẽ cựa mình đặt nhẹ tay lên tay cô. Mỉm cười nhìn cô…Nước mắt Nhã Thư trong veo rơi xuống tay anh. Vỡ òa.

-

Bao giờ thì cậu sẽ nói chuyện với tớ! Tớ cần cậu nói chuyện với tớ! Đừng im lặng nữa được không? Sao cậu im lặng lâu thế! Cậu có chấp nhận tớ không? Phải nói chứ! Hay căm ghét tớ! Nói cho tớ biết với!

-….

-

Ừ! Tớ đáng ghét, tớ ích kỷ, nhưng tớ yêu cậu, yêu hơn tất cả mọi thứ trên đời. Buông tay cậu ra, tớ không làm được, không làm được. Huy à, chỉ cần cậu nói chuyện thôi, chỉ cần cậu khỏe lại thôi, cậu bảo tớ làm gì cũng được. Bảo tớ cút đi cũng được.

Nhã Thư lật đật đứng dậy, ào chạy ra khỏi phòng. Cô đưa tay đẩy mạnh cánh cửa.

-

Thư!

Nước mắt Nhã Thư như không chảy được nữa. Mọi thứ như đóng băng lại trong khoảnh khắc ấy. Gió từ cửa sổ như cũng không thổi nữa. Nhã Thư đưa tay lên miệng, cắn mạnh vào tay để xem mình liệu có mơ..

Nhã Thư chầm chậm quay lại nhìn Huy. Miệng anh mấp máy:

-

Nhã Thư!

Cô ào đến bên anh. Ôm chặt lấy anh, khóc nấc lên.

-

Cậu nói rồi! Nói được rồi! … Không được! Tớ phải đi gọi bác sĩ. Bác sĩ… Đúng rồi

-

Khoan đã.

Vũ Huy nói nhẹ. Cậu đưa tay đặt lên mái tóc Thư đang gục trên ngực mình… vuốt nhẹ! Cảm giác này như đã rất thân quen rồi. Lòng Vũ Huy đã mặc định cô gái này là người yêu anh, quá khứ, hiện tại và cả tương lai nữa.

-

Khỏe lại rồi! Cậu khỏe lại rồi! Cậu nói được rồi! Cảm ơn… Cảm ơn cậu!

Vũ Huy dịu dàng lau nhẹ những giọt nước mắt trên má Thư.

-

Đã vất vả nhiều quá rồi! Xin lỗi Thư! Em à không cậu khổ quá!

-

Không khổ! Không khổ! Chỉ cần cậu khỏi, tớ sẽ chịu đựng được hết! Nhất định thế!

Nhã Thư bật đứng dậy, nói nhanh. Vũ Huy di mạnh chân định đứng lên mới sực nhớ ra mình không đứng lên được nữa. Anh cười buồn:

-

Liệu chân của tớ có lành lại không? Làm khổ cậu nhiều quá!

Thư cầm lấy tay Huy đặt vào tim mình.

-

Nếu không được khổ vì cậu, trái tim này sẽ chết đấy! Nó thuộc về cậu rồi! Chúng mình… yêu nhau mà! Tớ can tâm! Can tâm.

-

Không được nói đến từ “chết”. Tớ trải qua 1 lần rồi! Kinh khủng hơn cậu nghĩ! Không được nhắc đến, chỉ nhắc đến từ “yêu” thôi. Hiểu không?

Vũ Huy lại cười, vẫn nụ cười lém lỉnh tỏa nắng như xưa chỉ có điều hình như thâm trầm hơn một chút.

-

Ừ! Không nhắc! Không nhắc đến quá khứ nữa! Nhắc đến hiện tại và tương lai thôi!

Vũ Huy mở rộng hai cánh tay. Nhã Thư khép mình, áp má vào ngực anh.

-

Ừ! Không cần biết quá khứ thế nào! Chỉ cần biết hiện tại và tương lai thôi! Chỉ cần biết cậu luôn ở đây, bên tớ và yêu tớ hết lòng như thế này là đủ rồi!

Nước mắt Nhã Thư lại rơi, ướt chiếc áo bệnh nhân của Huy. Khóc cho niềm hạnh phúc mong manh vo tròn này. Càng căng đầy càng dễ tan biến. Thư sợ. Rất sợ. Cô nép sát hơn vào ngực anh. “ Ừ, quên hết đi quá khứ, quên hết”.