Nhân Duyên An Bài

Chương 17

Sáng hôm sau, Thư Kỳ mơ màng tỉnh dậy, mí mắt cô nặng trĩu từ từ mở ra nhưng bị ánh sáng bên ngoài làm cho chói mắt nên dùng tay che chắn. Khi đã dần thích ứng với khung cảnh trước mắt, Thư Kỳ muốn ngồi dậy nhưng hạ thân lại râm ran truyền đến cảm giác đau đớn như bị xé thịt. Cô nhớ lại những chuyện đã xảy ra tối qua, hai má lập tức đỏ ửng, cảm giác vừa thẹn vừa cáu.

Đặng Duy Khiêm sớm đã tỉnh giấc, anh không nằm cạnh cô mà đứng hút thuốc ngoài ban công. Thư Kỳ nghiêng đầu sang bên, ngắm nhìn thân hình cường tráng của anh đang suy tư như đang nghĩ ngợi chuyện gì. Cô chưa từng thấy hút thuốc, cũng không hiểu tại sao mới sáng ngày ra anh đã tìm đến nicotine, phải chăng chuyện xảy ra đêm qua khiến anh hối hận?

Thư Kỳ chắc sẽ không ngờ, không phải anh đang hối hận đã có quan hệ với cô mà là đang đắn đo nên đối phó với cô theo cách nào. Một là trực tiếp trở mặt, vứt bỏ cô, dùng đoạn video mà camera thu lại cảnh giường chiếu tối qua của hai người khiến cô mất mặt, nhục nhã. Hai là tiếp tục diễn trò, làm cho cô yêu anh say đắm sau đó sẽ đá cô không thương tiếc.

Thư Kỳ chẳng biết phải đối mặt với Duy Khiêm thế nào sau chuyện đêm qua. Nên xem như chưa từng có gì xảy ra hay hỏi anh rốt cuộc trong lòng anh, cô là gì? Thư Kỳ hiểu, thật ra có những người đối với loại chuyện này rất thoáng, giống như anh trai cô chẳng hạn, sẽ xem đây như một cuộc vui, nhưng Thư Kỳ không giống Hoàng Bách, cô chỉ ngủ với người ta khi xác định người đó là chồng mình. Ấy vậy mà Đặng Duy Khiêm ngay cả là người yêu cô cũng chẳng phải, thế nhưng cô lại cùng anh triền miên suốt một đêm dài.

Đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ, bỗng Duy Khiêm quay đầu thoáng bắt gặp ánh mắt cô đang chăm chú nhìn mình. Thư Kỳ giật mình, vôi thu lại tầm mắt, rúc đầu vào trong chăn, hô hấp đập nhanh dồn dập.

Đặng Duy Khiêm từng bước đi đến cạnh giường, tiếp đó một bên giường lún xuống, anh nhẹ nhàng kéo chặn ra nhưng bị Thư Kỳ giữ chặn. Anh nói:

– Tỉnh rồi sao còn không chịu dậy?

Đáp lại anh là sự im lặng của cô. Duy Khiêm nói tiếp:

– Em đang xấu hổ hay không dám đối diện với tôi?

– …

– Bỏ chăn ra, trả lời tôi.

Thư Kỳ vẫn không đáp lại, Đặng Duy Khiêm đành phải dùng lực, nhưng chiếc chăn sớm đã cuộn tròn người cô nên chẳng dễ dàng kéo xuống. Anh hết cách chỉ có thể nằm đè lên cô, cả hai được ngăn cách bởi tấm chăn mềm.

Cô ở trong chăn, chịu đựng sức nặng bên trên, muốn nhúc nhích đẩy anh ra nhưng lại không làm, cũng chẳng mở miệng nói tiếng nào. Duy Khiêm hỏi cô:

– Em tính trốn tránh tôi đến khi nào? Có giỏi nằm trên giường cả ngày không?

– …

– Bỏ chăn xuống đi, tôi không kiên nhẫn nhắc lại nhiều lần một vấn đề với em đâu nhé. Nếu em còn không chịu nghe lời, đến lúc tôi cưỡng chế, dùng biện pháp mạnh thì đừng nói là tôi bắt nạt phụ nữ nhé.

– …

– Tôi sẽ đếm đến ba cho em cơ hội cuối.

– …

– Bắt đầu. Một… hai… ba…

Duy Khiêm đến ba cuối cùng Thư Kỳ cũng từ từ kéo chăn xuống nhưng cô chỉ thò hai ra mỗi hai con mắt, tay vẫn nắm chặt mép chăn che đi nửa dưới gương mặt.

Biểu hiện ngượng ngùng, nghe lời của Thư Kỳ làm Duy Khiêm vừa hài lòng vừa buồn cười. Gương mặt anh gần sát mặt cô, ép cô phải nhìn thẳng vào mắt anh. Duy Khiêm giơ tay vén những sợi tóc lòa xòa trên mặt cô, ngữ điệu trầm thấp:

– Sợ tôi ăn thịt em nữa à?

Thư Kỳ gật gật đầu. Anh cười nói:

– Còn đau không?

Đau? Anh đang hỏi nơi đó của cô sao? Đương nhiên là vẫn còn đau rồi, không chỉ chỗ đó mà khắp người cô đều rã rời như bị người ta dần cho một trận, mệt mỏi vô cùng.

Thay vì trả lời câu hỏi của anh, Thư Kỳ bảo:

– Tổng giám đốc… anh tránh ra đi.

Đặng Duy Khiêm nheo mắt:

– Em vừa gọi tôi là gì?

– Tổng…

– Gọi lại.

– Em…

Duy Khiêm giật chăn xuống bóp miệng Thư Kỳ, không phải làm cô đau mà là biến đôi môi nhỏ xinh kia chu lên.

– Tôi cho em gọi lại lần nữa. Bằng không em sẽ biết hậu quả ngay đấy.

– Em…

– Gọi tên tôi.

Đã là tháng thứ 8 làm việc ở Tập đoàn Glory, ngoài gọi Duy Khiêm bằng chức vụ ra thì Thư Kỳ chưa từng gọi tên anh. Giờ này anh muốn cô gọi một cách gần gũi như vậy, cô nhất thời không thể mở miệng nên cứ ậm à ậm ừ mãi.

Đáy mắt Đặng Duy Khiêm phảng phất ý cười trêu chọc, anh ghé mặt mình gần sát mặt cô:

– Có cần tôi tiếp hơi để em có sức gọi tên tôi không?

Thư Kỳ lắc đầu lia lịa:

– Không… không cần.

– Được. Tôi đang chờ để được lắng nghe tiếng gọi của em đây.

– Duy… Duy Khiêm…

Thư Kỳ xấu hổ bật ra âm thanh, hai mắt nhắm chặt không dám đối diện với anh. Đặng Duy Khiêm hài lòng nhếch môi cười:

– Tốt lắm.

– Anh ngồi dậy được rồi chứ?

– Được thôi. Tôi cũng không muốn đè em bẹp dí.

Nói xong, Duy Khiêm hôn chụt một cái lên môi Thư Kỳ làm cô lập tức mở to mắt ngỡ ngàng rồi mới ngồi dậy.

Thư Kỳ thất thần không khỏi ngẩn ra nhìn anh, Duy Khiêm hỏi:

– Sao thế? Tôi đẹp trai quá nên em không nỡ rời mắt à?

Thư Kỳ vùi mặt vào chăn, miệng lẩm bẩm:

– Xấu xa, tự luyến.

– Em nói gì thế? Tôi nghe không rõ.

– …

– Dậy thôi. Nước tắm tôi chuẩn bị rồi.

Dứt lời, Duy Khiêm bước xuống giường, lật chăn ra tính bế bổng Thư Kỳ lên. Cô cuống quýt giãy nảy kinh sợ hỏi:

– Anh… anh muốn làm gì?

– Tôi bế em vào phòng tắm, chứ em nghĩ tôi muốn làm gì?

– Em… không cần.

– Yên tâm. Tôi sẽ không ăn thịt em đâu. Tối qua nhiêu đó đủ rồi, tạm tha cho em đấy.

Mặc cho Thư Kỳ không muốn bị Duy Khiêm bế đi trong tình trạng khỏa thân nhưng anh vẫn nhất quyết ôm cô vào phòng tắm, từ tốn đặt Thư Kỳ ngồi trong bồn, vặn vòi xả nước ấm cho cô.

Thư Kỳ ý thức được cơ thể mình trần trụi phơi bày trước ánh mắt nóng rực của Duy Khiêm, cô vội rụt người lại, hai tay khẩn trương bó gối trong bồn tắm, lúng túng nói:

– Anh… ra ngoài đi…

Đặng Duy Khiêm không những không làm theo mà còn hỏi ngược lại cô:

– Tại sao phải ra ngoài?

– Em… em tắm.

– Có tôi ở đây thì em không tắm được à? Cơ thể em còn chỗ nào tôi chưa nhìn qua đâu, ngại gì nữa?

Nghe Duy Khiêm nói, sắc mặt Thư Kỳ lại đỏ bừng lên, vừa thẹn thùng vừa tức giận trợn mắt với anh. Thấy biểu hiện này của cô, anh khẽ cười, chẳng nói chẳng rằng thẳng tay tháo bỏ chiếc khăn tắm trên người vứt xuống sang một bên sau đó bước vào bồn tắm cùng cô.

Thư Kỳ co rúm ở một góc, miệng hét lớn, hai tay bịt chặt mắt, lắp bắp nói:

– A… Anh… anh vào đây làm gì? Mau ra ngoài đi.

Đặng Duy Khiêm vươn tay kéo Thư Kỳ vào lòng, để lưng cô áp sát l*иg ngực anh, hai tay như gông cùm vây chặt lấy cô. Lời nói mang theo ý cười:

– Em vẫn còn sức hét lớn nhỉ.

– Sếp… a…

Thư Kỳ lỡ lời gọi sai liên bị Duy Khiêm tăng lực siết. Cô sửa lại:

– Duy Khiêm, buông em ra.

– Tôi tắm cùng em.

– Không. Em muốn tắm một mình.

Duy Khiêm phớt lờ lời nói của Thư Kỳ, anh lấy ít sữa tắm trên thành bồn, xoa lên tấm lưng đang không ngừng run rẩy vì xấu hổ của cô.

– Tôi nghe người ta nói, đối với lần đầu của con gái sẽ rất đau, em nên ngâm mình trong bồn tắm một lúc mới giảm bớt cơn đau trên cơ thể. Thế nên hãy ngoan ngoãn ngồi yên, bằng không em sẽ phải nhận hậu quả khi không ngừng cựa quậy trong lòng tôi đấy. Tôi có thể tha cho em nhưng nếu thằng nhỏ của tôi bị em đánh thức thì tôi không chắc mình không chế nổi đâu nhé.

– Anh…

Cảm nhận được phía dưới mông mình vật kia đang khẽ cử động, Thư Kỳ lập tức im bặt, đến thở cũng không dám thở mạnh, chỉ đành ngồi im trong lòng Duy Khiêm để mặc anh thoa sữa tắm lên người.

Trải qua sự việc kia, Thư Kỳ có rất nhiều điều muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng lời chưa ra đến cửa miệng đã vội nuốt ngược vào trong, không cách nào mở lời, mà anh lại hoàn toàn không đả động đến. Cô chẳng biết anh xem mối quan hệ giữa họ là gì nữa, là cấp trên – cấp dưới hay là tình nhân?

Lát sau cuối cùng cũng tắm xong, Duy Khiêm vệ sinh cá nhân xong thì ra ngoài trước, để lại Thư Kỳ ở bên trong lúc sau mới đi ra. Vì không mang đồ vào để mặc nên Thư Kỳ đành lấy khăn tắm quấn tạm lên người. Duy Khiêm ngồi trên giường trông thấy biểu hiện ngại ngùng của cô thì không nhịn được, anh bảo:

– Lại đây.

– Em…

– Nhanh lên.

Đồ của cô đang nằm trong tay anh, nếu muốn lấy lại bắt buộc phải nghe lời. Thư Kỳ chậm chạp bước tới, một tay giữ khăn tắm, tay còn lại chìa về phía anh:

– Trả đồ cho em.

Đặng Duy Khiêm kéo tay Thư Kỳ làm cô ngã vào lòng anh lần nữa. Anh đè cô nằm dưới thân mình, từng ngón tay vuốt nhẹ trên má cô:

– Em không thể thoải mái với tôi à, sao lúc nào cũng tránh né, sợ sệt thế?

– Không có.

– Em có.

Thư Kỳ chống tay trước ngực Duy Khiêm tạo khoảng cách:

– Anh tránh ra đi, em còn phải đi làm nữa.

– Tôi còn ở nhà, em vội cái gì?

– Em…

Thư Kỳ muốn cả hai phải rõ ràng, nếu anh thích mập mờ thì xin lỗi cô không thể cùng anh. Thư Kỳ hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí nói:

– Tổng giám đốc, em chỉ là thư ký của anh, chuyện đêm qua là vì anh uống say nên chúng ta mới…

Thư Kỳ ngại nên không tiện nói thẳng chỉ bỏ lửng ở đó, sau đó mới nói tiếp:

– Anh hãy quên đêm qua đi, xem như giữa chúng ta chưa từng xảy ra chuyện gì.

Đặng Duy Khiêm nhướng mày, anh hỏi:

– Em phủi bỏ mọi chuyện nhanh vậy sao?

– Giữa chúng ta không phải quan hệ yêu đương.

– Vậy nếu ngoài chức vụ là thư ký ra, tôi muốn em giữ chức khác nữa thì sao?

Thư Kỳ nghi hoặc hỏi:

– Chức gì ạ?

– Người yêu tôi. Em thấy thế nào?

Thư Kỳ chăm chú nhìn anh, trong đầu xuất hiện hàng loạt câu hỏi: Lời này của anh là có ý gì? Anh tỏ tình với cô sao? Anh có yêu cô không hay chỉ đơn giản là vì chuyện đêm qua nên mới nghĩ đến việc cùng cô phát sinh mối quan hệ mới?

Cô hỏi anh:

– Anh đang tỏ tình em?

– Ừ.

– Anh thích em?

– Nếu không thì sao tôi lại muốn em làm người yêu của tôi chứ? Ngốc vậy.

– Nhưng em chưa chắc đã đồng ý. Em không có tình cảm với anh.

Rõ ràng Thư Kỳ cũng có cảm giác với Duy Khiêm, không phải là thứ cảm giác bình thường mà là rất rất đặc biệt. Thế nhưng từng một lần thất bại trong tình yêu, tuy vết thương đó đã sớm lành lặn nhưng Thư Kỳ vẫn luôn đắn đo mỗi khi muốn bắt đầu một mối tình mới. Cô sợ một lần nữa thất bại, lần nữa bị lừa dối, lần nữa phải chịu tổn thương.

Duy Khiêm hỏi cô:

– Em có chắc là bản thân không có tình cảm với tôi không?

– Em…

– Nhìn thẳng vào mắt tôi trả lời.

Thư Kỳ nhìn thẳng vào Duy Khiêm nhưng không cách nào dối gạt trái tim mình, l*иg ngực không ngừng thổn thức vì người bên trên. Thấy cô ngập ngừng không trả lời được, Duy Khiêm đoán chắc cô sớm đã có tình cảm với mình, đối với kế hoạch của anh mà nói thì càng thêm dễ dàng, anh chỉ cần nhiệt tình tấn công hơn mà thôi.

Duy Khiêm mỉm cười, anh bảo:

– Em yêu Lưu Minh Triết hai năm vẫn giữ thân trong sạch, nhưng lại trao thân cho tôi khi mà chúng ta chưa có bất kì quan hệ nào. Em giải thích đi, vì sao thế? Nếu không phải có tình cảm với tôi, chắc gì em đã để tôi lột được đồ trên người em, đúng không?

– Không… Đấy… là vì… em không đủ sức kháng cự lại anh.

– Vậy sao? Nhưng đêm qua em chống đối không kịch liệt lắm.

Thư Kỳ cũng chẳng hiểu tại sao trước hành động của Đặng Duy Khiêm, tuy cô có phản đối nhưng lại không đến mức gay gắt liều mạng, thậm chí còn chẳng bằng một phần của cái ngày Lưu Minh Triết cùng bố mẹ anh ta đến nhà tìm cô hay là hôm cô bị đám lưu manh trêu ghẹo. Mà ngược lại cô lại dễ dàng bị thu phục bởi anh, dần dần rơi vào trầm luân.

– Em… em…

Thư Kỳ mấp máy môi mãi cũng không nói nổi một câu hoàn chỉnh, Đặng Duy Khiêm tỏ lòng tốt muốn giúp cô.

– Nếu em vẫn chưa hiểu rõ lòng mình vậy để tôi giúp em làm sáng tỏ.

Nói rồi không đợi Thư Kỳ có phản ứng Duy Khiêm đã hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, đầu lưỡi chiếm lấy từng chút ngọt ngào trong khoang miệng Thư Kỳ như đang nhấm nháp sự ngọt lành. Thư Kỳ mới đầu còn phản kháng nhưng dần cũng xuôi theo, nụ hôn từ nhẹ nhàng, mơn trớn dần trở nên điên cuồng, say sưa.

Khăn tắm trên người Thư Kỳ bị Duy Khiêm cởi ra, tiếp đó anh thúc thắt lưng, đâm thẳng vào người cô. Anh cuồng ngạo và mạnh mẽ chiếm lấy thân hình mềm mại của Thư Kỳ khiến cô không thể hít thở nổi, ý thức của cô hoàn toàn bay xa, cơ thể cô bắt đầu hùa theo anh. Bầu không khí ngập tràn du͙© vọиɠ quanh quẩn bên trong phòng ngủ, cả hai một lần nữa quấn quýt lấy nhau.