Nhân Duyên An Bài

Chương 15

Duy Khiêm từng cho người điều tra thân phận của Hoàng Bách nhưng không biết em gái anh ấy là ai. Bởi vì hoàn cảnh gia đình phức tạp, công việc của mẹ mang nhiều tai tiếng nên Hoàng Bách thường che giấu Thư Kỳ, không muốn người khác có cái nhìn không hay về em gái mình. Nếu Tô Đình Phong không hỏi Thư Kỳ tên anh trai của cô thì chắc cũng không biết em gái Trần Hoàng Bách lại chính là cô.

Duy Khiêm sớm đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi nghe Đình Phong báo cáo, sắc mặt anh dần tối sầm lại, đôi mắt sâu thăm thẳm trở nên u ám. Tình cảm vừa mới chớm nở với Thư Kỳ đã phải dập tắt, sau này thứ chờ đón kia phía trước hẳn là một đoạn đường rất gian nan. Những ấm ức, đau khổ Kiều Băng phải chịu, Duy Khiêm không cách nào quên được, càng không dễ dàng để cho người gây ra tội lỗi được an nhàn sống tốt.

Đình Phong buồn phiền hỏi Duy Khiêm:

– Anh định sẽ thế nào?

– Theo cậu tôi phải thế nào khi kẻ thù ở ngày bên cạnh mình?

– Nhưng người làm sai là Trần Hoàng Bách, không phải Thư Kỳ.

– Cô ta cũng có liên quan, là đồng phạm hủy hoại cuộc đời em gái tôi.

Đặng Duy Khiêm nổi giận lớn tiếng nói. Tô Đình Phong biết Duy Khiêm không đời nào bỏ qua cho những người có liên quan trong vụ việc 4 năm trước, nhưng anh ấy không tin Thư Kỳ là người vô tâm, thấy người ta bị hại mà không cứu. Nếu đúng như Kiều Băng kể lại, hôm đó cô ấy có cầu cứu Thư Kỳ nhưng cô đã ngoảnh mặt bỏ đi, tiếp tay cho hành vi sai trái của Trần Hoàng Bách thì thật sự không thể tha thứ. Có điều vì sao khi gặp lại Kiều Băng, Thư Kỳ không nhận ra cô ấy, phải chăng diện mạo của Kiều Băng sớm đã mai một trong tiềm thức cô, không chút lưu đọng.

Tô Đình Phong rất quý Thư Kỳ, cũng biết Duy Khiêm có tình ý với cô, nhưng xem ra sau này mọi thứ đều sẽ thay đổi theo hướng tiêu cực. Đình Phong phiền não thở dài:

– Có cần sa thải Thư Kỳ không ạ? Để tránh anh nhìn thấy cô ấy mà ảnh hưởng đến tâm trạng.

– Không. Cứ để cô ta tiếp tục làm việc. Tôi tự có tính toán của riêng mình.

– Anh tính làm gì?

– Cậu lo lắng cho cô ta?

– Em chỉ không muốn anh chưa tìm hiểu kĩ đã tránh tội nhầm người. Thời gian tiếp xúc với Thư Kỳ tùy không dài nhưng đủ để chúng ta hiểu cô ấy là người thế nào. Em không tin Thư Kỳ lại là loại người như Kiều Băng nói.

– Vậy ý cậu là em gái tôi vu khống cho cô ta? Việc gì Kiều Băng phải làm vậy khi em ấy còn chẳng quen biết bọn họ.

– Em nghĩ là có hiểu lầm.

– Hiểu lầm? Em gái tôi bị Trần Hoàng Bách cưỡиɠ ɧϊếp là hiểu lầm? Con bé trầm cảm đến phát điên là hiểu lầm.

Duy Khiêm càng nói càng tức giận tột cùng, để tránh kích động anh hơn, Tô Đình Phong không dám góp ý khuyên ngăn anh nữa, anh ấy chỉ có thể im lặng. Đặng Duy Khiêm hạ giọng:

– Ra ngoài làm việc của cậu đi. Chuyện này phải tuyệt đối giữ bí mật, ngay cả bố tôi cũng không được để ông ấy biết.

– Vâng.

Tô Đình Phong chẳng thể đoán ra dự định của Duy Khiêm. Em gái anh bị điên, sợ rằng anh cũng sẽ khiến cho em gái Trần Hoàng Bách chịu cảnh tương tự, để hai anh em Thư Kỳ cảm nhận được rõ ràng sự đau khổ mà Kiều Băng đã phải trải qua suốt 4 năm qua.

Cánh cửa phòng đóng lại, Duy Khiêm mệt mỏi dựa người vào ghế. Anh thừa nhận mình thích Thư Kỳ nhưng tình cảm đó không thể sánh bằng tình yêu anh dành cho em gái. Đêm qua, anh ngồi bên cạnh giường ngắm nhìn gương mặt ngủ say của em gái mà không khỏi đau lòng. Trong lúc ngủ cô ấy vẫn luôn ôm con gấu bông trong lòng như thể tìm kiếm một cảm giác an toàn, có đôi lúc Kiều Băng giật mình miệng lẩm bẩm những câu xin tha. Những lúc như vậy, lòng thù hận trong Duy Khiêm lại trỗi dậy mãnh liệt, quyết tâm phải báo thù. Kiều Băng lâm vào tình cảnh như hôm nay đều là do thú tính của Trần Hoàng Bách, anh ta bắt buộc phải trả giá cho những chuyện mình đã làm và Thư Kỳ cũng vậy.

Kể từ sau hôm đó, mỗi lần đối diện với Thư Kỳ, Tô Đình Phong không còn vui vẻ như trước nữa, trong lòng có muôn vàn thắc mắc cùng sự thật đang được che giấu. Có đôi lúc anh ấy muốn ba mặt một lời đối chất với Thư Kỳ về sự việc năm đó nhưng lời chưa ra đến cửa miệng đã nuốt ngược vào trong, bởi anh ấy chỉ là người ngoài cuộc, không có quyền tham gia quá sâu vào chuyện riêng của 4 người họ. Việc mà Đình Phong có thể làm là khuyên Duy Khiêm chỉ nên đối phó với một mình Trần Hoàng Bách, thế nhưng lời nói của anh ấy chẳng khác nào gió thoảng mây bay bên tai Duy Khiêm.

Về phần Đặng Duy Khiêm, mấy ngày đầu anh bày ra vẻ mặt lạnh băng với Thư Kỳ, ánh mắt nhìn cô luôn chất chứa thù hận nhưng không để Thư Kỳ phát hiện ra. Vài ngày sau đó anh liền thay đổi thái độ, trở lại như cũ, thậm chí còn quan tâm Thư Kỳ nhiều hơn trước, làm cho Tô Đình Phong vô cùng lo lắng.

Thư Kỳ thấy Đình Phong có gì đó khang khác lúc trước, không thường tìm cô nói chuyện phiếm, hay bâng quơ vài câu trêu chọc mà trở nên nghiêm túc và có phần xa cách nên đã hỏi anh ấy nguyên do. Đình Phong lảng tránh, nói rằng anh ấy vẫn vậy, có lẽ do công việc dạo bận rộn nên không có thời gian trò chuyện cùng cô.

Ngày nọ, Đặng Duy Khiêm có thư mời tham dự một bữa tiệc của các doanh nhân, vốn dĩ người được sắp xếp đi cùng anh là Đình Phong nhưng Duy Khiêm đã để Thư Kỳ đi thay anh ấy.

Tối đó, Thư Kỳ mặc một chiếc váy trắng dài qua gối, mái tóc dài ngang lưng uốn xoăn sóng nhẹ, trên đầu cài một chiếc kẹp tóc nhìn tổng thể vô cùng xinh đẹp, nhẹ nhàng như một nàng công chúa. Còn Đặng Duy Khiêm mặc một bộ tây trang màu đen, mái tóc được cắt tỉa tỉ mỉ, so so với vẻ nghiêm túc điềm tĩnh ngày thường thì tối nay anh nhìn có vẻ trẻ trung và đẹp trai hơn.

Đến khách sạn tổ chức bữa tiệc, Duy Khiêm bảo Thư Kỳ khoác tay mình, cô ngoan ngoãn làm theo, đi sát bên cạnh anh, người ngoài nhìn vào trông họ giống hệt một đôi tình nhân.

Một số người vừa thấy Đặng Duy Khiêm liền bước đến chào hỏi:

– Xin chào Tổng giám đốc Đặng lâu rồi mới thấy cậu tham dự tiệc tùng.

– Tôi còn bận nhiều công việc nên những chuyện thế này thường Phó tổng sẽ đại diện Tập đoàn Glory tham dự.

Đặng Duy Khiêm vốn không thích những nơi như thế này, tổ chức tiệc tùng cũng chỉ là cơ hội cho các doanh nhân tìm đối tác làm ăn. Mà anh trước giờ kiêu ngạo không thích xu nịnh nên thường không tham gia, phần vì anh không yên tâm để Kiều Băng ở nhà, nhưng hôm nay anh đã phá lệ vì còn có một kế hoạch cần anh thực hiện.

Người đàn ông trẻ tuổi cầm ly rượu đỏ mời Đặng Duy Khiêm, ánh mắt lướt qua Thư Kỳ rồi dừng ở chỗ anh:

– Hiếm khi thấy bên cạnh cậu có cô gái đi cùng. Mạn phép cho tôi hỏi, không biết cô gái xinh đẹp này có phải là người yêu của cậu?

Cánh môi Thư Kỳ vừa hé mở định giải thích quan hệ của cả hai nhưng Duy Khiêm lại nhanh hơn một bước, nhàn nhã thừa nhận:

– Ừ. Cô ấy là người yêu tôi.

Trước câu trả lời của Duy Khiêm, Thư Kỳ quay ngoắt nhìn anh, ánh mắt như muốn hỏi: “em là người yêu của Sếp khi nào chứ, anh không nên nói dối họ”. Đặng Duy Khiêm làm như không quan tâm đến ánh mắt Thư Kỳ, tiếp tục câu chuyện với bọn họ.

– Ồ. Chúc mừng Sếp Đặng nhé. Có một cô người yêu xinh xắn thế này chẳng trách trước đây từ chối nhiều em chân dài. Chắc cậu đoán trước tương lai sẽ gặp được người đẹp hơn những cô gái kia đúng không?

– Có lẽ vậy.

– Người yêu cậu tên gì thế?

– Thư Kỳ.

– Tên rất hay.

– Cảm ơn. Mời các anh một ly.

– Mời cậu. Cụm ly.

Hai bên nói qua loa mấy câu rồi Duy Khiêm cũng cùng Thư Kỳ rời đi chỗ khác. Lúc này Thư Kỳ liền buông tay xuống nhưng lại bị Duy Khiêm cưỡng ép khoác lại, anh nói:

– Thái độ của em là gì đây?

– Tại sao Sếp phải nói dối họ rằng em là người yêu của anh chứ?

– Vậy em muốn tôi giới thiệu là thư ký?

– Vâng. Em chính xác là thư ký của anh.

Đặng Duy Khiêm nhếch môi cười:

– Em nên ngoan ngoãn nghe lời đi bên cạnh tôi, bằng không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi không đảm bảo em sẽ được an toàn trở về đâu.

Thư Kỳ hiểu ý Duy Khiêm, cứ nhìn những người trong bữa tiệc là hiểu, ngoài đại diện của các công ty ra thì không thiếu những cô gái xinh đẹp đi bên cạnh họ. Những cô gái ấy nhìn còn rất trẻ nhưng lại khoác tay đi bên cạnh những người đàn ông trạc tứ tuần, sau khi tiệc tàn hẳn sẽ còn nhiệm vụ khác phải hoàn thành.

– Ở những nơi thế này đừng có đi lung tung, cũng đừng uống rượu hay nước ép ai mời khi tôi không có bên cạnh. Nhớ chưa?

– Vâng.

– Đã nói là người yêu của tôi, chắc sẽ không có người nào lớn gan trêu ghẹo em đâu nhưng tôi vẫn cần phải nhắc nhở em.

– Vâng.

Thời gian chậm rãi trôi đi, tiệc cũng sắp tàn mà Đặng Duy Khiêm vì uống nhiều rượu nên tinh thần có chút thiếu tỉnh táo. Lúc Thư Kỳ dìu anh ra về thì có người xuất hiện đứng trước họ:

– Tổng giám đốc Đặng, cậu chuẩn bị về sao, ở lại thêm lúc nữa đi?

Thư Kỳ đáp:

– Xin lỗi. Anh ấy say rồi, chúng tôi xin phép về trước.

– Như vậy sao được, cậu ấy còn chưa uống với tôi ly nào, sao về được đây? Hay thế này đi, cô uống thay cậu ấy 3 ly, như vậy được không?

Hắn ta nhìn Thư Kỳ, ý cười đầy nham hiểm. Thư Kỳ không muốn uống với hắn ta, mà từ đầu đến giờ cũng đều là Duy Khiêm uống thay cô nếu có người mời. Thư Kỳ từ chối:

– Thật xin lỗi, tôi phải lái xe nên không thể uống rượu. Lúc khác có cơ hội, anh Duy Khiêm sẽ mời rượu lại anh ạ.

Hắn ta không có ý bỏ qua, đưa ly rượu lên trước mặt Thư Kỳ nói:

– Tôi có thể bảo taxi của mình đưa hai người về, nên cô cứ yên tâm uống đi, có say thì vẫn về đến nhà.

– Tôi thật không thể uống.

Hắn kiên nhẫn mời cô không được liền trở mặt:

– Thái độ của cô là như thế nào đây?

Thư Kỳ chưa kịp trả lời, thì Duy Khiêm say rượu ở bên cạnh lên tiếng:

– Hình như anh rất muốn mời rượu tôi nhỉ? Nếu vậy thì tôi không nên phụ lòng tốt của anh.

Nói rồi, Duy Khiêm giật ly rượu trong tay hắn ta đưa lên môi uống cạn, vứt cho hắn ánh mắt lạnh lùng đầy nguy hiểm rồi dẫn cô rời khỏi bữa tiệc.

Khi Thư Kỳ lái xe muốn đưa Duy Khiêm về biệt nhà anh nhưng Duy Khiêm lại bảo:

– Đến chung cư X trên đường Cầu Giấy đi.

– Dạ? Anh không về nhà sao?

– Muộn rồi, giờ về biệt thự tiếng xe sẽ làm em gái tôi thức giấc.

– À. Vâng.

Thư Kỳ khó khăn lắm mới dìu Duy Khiêm lên đến căn hộ chung cư của anh, khi cô định ra về, Duy Khiêm bảo:

– Pha giúp tôi ly trà giải rượu, mang vào phòng cho tôi.

Nói rồi, Duy Khiêm lảo đảo hướng đến phòng ngủ bước đi. Thư Kỳ tìm kiếm hộp trà giải rượu trên kệ tủ, pha cho anh một ly sau đó mang vào phòng. Cứ tưởng Đặng Duy Khiêm đang nằm nghỉ nhưng trên giường hoàn toàn trống trơn, trong phòng tắm phát ra tiếng nước chảy. Lo sợ Duy Khiêm đã say rượu còn đi tắm, lỡ xảy ra chuyện không hay nên cô liền bước đến gỡ cửa gọi anh:

– Tổng giám đốc, trà giải rượu của anh em pha xong rồi, anh ra ngoài uống rồi nghỉ ngơi đi ạ. Say rượu mà tắm sẽ không tốt cho sức khỏe đâu.

Người bên trong im lặng đứng dưới vòi hoa sen để dòng nước ấm chảy xuống da thịt. Thư Kỳ sẽ không biết Duy Khiêm thực chất không say như cô nghĩ, anh chẳng qua đang giả vờ để dụ cô về chung cư của mình mà thôi. Uống nhiều rượu là thật, mặt đỏ cũng là thật nhưng tửu lượng của anh không hề kém.

Thư Kỳ không nhận được câu trả lời của Duy Khiêm thì khá lo lắng, phải gần 10 phút sau anh mới đi ra, trên người chỉ quấn một chiếc khăn ngang hông che đi phần cơ thể bên dưới. Phía trên để lộ cơ bắp rắn chắc, mái tóc ngắn ẩm ướt vẫn đang nhỏ từng giọt nước, trông anh vô cùng có sức hút.

Nhìn thấy cảnh này, Thư Kỳ ngượng đỏ cả mặt, vội quay lưng về phía Duy Khiêm, nói không lưu loát:

– Tổng… giám đốc… Anh uống trà… rồi nghỉ ngơi sớm đi ạ. Em xin phép về trước.