Lại nói tới chuyện ai có cuộc sống sung sướиɠ hơn ai, ít nhất ông lão bán bánh quẩy còn có nhà ở trên trấn. Hai người già bán bánh quẩy cũng có một khoản thu nhập, thoạt nhìn cháu của ông ấy cũng đã lớn, còn tốt hơn nhà Dư Dung rất nhiều. Hơn nữa, việc buôn bán vốn phải dựa vào năng lực của mình, làm gì có chuyện ngươi yếu hơn là ai cũng phải nhường ngươi.
Dư Dung gọi một chén cho ông ba Dư, một chén cho Dư Tùng. Đợi lát nữa bọn họ còn phải mang đồ đạc trở về, không ăn gì thì không làm nổi. Dư Tùng cũng dần dần cảm thấy hứng thú với việc kinh doanh buôn bán, nhưng hắn không biết chữ, đành phải nói với em trai Dư Thụ: “Đệ phải học cho tốt, sau đó dạy cho ca ca.”
Trương thị đếm tiền ở trên đường, đếm xong vui vẻ nói: “Hôm nay kiếm được nhiều hơn hôm qua hai trăm đồng tiền. Ta xem còn có thể đi bán ở nơi này hai ngày, không cần chờ tới sang năm. Hôm nay ta nói chuyện phiếm vài câu với một người khách, người đó nói lúc này đi thuê phòng sẽ có giá rẻ nhất. Chúng ta làm tiếp hai ngày nữa, rồi đi tới Thảo Phố thuê phòng đi!”
Nhưng lại xuất hiện một vấn đề, Dư Dung suy nghĩ tới một chuyện: “Vậy thì chẳng phải Tiểu Thụ sẽ không ở chung với chúng ta sao?”
Trương thị nghĩ cũng phải, lại nói: “Nhưng đã đóng tiền rồi, không có đạo lý đòi lại được. Không bằng ngày thường Tiểu Thụ ở trong trường tư thục, chờ ngày nào được nghỉ thì đi thẳng tới Thảo Phố là được.” Từ trấn Kiều Ngự tới Thảo Phố cũng gần, đến lúc đó để Dư Tùng quay lại đón.
Dư Thụ càng mất hứng: “Mấy người đi học như chúng con, vốn không phải để trúng cử, biết viết biết đọc mấy chữ mà thôi. Thông thường sư phụ chỉ để tụi con đọc sách nửa ngày, buổi còn lại thì nghỉ ngơi. Nhưng bây giờ con lại không thể về nhà thì buổi chiều con phải làm gì bây giờ?”
“Vậy thì quá đơn giản, đệ luyện chữ nhiều hơn, sau này dạy cho ca ca.” Dư Tùng cố ý nói với Dư Thụ.
Người một nhà đang lên kế hoạch cho thời gian sắp tới, đột nhiên thấy Dư Quyên đi tới. Dư Quyên nhìn thấy Dư Dung thì đi qua, cười hì hì nói: “Tứ tỷ, mọi người thật sự đi lên trấn thật sao?”
“Đúng vậy, hôm nay sao muội rảnh rỗi chạy tới đây?” Dư Dung cảm thấy kỳ lạ. Dù sao Dư Quyên có một người mẹ như vậy, quanh năm suốt tháng đều nằm trên giường, Dư Quyên không phải ở nhà chăm sóc mẹ nàng ta sao?
Dư Quyên không trả lời, lại hỏi: “Tứ tỷ, trấn này có bán nội tạng động vật không?”