Ông hai Dư hết cách, đành phải tìm ông ba Dư và ông năm Dư vay. Nhưng ông năm Dư mượn cớ có việc phải ra ngoài, còn ông ba Dư chỉ có vài đồng trong tay, đều đã cho ông hai Dư mượn.
“Hương Hương tỷ, tỷ nói xem tỷ tội gì phải thế?” Dư Quyên vừa đút thuốc vừa nói.
“Hương Hương tỷ, muội nghe nói vài ngày nữa tỷ sẽ thành thân.” Mặc dù Dư Liễu lớn tuổi hơn Dư Quyên, nhưng vẫn còn ngơ ngơ ngác ngác.
Dư Liễu nhớ vài ngày trước nhận được bao lì xì của anh rể thì rất vui. Nếu tỷ tỷ nhà mình thành thân, vậy chẳng phải anh rể nhà mình cho nhiều hơn sao.
Đối với nàng ta, có thể nhận được bao lì xì mới là điều quan trọng nhất.
Thế sao? Các nàng đều là chị em nhà họ Dư, nhưng Dư Đào lại gả đến nhà họ Đường có cấp bậc lễ nghĩa chu toàn. Hơn nữa gia đình người ta còn sung túc như thế, mà nàng ta chỉ có thể gả cho một tên thợ săn.
Có điều đối với Dư Quyên đã đọc tiểu thuyết chủng điền lâu năm, nàng ta thì lại cảm thấy rất tốt. Thợ săn có kỹ thuật săn mồi, không sợ không có thịt ăn.
Dư Hương Hương đã mười bảy mười tám rồi, đầu tóc vẫn còn xơ vàng, thoáng nhìn đã biết là thiếu dinh dưỡng, gả cho thợ săn người ta cũng tốt.
Nhưng thời đại này không xem trọng có đồng ý hay không. Ý cha mẹ, lời mối mai, rồi nhanh chóng định hôn sự. Vương Đại Toàn tự dưng có vợ, vô cùng vui vẻ, không tốn một đồng nào đã cưới được Dư Hương Hương vào cửa.
Dư Hương Hương đi đến phía trước kéo Dư Quyên sang một bên, cẩn thận căn dặn: “Quyên Nhi, muội phải quan tâm bản thân một chút. Tỷ đi rồi chẳng hay lúc nào mới có thể trở về. Chuyện trong nhà muội phải gánh vác chút, Liễu Liễu mặc dù lớn tuổi hơn nhưng vẫn không hiểu chuyện bằng muội.”
Trong lòng Dư Quyên cũng không thoải mái, chi thứ hai các nàng mỗi ngày vừa thức dậy đã phải cho lợn ăn, gặt cỏ lợn, giặt áo quần nấu cơm cơ bản là làm hết việc nhà.
Trước kia vẫn còn có Dư Hương Hương hầu hạ mẹ, sau ngày hôm nay đều đè lên hết trên người nàng ta. Chuyện này khác hẳn truyện điền văn trong tưởng tượng của nàng ta.
Bà cụ Dư có quyền uy tuyệt đối trong nhà. Người mẹ hiền lương thục đức nhà mình, chẳng mạnh mẽ bằng tam thẩm, chi thứ hai là chi không có cảm giác tồn tại nhất. Nàng ta phải nghĩ cách để thay đổi tình cảnh này mới được.
Dư Đào ra khỏi cửa trong tiếng thổi kèn đánh trống. Nàng ấy đi rồi, vài ngày nữa Dư Hương Hương cũng đi. Dư Dung sẽ không chủ động làm bất cứ chuyện gì, trừ khi ngày đó Trương thị phải làm việc thì nàng mới làm giúp.