Đúng lúc này chiếc xe Audi chạy đến dừng trước mặt cô, cửa xe hạ xuống lộ ra khuôn mặt của Chu Mặc, khi anh không cười cả người toát ra sự lạnh lùng xa cách vạn dặm.
Anh bước xuống mở cửa bên ghế phụ, chiếc quần được may rất khéo léo tôn lên đôi chân dài của anh, Hạ Điềm Điềm ngồi vào ghế, anh liền đóng cửa lại.
Trong xe thơm mùi bạc hà mát lạnh, anh ngồi vào ghế lái, anh chồm người qua đặt nụ hôn nhẹ lên môi cô, Hạ Điềm Điềm siết chặt tay, trước khi đi anh còn dời sang hôn lên má cô một cái.
"Em đi ăn cùng với bạn à?". Chu Mặc lái xe tựa như vô tình kiếm đề tài để nói chuyện.
"Vâng, bạn thân thời cấp ba của em, cô ấy đang ở thành phố C, hôm nay đến An Thành công tác".
"Là nữ à?"
Đây là vấn đề mà Chu Mặc quan tâm. Chiều nay khi gọi mãi cho cô nhưng không ai bắt máy, lần đầu tiên anh lo lắng đến như thế, anh không biết anh đã trải qua cảm giác ấy như thế nào. Đến khi cô nhắn tin lại, anh vội vàng gọi điện xác nhận cô bình an.
Hạ Điềm Điềm ừm một tiếng, "Xe này là của công ty sao?"
"Ừ, công việc của tôi cần tiếp xúc với khách hàng nhiều, tôi dùng xe công ty để phục vụ công việc".
"À, anh ăn tối chưa?"
"Buổi chiều tôi về nhà ba mẹ có ăn một ít, em chưa no sao?"
Cô hơi xấu hổ giải thích, "Bụng tôi yếu nên không ăn nhiều đồ sống được, khi nãy chỉ ăn mấy miếng cơm cuộn nên còn hơi đói."
Mắt anh lướt qua cô gái ngồi bên cạnh, má cô ửng hồng, đôi môi hồng nhuận hơi chu ra giải thích với anh. Bất giác môi anh cong lên, anh mắt yêu chiều.
"Vậy hiện tại em muốn ăn món gì?"
"Tôi muốn ăn lẩu cay."
"Không được, khi nãy em vừa ăn đồ sống, bây giờ lại ăn cay nữa, tối nay bụng sẽ khó chịu". Nói xong cô gái nhỏ lập tức thất vọng.
"Vậy thôi ăn gì cũng được". Không hiểu tại sao mỗi khi ở cạnh anh tâm trạng cô như thiếu nữ mới lớn, hờn giận, vui vẻ, thất vọng,... Càng ngày càng nhiều hơn từ lúc gặp anh.
Cuối cùng anh chọn một quán mì lâu đời gần tiểu khu, trong gia vị có thêm loại dầu cay bỏ vào nên cô ăn cũng đã ghiền.
Về tiểu khu chỉ hơn chín giờ, lên tầng bảy cô đứng trước cửa nhà mình, thấy anh mở cửa bước vào nhà đối diện thì cảm xúc phức tạp.
Không sao cả, gương mặt anh ta đẹp trai thế này, dươиɠ ѵậŧ cũng to làm cô sung sướиɠ, là đối tượng bạn giường không tệ, Hạ Điềm Điềm tự nhủ với lòng.
Chưa đến năm phút sau chuông cửa cô vang lên, cô ngẩn ngơ nhìn Chu Mặc và chiếc vali to đùng đứng trước cửa.
"Sáng nay đi làm vội anh chưa lấy kịp lấy quần áo và hồ sơ qua đây". Anh chen vào nhà để laptop trên bàn rồi kéo vali vào phòng ngủ.
Co vội đóng cửa đi theo anh, thấy anh thuần phục mở vali, lấy quần áo của anh treo lên cạnh váy ngủ của cô. Dường như anh đang dần dung nhập cuộc sống của anh vào cuộc sống của cô.
Khi cô tắm xong bước ra mang theo một mùi hương hoa nhài nhẹ nhàng thoang thoảng.
Chu Mặc đang xem hồ sơ ngẩng đầu lên nhìn, mắt phượng sâu thẳm dán chặt vào cô, đôi môi mỏng hơi mím mím không biết đang suy nghĩ gì.
"Sữa bò anh để ở đó, tranh thủ uống lúc còn nóng". Chỉ vừa quen biết vài hôm thôi, nhưng anh cho cô cảm giác khi yêu nhau anh sẽ là người rất chăm sóc bạn gái.
Hạ Điềm Điềm ngại ngùng trước ánh mắt anh, ở một mình nên váy ngủ của cô theo phong cách thoải mái gợi cảm, có anh ở đây cô không dám mặc như vậy.
Cô nằm xuống không bao lâu anh cũng chui vào chăn, Chu Mặc vòng tay ra phía trước ôm cô vào lòng, bàn tay nóng bỏng cách một lớp áo mỏng đặt lên eo cô.
Ngực anh dán vào lưng cô, mùi hương cơ thể của anh tỏa ra hòa quyện vào hương hoa nhài, mang lại cảm giác bình yên lạ thường.
Môi anh hôn lên tóc cô, kéo dài xuống đến hai vai vẫn còn những vết đỏ sau lần quan hệ tối hôm qua. Hai tay anh bắt đầu không an phận, luồn vào áo từ từ xâm nhập lên trên, nắm lấy cái bánh bao trắng nõn xoa bóp. Ngón trỏ và ngón cái vo vo đầṳ ѵú cô, nhéo nhéo khiến nó cứng.
Anh xoay người cô lại đối diện mình, xốc áo cô lên, miệng anh ngậm lấy đầṳ ѵú cô, lưỡi không ngừng khẩy lấy hạt đậu.
"Ưm -- ưʍ... sướиɠ quá"
Hạ Điềm Điềm há to miệng, bầu ngực cô nằm trong khoang miệng của Chu Mặc, lưỡi anh nóng bỏng lại có chút thô ráp, anh cố tình khẩy đầṳ ѵú làm cô vừa sung sướиɠ vừa khó chịu. Tay anh tìm kiếm khe suối bên dưới liền bị cô ngăn cản.
"Bên dưới của em vẫn còn đau lắm, anh đừng chạm vào."
Nhìn khuôn mặt sắc lạnh bây giờ phủ lên một tầng du͙© vọиɠ, hai mắt anh đỏ ngầu, dường như cô nhìn thấy len lỏi một chút ủy khuất như cầu cô cho yêu thương, một góc trong trái tim như có ai nhéo nhéo nhẹ nhẹ muốn mềm đi.