Săn Hồ Ly

Chương 46: Chương 45: DÂU ĐỘC ĐỤNG ĐỘ ĐẠI BÀNG

Buổi chiều, Tiểu Thúy có hẹn cùng với Magnet. Nhưng để đảm bảo an toàn cho cô, Hiroshi vẫn một mực kè kè đi theo. Với dáng người không cần bàn cải của mình, Hiroshi thể nào cũng bị chú ý, không dưới hơn trăm cánh tay chỉ chỉ trỏ trò, xì xầm xì xồ về phía hai người quá đỗi nổi bật nơi này.

“Hiroshi, anh có thể cách xa em hay không, mọi người đang nhìn em bằng ánh mắt như muốn nuốt tươi kìa.” Tiểu Thúy bực dọc, mấy cô gái kia quả là đang lườm cô, thật là muốn lấy đá ném cô chết.

Trái ngược lại, Hiroshi cảm thấy vô cùng khoái trá, lườm thì sao chứ, anh với cô quả thật rất hợp, cái tên ở phòng thí nghiệm kia cũng không bằng nỗi.

“Ừ, không sao, anh sẽ kêu người móc mắt bọn chúng.” Hiroshi cười cười.

“Đừng giảo biện nữa, nói đi, đi theo em có việc gì? Anh nghĩ em sẽ ngu đến mức tin một hộ pháp rãnh rỗi mà đến nhà em ăn chực sao.” Tiểu Thúy đã muốn hỏi từ lâu, nhưng vì cô không muốn lôi Asha vào cuộc nên đành im lặng.

“Ai nói anh ăn chực em, anh có trả tiền, chỉ là Đại chủ nhân không yên tâm về gia tộc Eagle nên bảo anh sang bảo vệ em thôi.” Hiroshi hờ hững trả lời.

“Không đơn giản là vậy, nếu muốn bảo vệ thì có rất nhiều cách, Xích Triệt nếu không vào thế khó sẽ không bảo anh đến giám sát em.” Tiểu Thúy mỉm cười. Hai người này, ai cũng là sói, không có một con sói nào ngu hơn việc nhờ một con sói khác giữ hộ miếng thịt của mình, trừ khi có một mối đe dọa nào đó buộc nó phải làm vậy.

Hiroshi miệng hơi giật giật: “Tiểu Thúy, quá thông minh cũng thật không tốt đâu.” Vừa mới mở miệng định nói tiếp, thì một giọng nói cực kì nam tính vang lên.

“Rất vui được gặp lại em.” Ngạo Dận từ phía trước đi tới.

Tiểu Thúy nhìn đến thất thần, đúng là những thứ đầu độc thị giác mà.

“Anh cũng học ở đây sao?” Tiểu Thúy rất hớn hở, cô nghĩ sẽ không được gặp lại anh nữa chứ.

“Em không mong là vậy?” Vừa nói Ngạo Dận vừa cuối đầu, đôi mắt tím nhè nhẹ tiến lại gần về phía Tiểu Thúy, rất ám muội, như thể ánh mắt tán tỉnh của một con hồ ly già vậy.

“Xoẹt” một cánh tay rắn chắc nắm lấy Tiểu Thúy đưa ra sau lưng. Hiroshi nhìn về kẻ trước mắt, tên kia quả thật kè chín so mười với đại chủ nhân của hắn, chỉ đối với Tiểu Thúy là dịu dàng, còn nhìn người khác chính là hàng vạn lưỡi dao không ngừng chém xuống.

“Tại sao cô ấy phải mong ngươi?” Hiroshi cảnh giác. Tên trước mắt quả là nguy hiểm.

Ngạo Dận vẫn tư thế ung dung, ngạo nghễ. “Vậy ngươi là ai mà cản cô ấy?” Trong phút chốc, không khí đối địch tràn lan bốn phía.

Nhận ra mọi thứ trở nên cứng nhắc và khác thường, Tiểu Thúy cũng bước ra xoa dịu.

“Anh sao lại ở đây?” Tiểu Thúy hướng phía Ngạo Dận lên tiếng.

“Tôi đến chỗ giáo sư Magnet, tôi có hẹn với ông ta.” Ngạo Dận đáp lại bình thản như việc Hiroshi có mặt ở đây chỉ là không khí loãng vậy, hoàn toàn làm ngơ trước sự tồn tại của anh.

“Ồ em cũng có hẹn với giáo sư, cùng nhau đến đi.” Tiểu Thúy chân thành nói, nếu muốn dẹp bỏ những căng thẳng lúc này, cách tốt nhất là di dời hai miệng núi lửa ra xa một chút.

“Được, đi thôi!” Ngạo Dận không chần chứ nắm tay cô gái nhỏ, nhanh nhẹn bước về phía trước.

Bộp, tay Tiểu Thúy bị Hiroshi nắm chặt lại, giọng nói của Hiroshi chuyển thành lạnh lẽo, phát ra đầy đe dọa: “Buông cô ấy ra!”

Ngạo Dận vẫn cười cười, không hề khiếp sợ, đôi lúc lướt qua cặp mắt khinh bỉ. Tiểu Thúy trong lòng khẽ than “đúng là một đất không thể chứa hai hổ mà” sau đó, cô tách hai người ra, mỗi người một bên, đi đến phòng Magnet.

Thật ra hôm nay, Magnet tìm cô chính là giới thiệu Ngạo Dận cho cô biết. Ngạo Dận là nhà khoa học trong chương trình trao đổi sinh viên của Nga, vô cùng am tường kĩ thuật chế tạo và khoa học. Tuy nhiên, do còn lạ lẫm nơi này, nên Magnet giao cho Tiểu Thúy trách nhiệm giúp đỡ anh. Hiroshi nghe Magnet nói thế thì lườm lườm, trong lòng không khỏi muốn cho Magnet một trận. “Lão già ngu ngốc, dám sắp xếp như vậy, xem ra ông cũng chán sống rồi, có biết con sư tử kia âm độc đến thế nào hay không, hừ.”

Sau khi giao phó xong, cả ba đều đi ra ngoài. Ngạo Dận nhìn Tiểu Thúy, nở nụ cười mê mẩn.

“Em có muốn đi ăn ở đâu không?”

“À, em tự nấu.” Tiểu Thúy cười đáp lại, cô rất có tình cảm với Ngạo Dận, chỉ duy lần cứu cô thôi, cô nghĩ con người này có thể tin tưởng được.

“Có phiền cho tôi thưởng thức khả năng của em không?” Ngạo Dận dịu dàng hỏi, thông qua Magnet, anh biết cô còn là một tiểu đầu bếp tài ba.

“Rất phiền!” Hiroshi thẳng thừng lên tiếng, nếu biết anh còn cho tên này vào nhà, anh không dám nghĩ sẽ bị chủ nhân mình xẻ thịt đến mức nào.

Tiểu Thúy lườm Hiroshi một cái, ý bảo nhà ai mà miệng rộng thế.

“Ừm, được chứ, anh cứ lại chơi.”

Ngạo Dận vô cùng vui mừng, cao hứng đến nỗi không thèm để ý đến bộ mặt nhăn nhó của Hiroshi, rất tự nhiên kéo Tiểu Thúy về xe mình.

“Tiểu Thúy!” Hiroshi nóng nảy, người trước mặt chưa rõ lai lịch, nếu cô cứ không nghe lời như vậy, đại chủ nhân sẽ lột da anh mất.

“Không sao đâu, anh ấy là người tốt, hơn nữa còn có anh cũng bảo vệ em mà.” Tiểu Thúy xoa nắn, dỗ dỗ Hiroshi: “Anh lợi hại đến đâu, lần trước em đã thấy rồi.” Sau đó, không chần chờ kéo cả hai về nhà.

Tại nhà của Asha.

Khi đã ghét một ai đó, bạn sẽ tìm thấy mọi khuyết điểm trên người của họ. Càng hơn thế nữa, nếu người bạn thích xuất hiện, sự thật, cả hai sẽ được đem lên một bàn cân lệch mấy trăm độ. Asha chính là một ví dụ đầy thực tế như vậy.

Vừa bước vào cửa, Asha đã điên đảo trước Ngạo Dận, là một mỹ nam phương Tây rất đỗi quyến rũ, cử chỉ cũng tao nhã mang đậm chất cao quý. Không dừng lại ở đó, mẫu người vừa có vẻ nam tính lại vừa biết nấu nướng thì còn gì bằng. So với cái tên dở hơi kia, thôi khỏi bàn đi.

“Này đi dọn chén đi chứ!” Asha chống nạnh, xỉ vào mặt Hiroshi đang nhàn nhã nằm ễnh ra trên sopha.

“Tôi không phải đã trả tiền cho cô sao?” Hiroshi hờ hững, nằm đè lên cái gối như một con gấu lười biếng.

“Nhưng không có trả tiền dọn chén, tôi không có nghĩa vụ phục vụ anh. Hơn nữa, nhìn đi nhìn đi, anh thật thua xa anh Ngạo Dận.” Asha khi nói đến từ “Ngạo Dận”, thì giọng lại mềm mại như nước.

“Cô thật phiền phức, tham tiền đến thế là cùng, coi chừng bội thực vì tiền đó. Hừm, kêu nghe thân mật quá, xem người ta có coi cô ra cộng lông gì không.” Hiroshi khinh bỉ.

“Đúng vậy, không xem cũng không sao, anh nói tôi như vậy thì có xem lại mình chưa. Trong mắt mọi người ở đây, anh là loại lông gì.”

“Cô…” Hiroshi tức giận đứng dậy, con nhỏ này, ông muốn xé xác ra ngay.

“Cô cái gì mà cô, không lăn vào bếp thì lát nữa nhìn đồ ăn mà no đi.” Nói xong, không đợi đến phản ứng của Hiroshi, Asha liền biến mất.

Không khí trên bàn ăn lúc này lại rộn rộn ràng ràng. Nguyên căn là do những câu truyện của Ngạo Dận khiến Tiểu Thúy cùng Asha bật cười khúc khích. Nhưng trái lại, có kẻ cười không nổi.

“Có gì đáng cười chứ.” Hiroshi vừa ngồi vừa gắp đồ ăn.

Tiểu Thúy cùng Asha trong một giây liền cứng đơ.

“Không muốn nghe có thể dọn ra một góc mà ăn, mặt anh cũng không thể lấp nỗi cái bao tử của chúng tôi được.” Asha mỉm mỉm.

“Này, tôi có nợ với dòng họ nhà cô sao. Giết cha, giết mẹ, hay giết con gì nhà cô à?” Hiroshi vừa nhìn Asha vừa nói.

“Bản cô nương không thích gì sẽ đem cái đó nhét vào tận xương. Xin lỗi, ngay từ đầu, anh đã không nạp vô nổi mắt tôi rồi.”

“Hừm!” Hiroshi lườm lườm, sau vụ này ông sẽ cho ngươi biết tay. Không nạp nổi à, được lắm, tôi sẽ cho cô mỗi ngày không thấy tôi không được.

Mọi người lại cười cười nói nói, không khí vô cùng thân mật vui vẻ. Nhưng tất cả điều không biết rằng, ở nơi nào đó trên tầng mười, một màn hình 3D đã ghi lại tất cả hành động của họ. TV phóng to khuôn mặt của Tiểu Thúy rồi dừng lại. Cặp mắt Xích Triệt khẽ híp sâu và dày đặc sát khí. Trong người anh dâng lên một cỗ bực dọc khó hiểu, nó lan tràn ra mọi ngóc ngách khiến cho tâm tình anh nhốn nhào và xao động dữ dội, hẳn có thể ngay lập tức mà đem tiểu Thúy ra ngấu nghiến không thương tiếc.

“Em được lắm Tiểu Thúy, để xem tôi trị em như thế nào đây, dám không có tôi bên cạnh thì to gan vượt tường sao.”