Cửa Hàng Dục Vọng Thú Cưng Bên Đường

Chương 3.2

“Chờ một chút nữa.” Lục Ly xoa xoa lỗ tai của Ngoan Ngoãn.

Cầm mấy hộp đồ hộp trước kia Tạp Tạp thích ăn cùng với đồ ăn vặt, tựa hồ là cảm thấy không đủ, anh lại cầm thêm một con thú bông to lớn, như vậy Tạp Tạp ôm cũng sẽ có chút cảm giác an toàn đi.

Cửa mở kia một khắc Tạp Tạp thấy không phải bóng dáng của Lục Ly, cậu biết là Tần Viễn, nhưng là cậu không dám thấy hắn.

“Tạp Tạp ~ ca ca giúp em mở ra.” Lục Ly mở ra đồ hộp ra cùng với cái muỗng đặt vào trước mặt Tạp Tạp.

“Cảm ơn...”

Tạp tạp cơm nước xong lại trầm mặc ôm đầu gối ngồi, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

“Tạp Tạp muốn hay không xem một chút phim điện ảnh?”

Click mở một bộ hài kịch, cuối cùng cũng làm Tạp Tạp từ trong trí nhớ thoát ly ra một ít.

Rốt cuộc cười.

“Thật mắc cười nha.” Tạp Tạp nói lại thấy được cái ót trên cửa kính, là cậu nói không cho hắn xem, Tần Viễn liền thật sự liếc mắt một cái đều không xem, nhưng là cậu muốn nghe âm thanh của hắn.

Tạp Tạp trầm mặc nhìn một hồi, “Lục Ly ca ca, buổi tối anh có phải hay không phải về nhà?”

“Nếu Tạp Tạp hy vọng anh ở lại thì anh cũng có thể không quay về, dù sao ở bên này anh cũng ở quen rồi, em biết mà.”

“... Buổi tối anh sẽ trở về sao?” Tạp Tạp chỉ chỉ người ngoài cửa kia.

Lục Ly có chút khó xử, sờ không rõ Tạp Tạp là có ý tứ gì, “Em muốn cho hắn đi anh sẽ bảo hắn trở về.” Ý tứ này chính là Tần Viễn buổi tối sẽ không lại đây.

“... Ca ca gọi anh ấy vào đi... Đứng không mệt sao.”

Tần Viễn không nghĩ tới chính mình cư nhiên được cho tiến vào, giống cái lăng đầu thanh giống nhau đôi mắt cũng không biết xem chỗ nào, dừng lại trên trần nhà bộ dáng có chút ngu ngốc.

“Anh liền đi ra trước sảnh ngoài nhìn xem.” Lục Ly phi thường thức thời rời đi phòng bệnh.

Tạp Tạp trầm mặc nhìn người đàn ông trước mặt này, vẫn là nguyên lai dáng vẻ kia, nhưng là... “Như thế nào ốm như vậy?”

“Anh... Anh, cái kia, gần nhất bận quá.”

“Nga.” Tạp Tạp không nói.

Tần Viễn có một bụng lời nói muốn nói với cậu, nhưng là giờ phút lại này một câu đều nói không nên lời.

“Ngồi chỗ này đi.” Tạp Tạp xem hắn hoàn toàn không có ý tứ muốn ngồi xuống.

“Ân.” Tần Viễn liễm đi ngày xưa khí chất lưu manh, vẻ mặt đứng đắn ngồi ở ghế trên, cùng Tạp Tạp cùng nhau xem chương trình hài kịch.

Đảo mắt liền đến buổi tối, màn đêm buông xuống, tinh tinh điểm điểm sao trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu tiến vào, Tạp Tạp có chút sợ hãi, cậu trước kia bị nhốt ở căn phòng tối thui rồi còn bị xích sắt khóa.

“Đừng sợ, để anh đem bức màn kéo lên.” Tần Viễn kéo lên bức màn, cũng không có tắt đèn.

“...” Tạp Tạp nhìn hắn ở trong phòng đi tới đi lui bộ dáng co quắp, đột nhiên tâm tình thì tốt hơn một cái chớp mắt.

“Anh không về nhà?”

“A? Anh, Anh... Anh...” Tần Viễn còn không biết phải nói cái gì, điện thoại liền gọi tới, hắn đành phải rời đi phòng, ngồi ở ghế ngoài hàng hiên.

【 Tối nay mày ở lại cùng em ấy? 】

【 ân, tao bồi em ấy, mày mang Ngoan Ngoãn về nhà đi. 】

【 Được, nếu là mày chịu không nổi nữa liền gọi điện thoại cho tao, tùy kêu tùy đến. 】

【 tốt. 】

Tần Viễn không biết Tạp Tạp vẫn luôn dán tai vào cửa nghe hắn nói lời nói, tầm mắt dính vào trên người hắn một chút động tĩnh cũng không dời đi.

Thở dài, hắn liền chống đầu trầm tư lên, thù cũng đã báo, chính là Tạp Tạp đã chịu thương tổn một chút cũng sẽ không giảm bớt, chính mình muốn như thế nào mới có thể đem Tạp Tạp bị thương tâm chữa khỏi đâu? Muốn như thế nào mới có thể đem Tạp Tạp mang về nhà...

“Tần Viễn.”

“Ân? Làm sao vậy? Không thoải mái chỗ nào à, vẫn là...”

“Anh lên trên giường ngủ đi.”

Tần Viễn choáng váng, liền một chiếc giường, hắn ngủ rồi Tạp Tạp ngủ nào?

“Anh không buồn ngủ, em ngủ trước đi, anh còn có chút công việc phải làm, anh...”

“Cùng nhau.” Này có thể nói đã là Tạp Tạp cực hạn, không ngừng ở trong lòng cho chính mình cổ vũ nói Tần Viễn không phải gã kia.

Là muốn cùng nhau ngủ trên một chiếc giường ... Tần Viễn vẫn là sợ Tạp Tạp không thả lỏng được.

“Anh sợ em sẽ cảm thấy...”

“Sẽ không.” Tạp Tạp nói xong liền tới kéo Tần Viễn đi vào.

Hai người cùng nằm trên giường nhưng từng người lại ảm đạm, Tạp Tạp trước hết chịu đựng không nổi, mí mắt bắt đầu đánh nhau.

Tần Viễn thử thăm dò nắm tay của cậu, lại bị cậu né tránh, “Em thực dơ.”

“...” Chính là Tần Viễn cảm thấy chính mình đôi tay này mới gọi là dơ.

“Chúng ta Tạp Tạp thật sạch sẽ.” Tần Viễn chân thật đáng tin đem Tạp Tạp ôm vào trong ngực.

【 tác gia tưởng lời nói: 】

Tạp tạp hảo đáng thương tắc, nhưng là kế tiếp liền sẽ hạnh phúc vui sướиɠ lặc ~

‎═══ ๖ۣۜTruyện được convert bởi ═══

‎꧁༺𝐨𝟎𝐨𝐤𝐚𝐧𝐚𝐤𝐚𝐨𝟎𝐨 & 𝐂𝐚𝐜𝐭𝐲 𝐂𝐚𝐭༻꧂

‎ ═════ ︻╦╤── ҉ ➻❥ ═════