Cửa Hàng Dục Vọng Thú Cưng Bên Đường

Chương 2.1: Ngoan Ngoãn bị rót đầy (H)

Chương 2: Ngoan Ngoãn bị rót đầy ( khai bao phía trước và mặt sau/ nướ© ŧıểυ tiến tử ©υиɠ), Tạp Tạp ở trước cửa cửa hàng thú cưng

Vừa cởϊ qυầи áo của Ngoan Ngoãn ra Lục Ly đã bị Ngoan Ngoãn ôm cổ, “Đẹp sao ca ca? Ca ca có thích hay không?”

Yết hàu của Lục Ly trên dưới lăn lộn một chút, “Đẹp, thích.”

Trước mắt thiếu niên làn da trắng nõn, gầy mà gãi đúng chỗ ngứa, tuy rằng không có cơ bắp, nhưng cũng không có thịt thừa, chỉ là lúc ngồi có một chút bụng nhỏ.

“Thực đáng yêu.” Lục Ly hôn hôn vào lỗ tai của Ngoan Ngoãn, sau đó bắt tay duỗi tới nắm lấy cái đuôi của Ngoan Ngoãn.

“Ngô... Nơi đó, nơi đó không thể sờ nha, ngứa quá….. Ha~...”

Đuôi tiêm của mèo con quá nhạy cảm, quả thực là sờ sờ liền có thể đạt đến cao trào.

“Ân! Không... Ca ca... Đừng!”

Hôn hôn đầṳ ѵú trấn an mèo con, sau đó anh còn thừa dịp gặm hai khẩu.

“Ngoan Ngoãn ngọt quá.”

Rốt cuộc khi dễ cái đuôi đủ rồi, Lục Ly liền đem bàn tay tội ác hướng về phía dưới bướm da^ʍ.

“Ha~... Ca ca ngón tay... To quá~...”

Lục Ly cảm thấy một ngón tay của mình vừa bỏ đi vào đều bị bao lấy, miễn bàn tiểu huynh đệ có phân lượng không tệ lắm của mình! Chặt như vậy phải làm sao bây giờ?

“Ca ca... Ha a~... Ân!” Đột nhiên ngón tay cọ vào một viên nho nhỏ nhô lên, làm cho mèo con dưới thân cất cao một tiếng rêи ɾỉ.

Vì thế người đàn ông ác liệt này lập tức khi dễ điểm nhô lên đó, tạo thành chỗ sâu trong tử ©υиɠ nhỏ tức khắc phun ra một ngụm thủy chảy ra.

“Ha~... Ca ca không cần sờ nơi đó!”

Lại bỏ thêm hai ngón tay đi vào trừu động, “Khó chịu sao bảo bối?”

“Không khó chịu ca ca... Có điểm trướng~.”

Cắm cắm một chút tay liền ướt hoạt, “Bảo bối thật nhiều nước, một hồi phải đổi khăn trải giường.”

“Ca ca không thích sao?” Ngoan Ngoãn ủy khuất, nước nhiều đâu phải cậu có thể khống chế nha.

“Thích.”

Đỡ dươиɠ ѵậŧ chuẩn bị đi vào, Lục ly ngẩng đầu lên liền thấy bé mèo che lại đôi mắt không dám nhìn.

“Ngô... To quá! Thật lớn... A... Ca ca!” huyệt khẩu nho nhỏ của Ngoan Ngoãn đều bị căng ra thành hình tròn.

Lục Ly chạm tới một tầng màng, “Anh muốn vào đi lạp.”

“Hảo... Ngô! Phá... Phá ô ô... Ca ca muốn, phải đối em phụ trách!”

Lục Ly cầm Ngoan Ngoãn tay, “Phụ trách cả đời.”

“Ô... Có điểm đau...”

Sau đó, hư ca ca liền ngừng lại chờ cho Ngoan Ngoãn thích ứng một chút, cảm giác mày của Ngoan Ngoãn đã giãn ra, thậm chí ở phía dưới còn ám chỉ anh kẹp kẹp lại, làm bộ xem không rõ!

“Ngoan Ngoãn hảo chút không có? Còn không được chúng ta liền lại chờ một lát.”

“Em... Em... Ca ca hư!”

“Nơi nào hư? Anh như vậy săn sóc em còn hư?”

“Ca ca không cắm em đi tìm người khác cắm!”

Lục Ly có chút tức giận, này mèo nhỏ hư này cái gì đều dám ra bên ngoài nói?

Vì thế anh bắt đầu thọc vào rút ra, vách thịt bọc lấy dươиɠ ѵậŧ của mình thoải mái không được, phía dưới lại không ngừng phát ra âm thanh “òm ọp òm ọp”, làm cho Ngoan Ngoãn xấu hổ đến đầy mặt đỏ bừng, “A... Ngô! Ca ca, ca ca không phải là, ha~... Với không tới, ân a! Bên trong tử ©υиɠ, ách!”

Sau đó Lục Ly liền chạm tới rồi vị trí của cửa tử ©υиɠ, “Bảo bảo Ngoan Ngoãn đem cửa mở ra nào.”

Nháy mắt Ngoan Ngoãn sắc mặt càng đỏ, “Anh, sao anh có thể nói ra như thế này loại này lời nói!”

“Làm sao vậy? Anh còn có thể càng quá mức đâu.” Lục Ly sâu nặng chống đối cung khẩu, muốn lập tức đi vào cảm thụ bên trong tử ©υиɠ cảnh đẹp.

“Ngô! Ô... Đi vào liền, liền phải hoài bảo bảo...!” Ngoan Ngoãn ôm bụng có chút không chịu nổi, “Ca ca? Bảo bảo... Muốn hay không... Em muốn, ha~...”

Lục Ly lập tức liền nhận ra câu nói này trình tự lộn xộn, là hỏi anh có muốn có hay không bảo bảo, Ngoan Ngoãn muốn đây mà.

“Hoài liền phải.”

“Ô... Muốn hoài, cấp ca ca sinh, ân a! Sinh bảo bảo!”

Qυყ đầυ lập tức phá tan cung khẩu, cảm thụ được bên trong ấm áp cùng mấp máy.

“Ha a~... Đi vào, ca ca... Hảo trướng... Quá sâu, ô...” Ngoan Ngoãn chỉ vào trên bụng một chỗ nhô lên, “Ca ca cư nhiên, đều đỉnh đến... Nơi này... Ô ô ô... Ca ca quá dài! Khi dễ em...”

Lục Ly khí huyết trong nháy mắt dâng lên.

“Ngoan Ngoãn hảo khẩn.”

Dươиɠ ѵậŧ ở tử ©υиɠ không ngừng mà quấy loạn, người trong lòng ngực ánh mắt tan rã không ngừng rêи ɾỉ, sắc mặt có chút hồng, đuôi mắt cũng vậy, anh cúi đầu hôn hôn đôi mắt của Ngoan Ngoãn, lại cảm thấy bé mèo quá đáng yêu, muốn ôm cậu chặt chút nữa lại sợ cậu sẽ đau.

“Yêu hay không yêu ca ca?”

“Yêu~, ô... Quá sâu~...” Ngoan Ngoãn cao trào một lần, dâʍ ŧᏂủy̠ cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đều phun ra trên người Lục Ly, nhưng là hai người đều không rảnh đi quản nó.

“Ca ca...” Ngoan Ngoãn bắt đầu chỉ là đứt quãng mà lặp lại “ca ca” này hai cái từ, phảng phất chỉ có không ngừng kêu Lục Ly là có thể rời xa hết những kɧoáı ©ảʍ quá mức mãnh liệt này.

Theo Lục Ly gia tốc thẳng lưng bãi hông thọc vào rút ra khoảng một trăm lần, tử ©υиɠ của Ngoan Ngoãn cũng bị rót đầy, “Ô... Thật nhiều...” Run rẩy sờ sờ bụng nhỏ của mình, cậu lại cảm giác đồ vật được trong cơ thể cư nhiên chẳng những không mềm mà còn lớn hơn nữa...

Ngoan Ngoãn nỗ lực mở mắt ra nhìn Lục Ly, ủy khuất không được, “Ca ca...”

“Ngoan Ngoãn muốn ngủ?” Lục Ly thương cậu, nếu cậu muốn ngủ anh liền lập tức mang cậu đi tắm rửa, hôm nay liền không làm.

“...” Ngoan Ngoãn lắc lắc đầu, còn nỗ lực mở ra chân, “Muốn ca ca!”

Tâm Lục Ly trong nháy mắt liền phải tan luôn, “Ca ca thương em.”

“Ô... Ha a`... Tử ©υиɠ, ân... Đỉnh thật là khó chịu ô ô... Thật thoải mái nha~...” Ngoan Ngoãn đã bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến hồ ngôn loạn ngữ, căn bản phân không rõ là khó chịu vẫn là thoải mái, chỉ là bị Lục Ly đè nặng một cái mạnh mẽ đóng cọc, cảm giác được cậu nếu không che đầu lại liền sẽ phải đυ.ng vào đầu giường.

“Khó chịu liền kêu anh.”

“Ô... Hảo toan, ca ca đã đỉnh quá bên trong!”

“Không thoải mái? Chúng ta đây không làm?”