Tốc độ trưởng thành của Tiểu Bạch dần dần tiến vào giai đoạn bộc phát, mỗi ngày vừa tỉnh lại đều phát hiện bạch sư lớn lên rất nhiều, với hình thể hiện tại của hắn đã không thể ngủ được trong phòng ngủ nữa, bởi vì dù chỉ là ngồi xổm thôi nhưng thân thể liền chiếm hơn phân nửa diện tích dưới giường rồi, cho nên chỉ có thể nằm ở trên thảm lầu một ngủ, bởi vì quá mức to lớn cũng không thể cân lên được. Trọng lượng đã tính bằng đơn vị tấn, hơn nữa thể trạng của hắn so với sư tử đực trưởng thành bình thường lớn hơn gấp mấy lần.
Sự khôn ngoan của hắn cũng trưởng thành với kích thước cơ thể cố định.
Sáng sớm, bạch sư lười biếng mở mắt ra, một luồng lam hỏa theo mí mắt mở ra bốc lên, hắn hạ thấp thân thể duỗi thắt lưng, sau đó quay đầu lại dùng đầu lưỡi chải lông lưng khi ngủ bị loạn.
Hoa văn mắt màu lam trên lưỡi bạch sư đã sinh trưởng xong, kết cấu bảo thạch lồi lên nhãn cầu tròn khảm trên đầu lưỡi đầy gai ngược, con ngươi dọc dọc màu vàng di động như sinh mệnh, âm thầm nhìn trộm bốn phía.
Khi Bạch Sở Niên sử dụng năng lực "Hồi sinh", hạt thủy tinh Rimbaud khảm nạm trên lưỡi tự động rơi ra, nhưng đá trái tim Biển Chết đã xem hắn làm chủ nhân, đi theo hắn cùng nhau bị Hủy diệt, thay thế người trước khảm vào trong miệng hắn, trở thành mắt Biển Chết. Từ nay về sau trái tim của những người sinh ra từ biển cả sẽ ở trong l*иg ngực Thần, trái tim của người chết ngủ dài trong miệng sứ giả, hai người đã không thể tách ra.
Bạch sư bước lên cầu thang, mặc dù thân hình khổng lồ nhưng bốn móng vuốt rơi xuống đất vẫn như cũ không tiếng động nào, hắn lẻn vào phòng ngủ lầu hai, lông lưng màu bạc trơn tru lướt qua bài trí trong phòng, lại không đυ.ng phải bất cứ thứ gì.
Hắn khẽ giẫm lên giường, cúi đầu khẽ ngửi omega đang ngủ say trong chăn, vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ lòng bàn chân vươn ra ngoài chăn, Rimbaud cười ra tiếng, rụt chân trở về.
"Ngứa quá."
Bạch sư lại đi liếʍ tóc omega, mũi phấn lớn kề sát vào gáy Rimbaud ngửi ngửi mùi thơm của bạch thứ mân.
Tuy rằng còn chưa khôi phục hình thể nhưng Tiểu Bạch đã hoàn toàn coi Rimbaud là của riêng mình, có được một lão bà nho nhỏ làm cho hắn cực kỳ vui sướиɠ cùng kiêu ngạo, thỉnh thoảng liếʍ liếʍ anh làm cho omega toàn thân của mình đều dính đầy mùi pheromone của mình để dọa lui alpha khác trong lòng có ý đồ bất chính.
Rimbaud dụi mắt lật xuống giường, trực tiếp rơi xuống trong lông tơ mềm mại của bạch sư, nâng má nằm sấp trên người bạch sư, bắp chân giao nhau nhàn nhã lắc lư: "Chào buổi sáng, bảo bối."
Bạch Sư đột nhiên bốn chân co xuống, vừa lúc ném Rimbaud lên lại dùng lông bụng mềm tiếp được.
"Lại muốn chải lông sao?" Rimbaud triệu tới một cỗ nước ngưng kết thành lược thép thủy hóa, chải lông bụng cho Tiểu Bạch, tiếng ngáy thoải mái chấn động đến vỉ tường rơi thẳng xuống.
Từ sau khi Tiểu Bạch lấy trạng thái bản thể sống lại, Rimbaud mỗi ngày đều chải lông cho hắn, khi được chải tóc, Tiểu Bạch cực kỳ nghe lời, rất hưởng thụ quá trình tràn ngập tình yêu này.
Rimbaud chải từ cổ đến chân, nâng trứng tuyết cầu siêu lớn giữa hai chân sau lên.
Bạch Sư đột nhiên ngừng làm nũng, ngẩng đầu nhìn Rimbaud, hai con mắt xanh quỷ hỏa chớp chớp.
"Tôi chuẩn bị một món quà xinh đẹp cho em." Rimbaud xoay người dựa vào má bạch sư, đầu ngón tay khẽ xắn râu của nó: "Thưởng cho lòng trung thành của em và trừng phạt em cãi lời tôi."
Bạch sư thì thầm kêu "ư ử" một chút.
"Đến lúc đó sẽ cho em. Đi thôi, ra ngoài chơi đi." Rimbaud vỗ vỗ hai má hắn, từ trên người bạch sư trực tiếp nhảy lên bệ cửa sổ, từ cửa sổ chui vào ban công, tay chống lan can trèo xuống lầu một.
Nhìn qua cửa sổ ban công cực kỳ hẹp chỉ đủ để Tiểu Bạch vươn nửa cái đầu, nhưng Tiểu Bạch giống như chất lỏng, sau khi đầu từ cửa sổ chen ra ngoài, thân thể thuận lợi bóng loáng chảy ra ngoài.
Nhìn từ bên ngoài biệt thự, giống như một lỗ nhỏ thổi ra một quả bóng lông lớn màu trắng mềm mại và sạch sẽ.
Hôm nay là ngày sinh viên tốt nghiệp của cơ sở đặc huấn trên đảo Nha Trùng, bọn họ chính thức rời đảo, các học viên quyết định nghỉ phép đi tình nguyện trên biển cũng sẽ đi theo, tương đương với toàn bộ đảo Nha Trùng trong hai tháng tới sẽ rất yên tĩnh.
Phà đưa đón học viên đã được sắp xếp ở bến tàu, các học viên xếp hàng chỉnh tề, đang chuyên chú lắng nghe huấn luyện viên dặn dò.
Xa xa, bóng trắng như tuyết từ sâu trong đảo chạy tới, bạch sư lặng lẽ di chuyển, Rimbaud ngồi nghiêng trên lưng nó, khi bạch sư chạy ở phía sau kéo ra một đạo bụi màu lam lấp lánh, bụi bặm đáp xuống mặt đất, mặt đất được thanh lọc sạch sẽ.
Trước khi lên thuyền, các học viên đều đến ôm Tiểu Bạch, vùi mặt vào trong lông tơ mềm mại sạch sẽ của hắn, lẩm bẩm tạm biệt: "Huấn luyện viên Bạch, chúng tôi đi đây, khai giảng lại trở về thăm anh nha."
Lục Ngôn mạnh mẽ hít lông Tiểu Bạch một hơi: "Đại ca của anh phải về tổng bộ làm việc đây, anh phải chăm sóc bản thân thật tốt, đừng quấy rối, đừng phá nhà, biết chưa?"
Bạch sư từ trong mũi hừ ra khí, nâng chân trước lên, vỗ vỗ đầu Lục Ngôn.
Kim Lũ Trùng để lại cho Tiểu Bạch và Rimbaud một túi quần áo và chăn ga trải giường của mình, ôm Tiểu Bạch, sau đó cùng xác ướp lên thuyền.
"Huấn luyện viên, cái này lưu lại kỷ niệm cho anh đi." Mèo ragdoll cùng tiểu O mèo Xiêm vụиɠ ŧяộʍ đem hai quyển sách bị lật nát nhét đến bên móng vuốt trắng nhỏ, đỏ mặt chạy đi.
Bạch Sư nhìn bìa quyển sổ này quen mắt, đây chính là quyển "Huấn luyện viên bá đạo yêu ta", thì ra tác giả là hai người bọn họ, năng lực phản trinh sát của hai thằng nhóc siêu cường, nhớ lúc trước dùng phương pháp câu cá nhử mồi để bắt mà cũng không bắt được người.
Bạch Sư chột dạ quay đầu lại liếc Rimbaud một cái, xác nhận Rimbaud không hiểu được trên sách viết cái gì mới yên tâm.
Vô Tượng Tiềm Hành Giả nhẹ nhàng vuốt ve cổ Tiểu Bạch, thấp giọng tạm biệt: "Tôi muốn trở về căn cứ quân sự PBB, trở về bên cạnh thiếu tá giúp anh ấy làm việc, có lẽ sẽ rất lâu sẽ không trở về được. Cảm ơn anh đã cho tôi có được cuộc sống bây giờ, tôi hy vọng anh sẽ luôn luôn hạnh phúc."
Bạch Sư nhìn về phía nơi khác, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, khi Vô Tượng Tiềm Hành Giả xoay người rời đi đột nhiên thừa dịp hắn không chú ý, ý đồ xấu xa bắt lấy đuôi tắc kè biến sắc hắn đang rủ xuống phía sau, kéo cái đuôi cuộn thành đường bảng thẳng, tò mò cái đuôi này rốt cuộc dài bao nhiêu, chọc cho đối phương kêu lên một tiếng sợ hãi.
Tiêu Thuần vẫn không quen tự giác ôm người, đứng trước mặt bạch sư đoan chính nói lời tạm biệt, có điều là kỳ thật bọn họ đều làm việc tại tổng bộ IOA, ngày gặp mặt cùng cơ hội gặp nhau rất nhiều.
Bạch Sư thè lưỡi ra liếʍ hắn một cái, từ cằm liếʍ đến đỉnh đầu, liếʍ đến Tiêu Thuần đều ngây ngẩn cả người, cả mặt đều bị dính lấy tin tức tố Brandy. Toang rồi, trở về Hàn ca hỏi hắn nên giải thích như thế nào, Hàn ca nhìn qua khiêm tốn hào phóng, kỳ thật chỉ có hắn biết, du͙© vọиɠ chiếm hữu của Hàn ca so với Rimbaud chỉ nhiều hơn chứ không ít.Bạch sư liếʍ xong giảo hoạt mỉn cười.
Học viên lên thuyền, phà khởi hành ra ngoài khơi, chậm rãi đi về phía xa, gợn sóng nước biển yên tĩnh dần dần tản ra, bạch sư ngồi xổm trên bãi biển, nhìn chăm chú vào mấy chiếc phà đi xa.
Các học viên chen chúc trên phà, Vu Tiểu Chanh lơ đãng nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, đã thấy bạch sư đang chạy trên mặt biển.
Hắn hô lên một tiếng, các học viên liền nhìn ra ngoài cửa sổ, kinh ngạc thò nửa người ra phía sau vẫy tay.
Bạch sư nhẹ nhàng chạy trên mặt biển đuổi theo phà, bốn móng vuốt rơi xuống nước trong nháy mắt ngưng kết ra một mảnh thép thủy hóa có thể đặt chân, khi chân rời đi, thép thủy hóa lại hòa tan thành nước.
Rimbaud ngồi nghiêng trên lưng bạch sư, đuôi cá rủ xuống nước, vẽ ra một chuỗi sứa ánh sáng xanh nổi lên.
Anh đem hai má kề sát vào Tiểu Bạch, nghe nhịp tim hắn không nỡ.
Tiểu Bạch là đặc biệt nhất, hắn có thể cho hy vọng, tạo ra hy vọng, hắn vĩnh viễn nhiệt tình, như nhật nguyệt không tắt.
____
Phà cuối cùng cũng chạy ra khỏi tầm mắt, Tiểu Bạch chậm rãi ngừng lại, ngồi xuống trên thép thủy hóa ngưng kết trên mặt biển, có chút uể oải nằm sấp xuống, trong mắt quỷ hỏa lam tràn đầy nước mắt đảo quanh.
Rimbaud ngồi trên băng nổi thép thủy hóa, tay đặt trên đầu Tiểu Bạch an ủi: "Được rồi, không buồn nữa, tôi sẽ đưa em đi xem một thứ tốt, em có muốn xem không?"
Bạch sư ngước mắt lên gật đầu.
"Đi theo tôi." Rimbaud ngửa đầu nhảy lên, từ trên băng nổi nhảy lên chìm vào trong nước, đuôi cá chìm vào nước trong suốt, bạch sư cũng nhảy xuống nước, theo Rimbaud lặn xuống.
Đôi mắt Biển Chết trong miệng bạch sư giúp hắn lọc oxy, tương đương với tác dụng của mang cá, cho phép bạch sư ở trong nước lâu hơn.
Tiểu Bạch mở mắt ra, biển cạn dưới ánh mặt trời trong suốt thấy đáy, cát trắng dưới đáy biển sạch sẽ như tuyết, cá nhiệt đới đầy màu sắc bơi qua bên cạnh.
Rimbaud ở phía trước không xa, đuôi cá lam quang khẽ lay động trong nước, vây mỏng bên hông mở ra thành cánh, hào quang lóe ra, từng đàn lam quang thủy sứa ở phía sau truy đuổi, vây quanh tinh linh trong nước.
Rimbaud xuyên qua khu bảo tồn san hô mà các học viên đảo Nha Trùng thay phiên nhau thủ hộ, tiếp cận đá ngầm phía dưới đảo nhỏ, san hô màu hồng nhạt nhiều lên.
Lại xuyên qua mấy cái thực động xoắn xẹo, tựa hồ tiến vào một mảnh mỏ khoáng thạch của san hô sừng hươu màu hồng phấn, mắt nhìn đều bị san hô màu hồng sinh cơ bừng bừng chiếm lĩnh, những tiểu động vật xinh đẹp này giống như hấp thu vật chất nào đó cung cấp, nhanh chóng sinh trưởng.
Ở sâu trong đám san hô, một con sò cái châu mẫu bối lớn ngủ say ở trong góc, Rimbaud bơi qua, ngoắc tay ý bảo Tiểu Bạch lại đây.
Anh vuốt ve châu mẫu bối một chút, vỏ sò cảm nhận được mệnh lệnh của Vương liền chậm rãi mở ra.
Trung tâm vỏ sò hung dữ với răng sắc nhọn chứa một viên ngọc trai lớn màu hồng.
Tiểu Bạch nhìn đến sửng sốt, hắn ra sức bơi đến trước trân châu, dùng đầu nhẹ nhàng vòm nó một cái, trân châu lớn hơi lay động, phát ra thanh âm nhỏ nhắn đáng yêu.
"Daimi~"
Trong lòng Tiểu Bạch mềm mại một trận, lại cọ cọ đại trân châu, trân châu lớn thổi ra một chuỗi bong bóng nước.
Rimbaud nằm sấp bên cạnh vỏ sò, dùng ngón tay nhẹ nhàng xoay nó, trân châu lại lắc lư, phát ra một tiếng ngọt ngào: "Daima~"
Tiểu Bạch thích muốn chết, thiếu chút nữa muốn đem thân thể lớn cũng chen vào trong vỏ sò cùng nhau ngủ, cùng Trân Châu chơi thật lâu.
Thừa dịp Tiểu Bạch vui vẻ, Rimbaud bơi đến một góc có san hô màu hồng dày đặc che khuất tầm mắt, thảnh thơi nằm sấp trên hạt cát, một tay chống đầu, đầu ngón tay vuốt nhẹ trong cát trắng, quét mở một góc, lộ ra một góc quan tài bằng thép thủy hóa cứng rắn trong suốt.
Rimbaud dùng ngón tay dập nút, sinh vật bên trong tựa hồ bị đánh thức, phẫn nộ tiến lại gần, lộ ra một đôi mắt tơ máu rậm rạp, xuyên thấu qua thép thủy hóa hung hăng nhìn chăm chú vào Rimbaud.
Rimbaud gạt hạt cát trên thép hydrat hóa, để mặt phẳng lộ ra có thể nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt của Ngải Liên mới thôi.
"Vì sao lại phẫn nộ như vậy." Rimbaud vuốt ve Ngải Liên bằng thép hydrat trong suốt: "Ngươi có cảm thấy thống khổ không? Không nên như vậy, ngươi hẳn là vô cùng vinh dự mới đúng."
Ngải Liên điên cuồng va chạm vào bốn vách tường cứng rắn, thanh âm lại không cách nào từ trong thép thủy hóa truyền ra, Rimbaud chỉ có thể nhìn thấy cô ta một cái miệng khép lại.
Rimbaud giơ ngón trỏ lên dán lên môi: "Im lặng một chút, đừng để Tiểu Bạch phát hiện, em ấy sẽ thương hại ngươi, để cho ta cho ngươi một cái thống khoái. Nhưng ta sẽ không."
"Ta ban cho ngươi dung mạo, sức khỏe, ngươi cứ ở dưới này cung dưỡng con dân của ta đi."
Rimbaud phất lên cát trắng, che một góc quan tài bằng thép thủy hóa, đuôi cá khẽ đong đưa bơi ra ngoài san hô.
Oxy của bạch sư sắp cạn kiệt, thân mật cọ cọ trân châu rồi xoay người đi theo Rimbaud nổi lên.
Châu mẫu bối chậm rãi khép lại, đem trân châu bảo hộ ở trong thịt sò mềm mại.
Bạch sư xông lên mặt nước, một đường như chó cào đến bãi cát, dùng sức vẩy nước trên người, quăng tới Rimbaud một thân ướt nhẹp.
Lông tuyết trắng nước sôi lửa bỏng không xâm nhập, sau khi vẩy khô lập tức khôi phục bồng bềnh khô ráo, bạch sư nhào đến bên cạnh Rimbaud thân thiết cọ anh, đem nước trên người anh lau khô.
Rimbaud nâng cằm của mình lên và nhướng mày hỏi: "Thích tôi?"
Bạch sư đánh ngã Rimbaud, đem vão bà của mình ngậm nhẹ vào miệng, chạy về phía chỗ ở.
Từ trong biển chơi một vòng lớn trở về, hai người đều có chút mệt mỏi, Bạch Sư nhất định phải chen chúc trên giường phòng ngủ nằm xuống, hắn vừa nằm xuống, giường liền sụp đổ.
Rimbaud cũng không có biện pháp, lười biếng dựa vào trên người bạch sư xem TV, chỉ chốc lát sau liền gối gối trong nhung trắng mềm mại ngủ thϊếp đi.
Rimbaud tựa hồ không có du͙© vọиɠ gì, cũng sẽ không sinh ra cảm giác chờ mong cùng cấp bách đối với chuyện tương lai, anh nhớ Tiểu Bạch, nhưng cũng hưởng thụ sớm chiều ở chung với bạch sư, anh thích mỗi một ngày trong cuộc sống dài đằng đẵng của mình sẽ là như vậy.
Cho nên cho dù Tiểu Bạch vĩnh viễn chỉ là một con sư tử trắng thì Rimbaud cũng sẽ không cảm thấy nhàm chán, anh có thể tìm được vô số niềm vui, chỉ cần bên người làm bạn là hắn là tốt rồi.
Gối lên bụng bạch sư cực dày, Rimbaud ngủ vô cùng thoải mái. Không biết đã ngủ qua bao lâu, cảm giác chỗ tựa đầu không còn mềm mại như vậy nữa, bị rãnh xuống, có chút cộm lên, có điều là tin tức tố Brandy vẫn nồng đậm như cũ, ôn nhu trấn an anh.
Rimbaud còn chưa tỉnh, hơi xoay người, hai má dán lên một mảnh cơ bụng trắng nõn.
Bạch Sở Niên nằm nghiêng trên giường, một tay chống đầu, khẽ vuốt ve omega đang ngủ trên bụng mình, dùng đầu ngón tay cuốn tóc vàng cuộn lại đặt trên trán Rimbaud.
Vóc người alpha rắn chắc xinh đẹp hơn rất nhiều so với lúc Hủy diệt, tóc bạc lộn xộn hơi dài, ở sau gáy rũ xuống vài sợi đuôi sói, hai mắt là màu xanh bảo thạch giống như Rimbaud.
Nhìn khuôn mặt của lão bà ngủ trong ngực, Bạch Sở Niên cười rộ lên, lộ ra nửa cái răng sư tử.
Hắn vốn định trêu chọc Rimbaud một chút, nhưng lúc này điện thoại di động đặt ở bên gối đột nhiên vang lên.
Đó là điện thoại di động của Rimbaud.
Bạch Sở Niên thuận tay cầm lên nhìn một cái, trên màn hình hiển thị 'Bạn đã nhận được một lượt thích'.
Chuyện gì đang xảy ra đấy? Lão bà ngốc nhà mình còn có thể đăng trạng thái lên dòng thời gian được? Bạch Sở Niên tùy tiện thử mấy mật mã, mật mã của Rimbaud quá đơn giản quá dễ đoán, sau khi thử 123456 và 000000, thì 814814 xác nhận chính xác.
Bạch Sở Niên nghi hoặc mở dòng thời gian ra, lướt qua một chút ảnh chụp Rimbaud đăng tải cùng nhận được hồi âm.
...
...
"Đệch——?"
...
Lại đúng lúc, Hà Sở Vị lúc này lại có tin nhắn gửi tới.
Sói mặc quân phục: "Hai ngày nữa có tổ chức cuộc thi đại khuyển quân sự, anh có thể cho tôi mượn Tiểu Bạch giả vờ làm chó cho bọn tôi được phổng mũi không?"
Hà Sở Vị ở đối diện đang cầm điện thoại di động vui vẻ tưởng tượng làm thế nào để dắt một con sư tử trắng lớn trong lễ khai mạc cuộc thi biểu diễn, đột nhiên lại nhận được câu trả lời của Rimbaud.
Yêu meo meo Rani♡: "Ông đây là cha cậu!"