Tất Lãm Tinh cầm vô lăng, đem xe từ trong chung cư Bạch Sở Niên dời ra chạy về phía đường trở về IOA.
"Chúng ta thật sự cứ như vậy trở về sao?" Lục Ngôn ngồi ở ghế phụ, lo lắng ôm điện thoại di động, màn hình còn dừng lại ở trang nhắn tin, chỉ có một câu ngắn ngủi "Hai người có an toàn không?", là gửi cho Bạch Sở Niên, nhưng vẫn không nhận được hồi âm.
Tiêu Thuần ngồi ở ghế sau, đưa một tay lên ghế lái phụ khoác lên vai Lục Ngôn an ủi: "Lúc Sở ca làm nhiệm vụ bình thường sẽ tắt máy, không trả lời cậu cũng không có nghĩa là gặp phải phiền toái gì. Hơn nữa thời gian này bọn họ hẳn là còn chưa tới nơi đi."
"Ừm..." Lục Ngôn vẫn rũ tai chán nản như cũ.
Dòng người và dòng xe ngoài cửa sổ dường như đột nhiên mất trật tự, lúc đèn đỏ phía trước, một loạt xe cảnh sát của sở cảnh sát Liên minh lóe lên đèn cảnh sát màu đỏ lam từ giữa làn đường lao ra ngoài, người dân trên đường đều đang chạy theo hướng ngược lại.
Lục Ngôn ngồi thẳng người: "Làm sao vậy, mau đi xem một chút đi."
Tất Lãm Tinh mím môi trầm tĩnh xoay hướng, lấy đèn cảnh sát dự phòng trong khóa tay ra, tạm thời đặt lên nóc xe, dòng xe ngược khoảng không chọn đường đuổi theo đoàn xe của sở cảnh sát Liên minh.
Tiêu Thuần lấy ra máy liên lạc, sử dụng bảng điều khiển vạn năng năng lượng J1 FM, tiếp xúc với kênh xe của sở cảnh sát phía trước: "Tôi là đặc vụ phòng điều tra IOA Tiêu Thuần, số seri 8349297, tình huống hiện tại như thế nào rồi?"
Mười mấy giây sau, đối phương vội vàng đáp lại: "Quảng trường ven biển xuất hiện Vong linh triệu hoán thể màu xám, chúng tôi đang thực hiện nhiệm vụ sơ tán khẩn cấp, rất nhiều cư dân ven biển bị ảnh hưởng, cảnh sát phụ trách sơ tán bị công kích, thương vong nặng nề, đang cầu xin tổng bộ trợ giúp."
Tiêu Thuần: "Miêu tả đặc điểm Vong linh triệu hoán thể một chút đi."
Cảnh sát trả lời: "Theo thông tin tình báo, mục tiêu là một alpha rắn đuôi chuông, đôi mắt của hắn ta sẽ trôi nổi trong không khí, tất cả các sĩ quan cảnh sát đối diện với hắn ta đều bị tấn công hóa đá.
Đặc điểm này vừa xuất hiện, ba người chợt cảm thấy cả người căng thẳng, Lục Ngôn xoay người kinh ngạc nhìn Tiêu Thuần: "Đó không phải là Xà Nữ Mục sao?"
Boss cuối cùng mà bọn họ đối mặt trong kỳ thi ATWL chính là thí nghiệm thể 1513 Xà Nữ Mục, chỉ cần đối diện với hắn sẽ toàn thân dần dần đông cứng hóa đá, là một thí nghiệm thể cực kỳ nguy hiểm.
"Làm sao bây giờ, nhất định sẽ thương vong thảm trọng." Lục Ngôn lòng nóng như lửa đốt, cầm điện thoại di động không biết gọi điện thoại cho ai mới tốt, Bạch Sở Niên và Rimbaud khẳng định đã sớm ra khỏi nội thành, ba thì đang ở trên máy bay trên đường từ Anh về.
Tay cầm vô lăng của Tất Lãm Tinh toát mồ hôi, hô hấp cũng dồn dập, nhưng còn chưa đến mức hoảng loạn, hắn mởa ra bản đồ trên xe nhìn lướt qua vị trí quảng trường ven biển, đại khái tính toán một chút, sau đó bình tĩnh nói: "Trang bị đều ở cốp xe, hai khẩu Uzi có súng, hai viên đạn chín milimet mang theo hai cái, hộp súng bắn tỉa M24, thiết bị liên lạc dự phòng."
"Hiện tại chỉ có chúng ta có kinh nghiệm đối phó Xà Nữ Mục, hai người xuống xe đi quảng trường ven biển trợ giúp sở cảnh sát, tôi trở về IOA tìm gặp mặt trưởng phòng khoa điều tra mới." Tất Lãm Tinh đạp mạnh chân ga, trong nháy mắt tăng tốc, bỏ qua giới hạn tốc độ đường bộ, linh hoạt cùng dòng xe quanh thân lướt qua.
"Vong linh triệu hoán thể chỉ có thể chống đỡ 70% thực lực của bản thể, không thành vấn đề." Xe tăng tốc đến dưới cầu vượt, Tất Lãm Tinh đánh mạnh vô lăng giảm tốc độ nhưng không dừng lại: "Bây giờ, xuống!"
Tiêu Thuần và Lục Ngôn sớm đã quen với mệnh lệnh đột ngột của Bạch Sở Niên, Tất Lãm Tinh hoàn toàn kế thừa đấu pháp của Bạch Sở Niên, quyết định nhanh chóng, sau khi lập kế hoạch tuyệt đối không do dự, sau khi mệnh lệnh phát ra, hai người không có bất kỳ biểu hiện gì là không biết làm sao, mỗi người cởi dây an toàn, đeo huy hiệu Chim Tự Do của tổ Đặc công khoa điều tra, phục tùng mệnh lệnh.
Tiêu Thuần nhảy lên xe, lăn hai vòng trên mặt đất đứng lên, Lục Ngôn từ trong cốp xe bò ra ngoài, từ trong cốp xe mở ra lấy trang bị ra, đem dây đạn treo trên người, hộp súng ném cho Tiêu Thuần, hai người theo trụ cầu vượt chống đỡ leo lên trên, từ lan can lật qua, tàu điện ngầm rời khỏi đường hầm cũng đang tính toán thời gian, Lục Ngôn xoay người trèo lên, thân hình vài lần lóe lên về phía trước, mượn tốc độ của tàu điện ngầm dẫn động, sử dụng năng lực đồng sinh siêu âm, trên không trung chỉ còn lại một chuỗi tàn ảnh phía sau cậu.
"For freedom!" Khi hai người rời đi, họ thường sử dụng cụm từ này để kiểm tra xem máy thông tin liên lạc có bình thường hay không.
"For freedom." Tất Lãm Tinh trả lời.
Xe chẳng qua chỉ tạm thời giảm tốc độ, sau khi hắn thả hai người xuống lập tức tăng tốc, treo đèn cảnh sát, ngược dòng xe quay về tòa nhà trụ sở IOA.
Bầu không khí của tòa nhà tổng bộ so với tưởng tượng của Tất Lãm Tinh còn cứng ngắc hơn, khoa viên và đặc công trong hành lang vội vã qua lại, có người thậm chí gấp đến độ chờ không kịp thang máy mà từ cầu thang chạy lên.
Tất Lãm Tinh cũng dứt khoát chạy cầu thang, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới văn phòng khoa điều tra, dùng chìa khóa mở khóa cửa, lại quét dấu vân tay đẩy cửa ra.
Bên trong lại trống rỗng.
Hắn liếʍ liếʍ môi khô khốc, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho thư ký tổ trưởng, đường dây bận, vì thế trực tiếp gọi cho tổ trưởng.
Hồi lâu, Thương Tiểu Nhĩ mới nghe điện thoại, nghe giọng nói khàn khàn, hẳn là đã xử lý rất nhiều sự kiện khó giải quyết.
"Tổ trưởng, trưởng phòng điều tra mới ở đâu? Tôi rất gấp, quảng trường ven biển đang bị Vong linh triệu hoán thể Xà Nữ Mục tập kích."
"Cái gì? Lại một cái nữa..." Thương Tiểu Nhĩ nhéo nhéo mũi: "Trưởng khoa điều tra mới được điều động từ khoa vũ khí, nhưng thành phố Nha Trùng đột nhiên bộc phát vong linh khủng bố, khoa vũ khí càng bận rộn hơn, tôi bảo hắn về quân bị trước."
"Vậy khoa điều tra đâu?" Tất Lãm Tinh không kiềm chế được, cất cao giọng nói: "Trong nội thành Nha Trùng có mười sáu đặc công gia nhập hành động, liên lạc với nhau không nhanh như vậy, dưới tình huống không có người chỉ huy không phát huy được tác dụng lớn nhất, hơn nữa chúng tôi từng đối phó với Xà Nữ Mục trong kỳ thi, có kinh nghiệm."
Thương Tiểu Nhĩ lại vội vàng an bài nhiệm vụ khác đối diện điện thoại, rốt cục phân ra tinh lực thở dốc trả lời hắn: "Tôi đã liên lạc với quân đội, PBB ở trong nội thành có bố trí, Tiểu Tinh cậu đừng quấy rối nữa, đi làm chút chuyện trong khả năng của mình, còn lại tôi sẽ an bài."
"Tổ..." Không đợi Tất Lãm Tinh nói xong, điện thoại liền vội vàng cúp máy, lại gọi tới chỉ còn lại tiếng bận rộn đường dây bận.
Hắn ở trong phòng làm việc dạo hai vòng, lẳng lặng ngồi xuống sô pha, mở lòng bàn tay ra, ghi chú Bạch Sở Niên lưu lại không biết từ khi nào đã bị hắn nắm nhàu nát, góc cạnh huy chương chim tự do đâm vào lòng bàn tay hắn chết lặng, thấm ra mấy điểm máu.
Hắn cũng không cảm thấy bất lực, ngược lại trong đầu một mực hiện ra từng bộ chiến thuật bất đồng, đại não lúc khẩn trương nhất ngược lại so với bình thường chuyển động nhanh hơn.
Khi học tập tại cơ sở huấn luyện đặc biệt đảo Nha Trùng, Bạch Sở Niên trước tiên an bài hắn đến lớp huấn luyện viên Đới Khoa học cách đấu, chờ hắn huấn luyện đến kỹ xảo cách đấu đủ cách để tự bảo vệ mình, đã bị huấn luyện viên Hồng Giải của lớp chiến thuật cướp đi, trong lúc đó huấn luyện viên Hồng Giải thường xuyên đẩy hắn đến lớp lập hồ sơ cọ cọ chút bài giảng của huấn luyện viên Trịnh Dược, mà mỗi một lần Tất Lãm Tinh hướng Bạch Sở Niên nói về các loại thu hoạch trong chương trình giảng dạy, Bạch Sở Niên đều là một bộ thần thái đã sớm hiểu rõ, nếu nói tất cả những chuyện này không có Bạch Sở Niên bày mưu tính kế, cơ bản là không có khả năng.
Hắn có thể cảm giác được Bạch Sở Niên không chỉ dụng tâm bồi dưỡng chính mình, cơ hồ ưu khuyết điểm của mỗi một học viên hắn đều hiểu rõ như lòng bàn tay, thủ đoạn huấn luyện tàn nhẫn đến mức khiến người ta tức giận, nhưng những huấn luyện ma quỷ có mục tiêu cực mạnh kia lại quả thật mang đến cho mỗi người bọn họ tăng lên thực lực lớn nhất.
Bạch Sở Niên có thể dễ dàng nắm trong tay toàn cục, thậm chí đem vận mệnh của chính hắn đều tính toán rõ ràng, hắn tựa hồ biết mình sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ rời đi, mà khi hắn rời đi, sẽ không vô trách nhiệm vứt bỏ hết thảy, mà là để lại cho Khoa điều tra có người kế thừa tương lai.
Ghi chú bị hắn nắm nát, góc cạnh rơi xuống đất, Tất Lãm Tinh mới phát hiện ở góc sau viết một dòng chữ nhỏ gần như không nhìn thấy: "Học sinh ngoan nghe lời sẽ không thể làm chỉ huy, tôi từ trước đến nay đều không nhìn sai, nhưng không có minh chứng, cậu thừa nhận không?"
Đặng: Ý của mèo nó nói là phải hổ báo cáo trồn tự quyết lên, đừng có mà ngoan ngoãn nghe lời quá k thì k làm đc chỉ huy đâu. Mắt nhìn người của mèo không nhìn sai bé cây được, n mèo k có chứng cứ rằng mk nhìn đúng người. "Cậu thừa nhận không?" tương đương với ý "Cậu dám làm không?" tức là mèo muốn bé cây vùng lên làm chủ.
Tất Lãm Tinh hơi trầm mặc, lòng bàn tay chảy ra kịch độc đem ký hiệu tan chảy biến mất, sau đó lau sạch hai tay, ngồi ở vị trí Bạch Sở Niên, mở máy tính, tìm kiếm chương trình mã hóa khởi động.
Tất cả những chuyện này hắn làm được như nước chảy mây trôi, cho dù trưởng khoa điều tra mới nhậm chức cũng cũng sẽ không thuần thục hơn hắn, bởi vì trong lúc Bạch Sở Niên sắp biến vào kỳ xấu đi không thể không dùng thuốc giải ly duy trì lý trí đều là Tất Lãm Tinh làm việc thay hắn, bị ép làm quen với công việc mà trưởng khoa điều tra mỗi ngày phải ứng phó.
Ngay cả những thứ này cũng nằm trong tính toán của hắn sao?
Sau khi chương trình mã hóa được khởi động, đặc công hoạt động gửi tới yêu cầu và bong bóng cuộc tèo chuyện hỏi thăm nổi lên màn hình, Tất Lãm Tinh thuần thục ưu tiên đọc tin tức của đặc công trong khu đô thị Nha Trùng, cũng dựa theo phân khu sắp xếp theo chiều dọc, sự kiện xảy ra ở mỗi khu liền trong nháy mắt.
Từ báo cáo tạm thời của đặc công phát tới biết được, đã có ba Vong linh triệu hoán thể từ rìa thành thị xuất hiện, cũng ở hướng trung tâm thành thị đột tiến, tạo thành phá hư lớn nhất chính là Vong linh triệu hoán thể Xà Nữ Mục xuất hiện ở quảng trường ven biển.
Tất Lãm Tinh kết nối thông tin liên lạc của quảng trường ven biển, đồng thời điều động các bên cùng địa điểm đến giám sát, gửi cho Bộ phận kỹ thuật một ứng dụng máy bay không người lái, yêu cầu bọn họ phóng máy bay không người lái trong khu vực quảng trường ven biển hỗ trợ hình ảnh.
Khi nhận được đơn của bộ phận điều tra, Bộ phận kỹ thuật nghĩ rằng trưởng khoa điều tra mới đến, không ngần ngại lựa chọn đồng ý và thả hai máy bay không người lái đến quảng trường bên bờ biển.
Có hình ảnh máy bay không người lái truyền tải thời gian thực, thế cục lập tức rõ ràng.
Xà Nữ Mục chiếm cứ trên đỉnh kiến trúc quảng trường ven biển, hốc mắt trống rỗng, hai viên mắt tạm lưu màu xám lơ lửng trên không trung đuổi theo cư dân ven biển chạy trốn, có người hoảng sợ quay đầu lại nhìn thoáng qua, cùng nhãn cầu màu xám nhìn nhau, liền cứng rắn ngã xuống đất, gào khóc thảm thiết dần dần hóa đá, đợi đến khi toàn bộ thân thể hóa đá, nhãn cầu từ trong hốc mắt thi thể hóa đá lột ra, bay lên không trung, hình thành đôi mắt lơ lửng mới, lại đuổi theo người tiếp theo.
Một số cư dân nghĩ chút mẹo thông minh muốn đối phó với Xà Nữ Mục, lấy ra gương trang điểm đánh phấn mang theo bên người, ý đồ lợi dụng phản chiếu để chạy trốn, nhưng điều này cũng sẽ bị hóa đá.
Số lượng mắt lơ lửng trên bầu trời tăng theo cấp số nhân, trên bầu trời giống như ong bắp cày dày đặc, liều mạng đuổi theo đám đông.
Cảnh sát phụ trách sơ tán không thể không che mắt nổ súng, nhưng thể tích mắt lơ lửng vốn không lớn, lại tùy ý trôi nổi trên không trung, viên đạn rất khó trúng mục tiêu, mà cho dù may mắn trúng một nhãn cầu, tốc độ tiêu diệt cũng không bằng tốc độ tăng lên của mắt.
Hiệp hội Y khoa IOA đã dựng một trạm cứu hộ tạm thời bên ngoài quảng trường bên bờ biển, các thực tập sinh mặc áo bám trắng đeo huy hiệu chữ thập đỏ IOA, dưới sự hướng dẫn của bác sĩ Hàn, bận rộn pha chế thuốc, tiêm thuốc cho người dân bị cứng cục bộ, kiên nhẫn trấn an công dân sợ hãi.
Xà Nữ Mục bị tiếng kêu rên cùng tiếng thét chói tai của dân chúng hấp dẫn tới, vặn vẹo đuôi rắn lao về phía xe cứu viện, bị Lục Ngôn từ phía trước chặn lại.
Lục Ngôn lấy đai đeo đầu thể thao của cửa hàng ven biển bán làm khăn che mắt, che khuất tầm mắt, năng lực M2 phân chia bốn chiều phát động, song song với cậu xuất hiện một chuỗi Lục Ngôn trên 60 dòng thời gian, một trong số đó tháo bịt mắt, dùng cái giá của mình bị Xà Nữ Mục hóa đá để báo vị trí cho những con thỏ khác.
Xà Nữ Mục bị Lục Ngôn có tốc độ sáu mươi người nhanh chóng và xuyên qua hang thỏ giảo hoạt lóe lên đến hoa cả mắt, trên người không ngừng bị đạn bắn, đau đớn khiến hắn không thể không chuyển hướng, buông tha săn mồi những nhân loại kêu rên kia, xoay người chạy đi phương hướng khu 2 mới.
Chiếc xe cứu hộ đã được an toàn trở lại.
Năng lực A3 của Hàn Hành Khiêm, Thiên Kỵ Chi Dực mặc dù có thể tiêu trừ trạng thái tiêu cực của phe mình, nhưng cũng chỉ có thể tiêu trừ trạng thái hóa đá của dân chúng, nhưng chi đã cứng lại bị tổn thương chính là bị hao tổn, cho dù tiêu trừ trạng thái cứng rắn, thống khổ cũng chỉ tăng chứ không giảm.
Người dân và cảnh sát bị hóa đá càng ngày càng nhiều, năng lực của Hàn Hành Khiêm tiêu hao cũng dần dần trở nên nhanh hơn, đang lúc hắn lơ đãng quay đầu lại, dư quang lại thoáng nhìn thấy xa xa trên nóc giáo đường hiện lên phản quang, tựa hồ có tay súng bắn tỉa nằm sấp trên nóc giáo đường.
Lúc này, có mấy viên mắt lơ lửng phá vỡ phòng tuyến của sở cảnh sát, chui vào gần xe cứu hộ, Hàn Hành Khiêm tránh tầm mắt lấy ra súng lục, nhưng không dựa vào bất kỳ hình ảnh phản chiếu nào để bắn, cơ hồ là không có khả năng trúng mục tiêu.
Một viên đạn bắn tỉa dán vào vạt áo hắn xẹt qua, chuẩn xác xuyên qua nhãn cầu lơ lửng, nhãn cầu bạo ra một đoàn sương mù xám trắng lập tức tiêu tán, liên tiếp mấy viên đạn bắn tỉa không hư phát, đem toàn bộ mắt lơ lửng gần xe cứu hộ thanh trừ hầu như không còn.
Hàn Hành Khiêm tựa hồ có dự cảm, lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua, thứ nhất chính là tin tức Tiêu Thuần gửi tới:
"Hãy yên tâm làm việc, sẽ không có gì quấy nhiễu đến ngài đâu."
Hàn Hành Khiêm khẽ nhíu mày, dành thời gian trả lời: "Khoảng cách xa cùng mắt lơ lửng nhìn nhau cũng sẽ bị công kích."
Tiêu Thuần trả lời: "Tôi bịt mắt."
——
Trên nóc giáo đường, Tiêu Thuần từ dưới vạt áo thun xé một miếng vải bịt kín mắt, dựa vào năng lực M2 săn lùng để tìm kiếm mục tiêu, lại lợi dụng bảng điều khiển vạn năng năng lực J1 đo tốc độ đo khoảng cách chính xác nhắm vào bắn tỉa.
Cửa chính trong giáo đường đóng chặt, mọi người trốn dưới ghế dài phát run, mặc dù như vậy, vẫn có người vô tình ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt lơ lửng bên ngoài kính màu, người bị thương tê tâm liệt phế gào thét, ôm thân thể hóa đá lăn lộn khắp đất, những người khác càng sợ tới mức run rẩy, giấu dưới ghế không dám nhúc nhích.
Satan im lặng ngồi trên băng ghế dự bị, một tay nâng Kinh Thánh, chậm rãi đứng lên, đi tới trước mặt người đau đớn kêu rên vì hóa đá, ngồi xổm xuống, giơ tay lên, đồng hồ đeo tay màu vàng treo xuống, kim chỉ lui về phía sau.
Dấu vết hóa đá trên người nọ nhanh chóng lui đi, thời gian quay trở lại trong nháy mắt ngẩng đầu trước đó, khi hắn lại một lần nữa ngẩng đầu ra ngoài cửa sổ, Satan dùng bàn tay tái nhợt mảnh khảnh che mắt hắn, ngăn cản hắn cùng con mắt lơ lửng nhìn nhau.
"Hài tử, ngươi phải sám hối vì sự tò mò không đúng lúc của ngươi." n nhẹ giọng thở dài, ngẩng đầu, xuyên thấu qua kính màu ở trên đỉnh mái vòm nhìn lại, nhìn thấy tay súng bắn tỉa trẻ tuổi trên nóc giáo đường vẻ mặt kiên nghị bình tĩnh, cùng huy chương chim tự do sáng bóng màu vàng trước ngực hắn.
Đối với một tay súng bắn tỉa mà nói, bịt mắt hoàn thành bắn súng không chỉ khó khăn mà còn có nghĩa là đặt sinh mệnh của mình sau khi làm nhiệm vụ, bên cạnh hắn không có thành viên cận chiến đội phụ trợ, an toàn liền không có đảm bảo.
Máy liên lạc trong tai vang lên: "Tiêu Thuần, điểm xoay, cậu bị phát hiện. Xà Nữ Mục đã tiếp cận phạm vi trăm mét của cậu, mắt lơ lửng đang tới gần, đứng lên, không cần tháo bịt mắt, đúng, đối mặt với phương hướng cậu hiện tại chạy, sau mười thước dốc gấp tám mươi lăm độ, nhảy!"
Trong lòng Tiêu Thuần rất rõ ràng, mình đang chạy trên mái vòm giáo đường cao vυ't, không có thị giác phụ trợ, lúc này hắn không có bất cứ thứ gì có thể dựa vào, chỉ có thể hết sức chăm chú nghe mệnh lệnh của Tất Lãm Tinh trong máy thông tin, hơn nữa không chút do dự làm theo.
Tất Lãm Tinh: "Ba giây sau xuất hiện điểm dừng chân, dùng sức lực toàn thân của cậu lại nhảy về phía trước."
Hắn đáp ứng mà nhảy, thân thể nhanh chóng rơi xuống, ngay khi sắp mất thăng bằng thật sự rơi xuống, dưới chân lại xuất hiện một thứ đồ đài nhỏ làm đà cho hắn, khiến cho hắn có thể lần nữa tích lực tung người nhảy lên, an toàn rơi xuống trên bục giảng lớn hơn.
Sau khi dời đi thành công, Tiêu Thuần tháo bịt mắt xuống, nhìn lại dưới chân, dưới chân là sân thượng cao mấy chục mét, mà thứ vừa mới đệm chân cho mình lại là máy bay không người lái tên lửa IOA. Hắn không để ý đến sợ hãi, vác súng bắn tỉa chạy tới điểm cao bí mật phía dưới.
Lúc này có mười sáu đặc công ở trong thành phố Nha Trùng, tính cả Tiêu Thuần và Lục Ngôn tổng cộng mười tám người, Xích Hồ omega Phong Nguyệt cũng ở trong đó.
Nghe giọng alpha không tính là quen thuộc trong máy thông tin, thậm chí còn có chút ngây ngô, Phong Nguyệt có chút bất an.
Trước đây khi xảy ra tấn công khủng bố quy mô lớn, tổ đặc công cơ bản sẽ phân công hai ba vị đặc công đi trợ giúp, Bạch Sở Niên dưới tình huống giám sát toàn cục làm hiệp đồng thời chỉ huy hành động của bọn họ, đặc công quen đơn binh tác chiến, mỗi người đều có một phương thức đối phó độc đáo của riêng mình, nếu như không có một chỉ huy thích hợp đem bọn họ liên hợp thông suốt cùng một chỗ, liền không thể tránh khỏi sẽ xuất hiện xung đột chiến thuật.
Lúc này mười sáu đặc công đồng thời hoạt động ở các ngóc ngách trong thành phố, đủ để nói rõ thành phố Nha Trùng lúc này đang ở trong nguy cơ như thế nào, mà thời khắc nguy cấp trước nay chưa từng có như vậy, vị trí chỉ huy ngồi không phải Bạch Sở Niên.
Thanh âm trong bản tin có chút lộn xộn, hiển nhiên không chỉ có một đặc công tỏ vẻ bất mãn với sự thay đổi vị trí chỉ huy, một vị mèo bengal tính cách cấp tiến omega thậm chí còn lên tiếng nghi ngờ ngay tại chỗ: "Cậu là ai, cũng dám ngồi ở vị trí này? Đổi lại Sở ca đi lên đi."
Thanh âm báo nữ mang theo địch ý ngạo mạn, bản thân nàng không phục alpha, lúc Tiểu Bạch nhậm chức cũng không ít lần gây phiền toái cho hắn, đối với một tiểu hài tử nghe thanh âm liền biết không có tư lịch gì thì càng không có kiên nhẫn.
Một kênh truyền thông khác, Hổ tuyết omega cười nhạt một tiếng: "Tôi biết cậu ấy, là học sinh Sở ca đề bạt, 19 tuổi, M2 alpha Độc Đằng Giáp, Hồng Giải tự mình dạy, thành tích cũng không tệ lắm, ha ha."
Các nữ đặc công còn nguyện ý trả lời Tất Lãm Tinh một câu, những người còn lại đều lười nói.
Phong Nguyệt cùng Bạch Sở Niên quan hệ tốt, mới chịu giải vây cho Tất Lãm Tinh, hỏi một câu: "Đệ đệ, cậu có được không? Nếu không được chúng tôi sẽ tự do kết hợp."
Tất Lãm Tinh không trả lời, không biết là chột dạ hay đỏ mặt, lời châm chọc trong kênh cũng dần dần yếu đi, mọi người đều bắt đầu chuẩn bị chiến đấu không chỉ huy.
Vị trí của Phong Nguyệt lúc này ở gần giáo đường gần quảng trường ven biển nhất, toàn bộ quá trình Tiêu Thuần di chuyển từ mái vòm giáo đường đều bị cô ta nhìn thấy, chỉ thấy đứa nhỏ kia bịt mắt, nghĩa vô phản cố nhảy lên không trung, mà máy bay không người lái tên lửa bay tới từ xa điều khiển chính xác, bay đến điểm rơi thấp nhất của Tiêu Thuần, giúp hắn đệm một cái chân, để Tiêu Thuần có thể thuận lợi hoàn thành lần nhảy thứ hai, rơi xuống sân thượng cao tầng đối diện chạy thoát.
Dưới tình huống bịt mắt còn có thể hoàn thành hành động đào thoát như nước chảy mây trôi, loại phán đoán này làm cho Phong Nguyệt thân là đặc công nguyên lão cũng kinh ngạc, tiểu quỷ Linh Đề thế gia có lợi hại như vậy sao.
Trong máy thông tin truyền đến mệnh lệnh bình tĩnh: "Phong Nguyệt, đeo bịt mắt vào."
Phong Nguyệt ngẩn ra: "Đùa cái gì vậy?"
Tất Lãm Tinh bình tĩnh lặp đi lặp lại: "Phong Nguyệt, đeo bịt mắt lại. Xà Nữ Mục cùng hàng trăm mắt lơ lửng đang tiếp cận cô."
Phong Nguyệt cúi đầu, thấy dưới chân dần dần bị bóng ma che khuất, không còn cách nào khác, chỉ có thể theo mệnh lệnh đeo bịt mắt.
Cô ta không dám ngẩng đầu, thân thể lại có thể cảm giác được có một ít viên cầu trôi nổi có độ đàn hồi đang chạm vào thân thể mình.
"Cô được bao quanh bởi đôi mắt lơ lửng, nhưng chúng không có sự tấn công gần. Bây giờ thay đổi súng tiểu liên thành súng trường, cô có thể nghe thấy âm thanh của máy bay không người lái không?"
"Có thể."
"Đuổi theo, Xà Nữ Mục hiện tại không có thị giác, cô dán vào sau lưng Xà Nữ Mục. Máy bay không người lái sẽ bay theo hướng thẳng trước mặt cô bất cứ lúc nào, chạy theo âm thanh, tôi đang điều khiển, cô sẽ không đâm vào các mảnh vụn được."
Phong Nguyệt theo bản năng nghe theo mệnh lệnh, nhắm mắt lại chạy theo tiếng ù ù của máy bay không người lái, máy bay không người lái dẫn đường di chuyển của cô từ đường cao tốc nội thành chính xác, xuyên qua giữa xe bị phá hủy và biển quảng cáo đổ sập đầy đất.
Thanh âm chỉ huy trong máy thông tin tuy rằng ngây ngô, nghe lâu lại phảng phất như lúc Bạch Sở Niên vào ba năm trước nói chuyện, khi đó Sở ca còn không giống như bây giờ thản nhiên tự nhiên, dốc hết toàn lực dùng bình tĩnh che dấu khẩn trương, đây giống như một luân hồi hoàn toàn mới, thiếu niên ngồi ở vị trí chỉ huy tiếp nhận việc của hắn.
Tất Lãm Tinh: "Báo nữ, vị trí của cô cách Phong Nguyệt gần nhất, lái xe đến ngã tư điểm của tôi, sau đó bịt mắt xuống xe, đồng dạng đi theo máy bay không người lái tới gần Phong Nguyệt, tần suất máy bay không người lái của các người tiếng ù ù khác nhau, đừng nhầm lẫn."
"Hừ, chỉ huy mà không có giấy chứng nhận là tội xử bắn, tiểu tử, chờ chết đi!" Báo nữ mặc áo giáp da ngắn và quần short ngắn đến mông, tựa vào xe thể thao mui trần ven đường, một bím tóc bẩn, lông mi dưới lớp trang điểm đậm khói cuồn cuộn vểnh lên, nghe xong mệnh lệnh hừ nhẹ, nhổ kẹo cao su, khiêng súng máy nhẹ, ngồi vào trong xe thể thao, một cước chân ga hướng về phía chấm đỏ hiển thị trên bản đồ trên xe.
Tất Lãm Tinh: "Xà Nữ Mục có hai trái tim, một ở nửa người trên, một ở thân rắn, nếu chỉ phá hủy một trái tim, hắn sẽ lập tức tái sinh."
Phong Nguyệt cùng Báo Nữ được máy bay không người lái tên lửa dẫn tới vị trí tốt nhất, nhưng mắt lơ lửng cũng đuổi theo, trong đó hai viên mắt bay trở về hốc mắt Xà Nữ Mục, khiến hắn tạm thời khôi phục thị giác.
"Lưu ý rằng khả năng M2 của hắn ta là đầm lầy và sẽ làm mềm mặt đất. Tôi đếm đến một thì hãy nhảy lên khỏi mặt đất, ba..."
Xà Nữ Mục một lần nữa chiếm được thị lực, phát hiện Phong Nguyệt cùng báo nữ đã áp sát thân mình, trong cơn giận dữ giơ hai tay lên, phát động năng lực M2- Đầm lầy.
"Hai."
Mặt đất nhanh chóng mềm dẻo, các phương tiện trên đường nhựa bị đầm lầy nuốt chửng, các vết nứt kiến trúc trên mặt đất sụp đổ, các bức tường chịu lực bị gãy và cột phát ra một tiếng động lớn.
"Một!"
Phong Nguyệt cùng báo nữ đồng thời nhảy lên, hai chiếc máy bay không người lái tên lửa chính xác dừng lại dưới chân các cô, nâng các cô lên, đưa lên không trung, chuyển dời đến sau lưng Xà Nữ Mục.
"Các cô đang ở đằng sau lưng hắn, hiện tại sẽ không nhìn thấy mắt của hắn."
Hỏa tiễn định vị đến tuyến thể sau gáy của Xà Nữ Mục, ầm ầm bắn ra, báo nữ giơ súng máy lên, điên cuồng bắn vào thân trên của Xà Nữ Mục.
Phong Nguyệt rút ra chủy thủ chiến thuật, nắm ngược trong tay, vén bịt mắt phi thân rơi xuống đất, một đao đâm vào trái tim thứ hai của Xà Nữ Mục.
Hai trái tim cộng tuyến thể đồng thời bị hủy, thân thể Xà Nữ Mục bộc phát ra một đoàn hắc vụ, dần dần tiêu tán, hướng về phía biển rộng bay đi.
Bản thể mất mạng tiêu tán, mắt lơ lửng nhất thời tự động nổ tung thành sương đen, theo dòng nước chảy xiết cùng nhau chạy ra bờ biển.
Phong Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, vốn định khen ngợi Tất Lãm Tinh vài câu, nhưng tựa hồ bên kia đã kết thúc cuộc liên lạc, chỉ có thể nghe thấy Tất Lãm Tinh nói trên kênh công cộng: "Vong linh triệu hoán thể Xà Nữ Mục đã thanh trừ, khu mới khu 2 xác nhận an toàn, thiết bị bệnh viện không bị hư hại, có thể tiếp nhận quần chúng bị thương."
Báo nữ quay đầu nhìn phụ cận, đích xác có một bệnh viện lớn, trong quá trình chiến đấu, Tất Lãm Tinh một mực có ý thức để cho bọn họ dẫn Xà Nữ Mục theo hướng ngược lại, thì ra hắn lại chỉ huy gϊếŧ chết mục tiêu đồng thời còn có tinh lực bảo vệ bệnh viện không bị tập kích.
"Hừ!" Báo nữ lại nhai kẹo cao su, vác súng máy nhẹ hướng máy bay không người lái giơ lên ngón tay cái.
Máy bay không người lái bay về phía quảng trường bên bờ biển.
Trên trục thời gian bốn chiều có mấy chục Lục Ngôn bộ dáng giống nhau kéo bịt mắt ra canh giữ bờ biển, lúc này bầu trời mây đen dày đặc, giống như mây tàn bị cơn lốc quấy rầy càng ngày càng đen, mà mặt biển cũng dần dần đυ.c ngầu.
Cậu nghe thấy một tiếng cá voi xa xôi thay đổi, quỷ dị không linh.
Nước biển bắt đầu khởi động, một thân ảnh tuyết trắng phá vỡ mặt biển, bầu trời tử điện bạo liệt, từ trong tầng mây uốn cong xuống dưới, tia chớp màu tím từ trên không trung nổ tung, chiếu sáng một bộ xương tuyết trắng của cá voi sát thủ nhảy ra biển.
Đàn cá voi sát thủ nhảy ra khỏi biển, tất cả đều là bóng ma được tạo thành từ hài cốt tuyết trắng, kêu lên u sầu trong tia chớp màu tím.
Thiếu niên nhân ngư có đuôi cá trắng tinh ngồi trên đỉnh đầu lâu cá voi sát thủ, mái tóc màu trắng cuộn tròn xoăn xoăn khoác áo choàng vong linh, con ngươi màu lam vô thần nhìn chăm chú vào mọi người trên bờ, phảng phất như quét qua một đám thi thể.
Nhưng trên người cậu cũng lưu lại rất nhiều vết thương, từng vết được bao phủ bởi vây cá, vảy Siren trên đuôi cá ảm đạm không ánh sáng.
Vĩnh Sinh Vong Linh nằm sấp bên cạnh cậu, chỉ còn lại một tay trái chống cằm, vểnh chân đi tới đi lui, liếc mắt một cái liền nhìn thấy hồ cầu nguyện pho tượng Rimbaud ở trung tâm quảng trường ven biển.
"Hì hì, bong bóng cá lớn, ngươi đi phá bức tượng kia, ta đi hành con thỏ nhỏ kia."
Trân Châu nhíu mày lắc đầu: "Trên người cậu ta có mùi thỏ lớn." Bóng ma áp chế tuyến thể S4 được khắc vững chắc trong trí nhớ của cậu, cậu hoàn toàn không muốn liên quan đến đối thủ như vậy nữa.
Biểu tình Vĩnh Sinh Vong Linh cười hì hì đột nhiên u ám: "Cha nó đánh chúng ta thảm, ta muốn con trai hắn cũng chết thảm như vậy."