Nhân Ngư Hãm Lạc

Chương 192: Phụng Thần chi dụ: Thần Sứ Giả

Bạch Sở Niên lúc đi đóng lại cửa phòng nghỉ, ôm Rimbaud từ đại sảnh tổng bộ đi ra ngoài.

Bây giờ đã là đêm khuya, bộ phận kỹ thuật đang tăng ca xử lý dấu vết nhiệm vụ của bọn họ và chú ý đến sự thay đổi tình hình trên mạng, hội trưởng đang ở khu phòng bệnh chăm Lục Ngôn, ngày mai lại đi báo cáo tình hình cũng được, tạm thời hẳn là không có việc gì phải làm, hiện tại có thể ôm lão bà thơm thơm trở về ngủ một giấc trước cái đã, buổi sáng lại đến sau vậy.

"Chờ một chút."

Bạch Sở Niên quay đầu lại thấy Hàn Hành Khiêm đã thay đồng phục màu trắng của Hiệp hội y khoa IOA, hẳn là từ bên hội y khoa trở về.

Hàn Hành Khiêm: "Tiểu Bạch, tôi có thể hỏi Rimbaud một chút chuyện được không?"

Rimbaud từ trong ngực Bạch Sở Niên bò ra, Hàn Hành Khiêm nhẹ nhàng thân một chút, nhẹ giọng hỏi một vấn đề, Rimbaud gật đầu.

Bạch Sở Niên hồ nghi tiến lại gần: "Có chuyện gì là trưởng phòng điều tra tôn quý này không thể nghe sao?"

Hắn ôm Rimbaud từ phía sau lưng, cằm đặt lên vai anh: "Anh nói đi."

Hàn Hành Khiêm không có biện pháp, cười cười: "Tôi là muốn hỏi, Rimbaud, anh có phải có thể nhanh chóng chuyển hóa bất kỳ dược vật nào đúng không?"

Rimbaud gật đầu.

"Bao gồm cả thuốc nhiễm trùng, một loại thuốc nguy hiểm có thể dẫn đến cái chết của thí nghiệm thể?"

Rimbaud: "En, bất cứ cái gì, tất cả mọi thứ, tất cả dược phẩm của con người không thể làm tổn thương tôi."

Hàn Hành Khiêm: "Anh chắc chắn sao, xác định nhất định đối với bản thân không có bất kỳ thương tổn gì?"

Rimbaud không kiên nhẫn nghịch tóc: "Cậu đang nghi ngờ tôi à?"

Bạch Sở Niên nghe ra chút manh mối, nhíu mày phản bác: "Hàn ca, làm gì vậy. Đừng lấy anh ấy đi làm thí nghiệm chứ?"

Hàn Hành Khiêm: "Là như này, Lục Ngôn từ phòng chuẩn bị của gia tộc Linh Đề mang về bảy loại dược tề quan trọng, sau khi chúng tôi kiểm tra, hoàn toàn xác định sáu loại chức năng trong đó, chỉ còn lại có một loại dược tề, tuy rằng rõ ràng thành phần nhưng còn không xác định được chức năng, chúng tôi muốn cho Rimbaud thử một chút."

Bạch Sở Niên đối với Hàn Hành Khiêm ngoại trừ giao tình còn có loại tình cảm kính trọng cảm kích ở trong lòng, bình thường đối xử với hắn cũng hiền lành nhất, lúc này liền có chút lạnh mặt. Bạch Sở Niên không phải là người thích đem bất mãn treo trên mặt, nhưng ở trước mặt đại thị phi vẫn không thể chịu đựng được.

"IOA nói tôi làm bất cứ điều gì tôi sẽ làm, nhưng điều này thì không." Bạch Sở Niên ôm Lấy Rimbaud: "Hàn ca, đừng làm khó tôi."

Hàn Hành Khiêm cũng ý thức được ý tưởng này là thật mạo phạm, loại hành vi lấy thí nghiệm thể thử thuốc này cùng viện nghiên cứu 109 có gì khác nhau cơ chứ, không trách Tiểu Bạch cùng mình mặt lạnh được.

"Xin lỗi." Hàn Hành Khiêm cúi đầu: "Là tôi nghĩ quá rồi, không bận tâm đến chuyện này."

Bởi vì ngoại hình của Rimbaud ngoại trừ cùng nhân loại khác nhau rất lớn ra thì anh tự mang theo một loại cảm giác thoát tục, từ lời nói cử chỉ đến ánh mắt cùng một ít năng lực đặc thù, Rimbaud làm cho người ta có cảm giác mang theo thần cách nào đó, tựa hồ vĩnh viễn bất tử, cho nên Hàn Hành Khiêm sẽ nghĩ đến anh trước.

"Nếu đã cầu, chính là rất quan trọng đi." Rimbaud lạnh nhạt nhìn hắn, khẽ nhấc mũi đuôi đưa tới trước mặt Hàn Hành Khiêm.

Hàn Hành Khiêm giật mình một chút, sau đó nhìn về phía Bạch Sở Niên: "Anh ấy là có ý gì?"

Bạch Sở Niên thở dài: "Hôn đầu đuôi anh ấy, ý là thần phục anh ấy, làm tín đồ của anh ấy, anh ấy liền thỏa mãn nguyện vọng của anh, sau đó anh không thể không chung thủy với anh ấy."

Hàn Hành Khiêm bật cười: "Không chung thủy là ám chỉ?"

Bạch Sở Niên: "Ném rác xuống nước, hoặc là lúc đánh răng thì mở nước không tắt, và ăn sashimi hải sản, khi ơtr bãi biển nhìn thấy cá mắc cạn nhất định phải thả trở lại biển, dù có là là cá voi mắc cạn thì anh cũng phải thành tâm đẩy một phen, lúc Rimbaud gặp khó khăn anh nhất định phải giúp, những thứ này đều gọi là hoàn nguyện, anh trả giá càng nhiều, nguyện vọng càng lớn, giống như thẻ tích lũy trung tâm thương mại ấy, tích lũy nhiều có thể được ban phước, nhưng không nhất định lúc nào phải ban cho anh cái gì. Không làm theo những thứ này sẽ chết chắc, đi trên đường sẽ bị sét đánh chết."

Hàn Hành Khiêm viết từng câu vào từng tờ trong sổ ghi chép.

Bạch Sở Niên gõ vào sổ ghi chép của anh: "Tín ngưỡng phải thành tâm mới được, trên giấy tính là gì chứ, anh viết đó rồi lại thôi."

Rimbaud cong mắt nhìn người truyền giáo trẻ tuổi của mình, rất ít người nguyện ý thành kính một lòng đối đãi với anh, yêu thương anh, ước chừng đây chính là định mệnh, Tiểu Bạch là tồn tại với tư cách là "Sứ giả" của mình đi.

Hôn đầu đuôi là một loại ân tứ, bởi vì Hàn Hành Khiêm từ trước đến nay đối với Tiểu Bạch chiếu cố và bảo vệ, Rimbaud rất được ích.

Rimbaud cùng Hàn Hành Khiêm rời đi.

Bạch Sở Niên ngồi xổm lên ghế, lắc đầu lung tung.

"Tại sao anh ấy lại câu alpha như vậy chứ, phiền chết đi được, vậy ai muốn làm tín đồ là người đó đều có thể tới hôn anh ấy sao. Mình muốn sửa mấy tín điều này, tín ngưỡng này truyền O không truyền A, lễ tiết đổi thành hôn lên mặt đất cúi qua đầu đuôi."

Thang máy vang lên một tiếng, có đồng nghiệp khác làm thêm giờ kết thúc giờ làm việc.

Một omega cáo đỏ kéo cái đuôi đỏ rực từ trong thang máy đi ra, giày cao gót nhỏ đi lên mặt đất phát ra tiếng vang cộc cộc.

"Hey, Sở ca." Omega cáo đỏ vừa tô lại son vừa chào hỏi Bạch Sở Niên.

"Tan tầm sao Phong Nguyệt." Bạch Sở Niên còn chưa thoát khỏi cảm xúc uể oải, hữu khí vô lực khoát tay áo: "Trời tối đi trên đường cẩn thận một chút đấy."

"Sao vẻ mặt lại trông như thất tình thế." Cáo đỏ cọ son môi khóe môi híp mắt cười: "Tôi đi hẹn hò."

"Hẹn hò? Hẹn với ai?"

"Muốn cùng anh hẹn, anh đi không?"

"Thôi đi bớt nhảm, mau nói."

Trong liên minh IOA omega nhiều, alpha rất ít, alpha đẹp trai sớm đã bị omega cướp sạch, có điều mỹ nhân quyến rũ như Phong Nguyệt cũng chướng mắt những alpha này trong Liên minh, nhìn mềm mại mảnh khảnh trên thực tế thực lực ở cấp M2 đều coi như nổi bật, alpha thực lực bình thường lại càng không lọt vào mắt nàng.

Phong Nguyệt làm một cái thủ thế im lặng, thản nhiên cười: "Là binh ca ca~"

"Ô, PBB à, được đấy, chúc cô được làm quân tẩu nhé."

"Đi đây~" Phong Nguyệt giơ tay lên, mặc váy ngắn nóng bỏng đi ra đại sảnh tổng bộ.

Bạch Sở Niên lại đợi một lát, có chút ngồi không yên, dứt khoát đến hội y học xem một chút.

Đi ngang qua phòng bệnh, phát hiện cửa phòng bệnh của Lục Ngôn khép hờ, Bạch Sở Niên nghiêng đầu nhìn một chút, phát hiện không riêng gì hội trưởng ở bên trong, mà chú Cẩm cư nhiên cũng ở bên trong.

Lục Ngôn thay quần áo bệnh nằm trên giường bệnh, trên tay buộc kim truyền dịch, Ngôn Dật ngồi bên giường, cúi đầu gọt vỏ táo.

Âu phục trên người Lục Thượng Cẩm còn chưa cởi, xem ra là nghe xong tin tức lập tức từ công ty chạy về, đứng ở trước giường bệnh, khom lưng nhẹ nhàng ôm Lục Ngôn, hôn lên má cậu: "Nào lại đây ba ôm, tiểu đáng thương, sớm biết như vậy..."

"Hừ con cũng không còn nhỏ nữa." Lục Ngôn vểnh tai thỏ lên: "Sớm biết như vậy thì làm sao? Không cho con đến căn cứ huấn luyện đặc biệt đảo Nha Trùng?"

Lục Thượng Cẩm lắc đầu, ngồi trở lại bên giường có chút bất đắc dĩ nhìn cậu: "Ba thật hận không thể giúp con sắp xếp đựo cái gì, nhưng con chính là không nghe lời."

Ngôn Dật cắt quả táo thành miếng nhỏ, dùng tăm cắm một miếng đưa tới bên miệng Lục Ngôn: "Trên người còn đau không?"

"Không đau nữa." Lục Ngôn nhai táo: "Kỳ thật lúc ấy Sở ca bảo con rút về, là con nhất định không rút lui, còn để cho Lãm Tinh thay con gánh chịu nguy hiểm nữa."

Ngôn Dật nhíu mày: "Chấp hành nhiệm vụ phải nghe chỉ thị của cấp trên, ai mà lung tung như con chứ, lần này con bình an trở về còn tốt, nếu như con xảy ra chuyện gì, rất nhiều người đều sẽ phải vì sự tùy hứng của con mà trả giá."

"Con biết, con biết mà." Lục Ngôn buồn bực nói: "Sau này con sẽ nghe lời anh ấy, chỉ có lần này thôi."

"Baba, huân chương Chim Tự Do rất đẹp, con cũng muốn, con chỉ muốn chứng minh, không có ba, con cái gì cũng có thể làm tốt."

Ngôn Dật giật mình, sờ sờ hai má Lục Ngôn: "Là người ta nói con vẫn luôn dựa vào chúng ta sao."

"Đúng vậy. Tất cả bọn họ đều nói như vậy, những bạn bè cùng lớp của trường quân sự An Phỉ Á. Có điều là đảo Nha Trùng thì không ai nói như vậy, nơi đó ai lợi hại người đó định đoạt, con lợi hại, cho nên con định đoạt."

"Thực xin lỗi, nhiều năm như vậy, ba hẳn là nên quan tâm thêm bên cạnh con có chuyện gì."

Lục Thượng Cẩm khoác vai Ngôn Dật: "Được rồi, được rồi."

Ngôn Dật tự trách dựa vào Lục Thượng Cẩm bất đắc dĩ thở dài.

"Ai nha, con không sao, con thật sự không sao, hai người làm gì vậy." Lục Ngôn sốt ruột chứng minh mình không có việc gì, đứng lên muốn thể hiện nhảy cho hai vị phu huynh xem một đoạn bước nhảy đường phố nhưng lại bị Lục Thượng Cẩm ấn trở về.

"Con thành thật một chút. Chuyện còn lại của gia tộc Linh Đề giao cho ba, còn có viện nghiên cứu kia nữa, lần đầu tiên công khai đối kháng chúng ta, là đang thị uy sao?" Lục Thượng Cẩm gọi một cuộc điện thoại, ánh mắt lóe lên ánh sáng lạnh khi chờ kết nối nhìn ra ngoài cửa sổ, điện thoại do một omega nghe máy.

"Cậu đi xem lại tất cả các doanh nghiệp giao dịch với viện nghiên cứu trong vòng ba năm nay mau chóng gửi qua tên cho tôi."

"Vâng, Lục tổng."

Ngôn Dật liếc hắn một cái: "Hiện tại ra tay tổn thất của anh sẽ rất lớn, có thể kéo dài thêm một trận nữa, tổn thất một nhóm đơn Enin lớn như vậy, bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ suy sụp thôi."

"Anh quan tâm chắc, chút tiền này, coi như mua vui cho thỏ cầu nhà chúng ta đi. Tuần tới em phải đến westminster tham dự một cuộc họp, anh sẽ tạo trước chỗ cho em."

____

Địa điểm hẹn hò của Phong Nguyệt là một nhà hàng phương Tây ở trung tâm thành phố Nha Trùng, khi cô đến, đối tượng hẹn hò cũng đã đến rồi.

Phong Nguyệt cầm túi xách đều gắn kim cương, cánh tay nhỏ nhẹ nhàng đặt trên lưng ghế, từ sau lưng khẽ chạm vào đầu vai alpha.

Đầu ngón tay còn chưa chạm tới hắn, alpha đã mạnh mẽ vặn người lại, một tay nắm lấy cổ tay cô, ánh sáng màu xanh âm quang rạng rỡ, Phong Nguyệt thuận thế nghiêng người, túi xách mở miệng rớt ra một thanh chủy thủ chiến thuật, đặt ở bên cổ alpha.

Hà Sở Vị vừa thấy là cô, ánh mắt hòa hoãn buông lỏng tay: "Cũng đừng ở sau lưng vỗ tôi, bằng không sẽ làm thương em."

Phong Nguyệt cười rộ lên, đem chủy thủ thu hồi trong túi xách, ngồi đối diện Hà Sở Vị, đôi mắt cong cong: "Tôi đùa một chút thôi, lần sau nhất định sẽ không làm vậy."

Trên bàn đặt một bó hoa hồng, Hà Sở Vị cũng không biết lãng mạn, cảm thấy omega hẳn là sẽ thích liền mua đem tới, sau đó chỉ nâng cằm, cái gì cũng không nói, trên thực tế tim lại đập rất nhanh.

Phong Nguyệt đối với alpha này rất hài lòng, nhìn thấy chiều cao 185, dáng người vừa tầm, vừa mới từ cổ áo sơ mi của hắn thoáng nhìn thấy cơ ngực, chậc, không hổ xuất thân là bộ đội PBB Phong Bạo, cơ bắp chính là hoàn mỹ, diện mạo cũng có cái dáng nam nhân đẹp trai, tuy rằng cũng rất thích Bạch Sở Niên thiếu niên xinh đẹp, nhưng đội trưởng Hà rõ ràng là nam tính hơn một chút.

Cô vừa định lấy thực đơn, bên cạnh bàn bỗng nhiên xuất hiện hai cái đầu.

Sắc mặt Hà Sở Vị cứng đờ: "Hai đứa bây làm sao tìm được tới nơi này?"

Hạ Văn Tiêu: "Ba!" (EQ thấp)

Hạ Văn Ý: "Tôi có thể họ Hà không?" (EQ cao)

Hà Sở Vị: "???"

Biểu tình Phong Nguyệt không được dễ nhìn cho lắm, nhưng vẫn lễ phép hỏi: "Hà đội trưởng, hai vị này là..."

Hà Sở Vị thấp giọng mắng hai người bọn họ: "Hai tụi bây có bệnh đấy à, không thấy lão tử đang hẹn hò sao, đừng quấy rối, cút!"

Hai con sói con lại đồng loạt nhìn về phía Phong Nguyệt.

Hạ Văn Tiêu: "Hi, mỹ nữ~" (EQ thấp)

Hạ Văn Ý: "Ma Ma!" (EQ cao)

......

"Mịe!" Phong Nguyệt xách túi lên rời đi.