"Một chút vết máu sao, cỡ tầm như nào? Hình dạng của nó nữa?" Bạch Sở Niên đột nhiên truy vấn một câu.
Rimbaud do dự, dừng lại một chút trước khi trả lời: "Một giọt."
Bạch Sở Niên ngoài miệng nói "Tôi biết rồi", kỳ thật trong lòng đã xác định người đối thoại với hắn cũng không phải Rimbaud.
Sức quan sát của Rimbaud có thể nhìn thấy, và cùng với chuột chũi có khả năng quan sát ngang nhau, đương nhiên thị lực của cá biển sâu không tốt, điều này cũng có thể hiểu được.
Mà khi Bạch Sở Niên hỏi "Phòng tập thể dục có cái gì", Rimbaud lại thốt ra trên mặt đất có vết máu, nếu như là một mảng lớn vết máu, đương nhiên rất dễ khiến người ta chú ý, nhưng người kia lại nói chỉ có "Một giọt".
Đây không phải là thứ mà Rimbaud có thể phát hiện mà không cần nhắc nhở.
Kỳ thật từ trước khi Bạch Sở Niên rời khỏi phòng tập thể dục thì hắn đã đặt hai quả tạ sau cánh cửa tiến vào phòng tập thể dục, quả tạ là hình lục giác, đặt trên mặt đất không dễ lăn, bởi vậy muốn đẩy cửa phòng tập thể dục ra thì cần khí lực nhất định, cũng có nghĩa là lúc mở cửa cần trì hoãn một chút thời gian.
Nhưng Rimbaud không hề tỏ vẻ bị cản trở, Bạch Sở Niên xác định người đang cùng mình đối thoại này chính là Rimbaud giả, cũng cùng mình không cùng một tầng.
Bạch Sở Niên suy đoán Rimbaud giả là nói bậy.
Hoặc, ai đó đã đã nhắc nhở Rimbaud này.
Bởi vì trên sàn phòng tập thể dục mà Bạch Sở Niên đi ngang qua, quả thật có một vết máu, vết máu bị cọ qua. Hắn cố tình che giấu thông tin này với Rimbaud để xác minh vị trí của Rimbaud- người đã nói chuyện với hắn.
Về phần chi tiết vết máu bị cọ qua này, Bạch Sở Niên hoài nghi là giả mình nói cho Rimbaud giả, về phần bọn họ liên lạc như thế nào hắn còn không rõ ràng lắm, có thể đồng dạng thông qua camera, nhưng điều này không trọng yếu, Bạch Sở Niên cho rằng xác suất Rimbaud thật cùng mình ở cùng một tầng, hơn nữa liền đi theo trong phòng phía sau mình.
Trong quá trình tìm mật mã ký túc xá, Bạch Sở Niên tốn một thời gian, có điều là hắn tìm được một đèn pin tử quang nhỏ, thử đánh sạch ở mọi ngóc ngách trong phòng xem xét, rốt cục phát hiện dấu vết ấn qua trên mật mã.
Hắn nhấn những con số được nhấn theo thứ tự, "14579", và khóa cửa ký túc xá được mở ra.
Bạch Sở Niên nhẹ nhàng đẩy cửa ra một khe hở, hướng bên trong thăm dò, hắn nắm chặt con dao nhỏ trong tay, kẹp lưỡi dao cạo râu ngắn ở giữa ngón tay, sau đó nhanh chóng đẩy cửa ra, nhìn lướt qua phía sau cửa.
Phía sau cửa không có người, Bạch Sở Niên quay đầu quan sát các góc khác trong phòng. Dù sao căn nhà này còn cất giấu ít nhất một thân ảnh muốn đẩy hắn vào chỗ chết.
Sau khi Bạch Sở Niên đi đến trung tâm, cửa lúc tới bị đóng lại, hắn đã quen với cơ quan này, bình tĩnh xem xét các chi tiết khác.
Đây là một phòng ăn đi.
Nền nhà màu vàng nhạt, quầy bar sạch sẽ sau khi lắp đặt máy hút thuốc và bếp từ, bên phải là một kệ rượu vang.
Quầy bar có một chai rượu vang.
Trông giống như nhà hàng mà Rimbaud ban đầu mô tả, và những gì hắn nhìn thấy trong hình ảnh giám sát là căn phòng.
Bạch Sở Niên cầm lấy rượu vang quan sát, bình rượu vang là thủy tinh ám sắc cơ hồ không thấu sạch, dùng nút gỗ nhét vào miệng bình, rượu vang bên trong xem ra còn chưa uống qua, nhưng nút chai tựa hồ là bị rút ra rồi mới nhét trở về.
Bởi vì nhà máy sản xuất rượu vang được sản xuất bằng máy móc nên rất dễ dàng để nhét nút gỗ vào miệng chai, nhưng nút gỗ sau khi thấm rượu vang sẽ bị nở ra, khối lượng trở nên lớn hơn, muốn lấy ra nguyên mẫu và nhét trở lại sẽ để lại một số dấu vết.
Bạch Sở Niên nhìn kỹ nhãn hiệu trên thân bình, hình như là tiếng Tây Ban Nha. Bởi vì cần giao tiếp với đồng nghiệp của các chi hội IOA khác nên Bạch Sở Niên có một thời gian học tiếng Tây Ban Nha, về việc giao tiếp hàng ngày thì không có vấn đề gì, nhưng đọc văn bản sẽ hơi khó khăn một chút, không phải là rất thuần thục.
Hắn cầm chai rượu vang trượt đến bên giá rượu quan sát, giá rượu bằng gỗ đơn giản, ván gỗ đan nghiêng vào nhau tạo thành từng ô vuông.
Bạch Sở Niên ngồi xổm xuống, từng cái từng cái quan sát, cẩn thận dời giá rượu ra, trên giấy dán tường lưu lại một mảnh dấu vết màu hồng nhạt.
"..." Bạch Sở Niên lại giơ rượu lên, hướng về phía ánh sáng quan sát rượu trong bình.
Đáng tiếc trong tay hắn không có công cụ gì, chỉ dựa vào tay hoặc miệng cũng không mở được nút gỗ.
Quên đi, trước tiên tìm mật mã mở cửa rồi nói sau. Bạch Sở Niên dứt khoát xé nhãn trên rượu xuống cất vào trong túi.
Lúc này, Rimbaud trong máy thông tin bỗng nhiên lẩm bẩm một câu "Thất bại"
Bạch Sở Niên lập tức nhanh nhạy bắt được dị thường của anh, thuận thế truy hỏi: "Anh thấy được cái gì sao?"
Rimbaud đã đi từ phòng tập thể dục vào ký túc xá với giường lan can sắt lên và xuống.
Đầu tiên anh chạy về phía mật mã, trên mật mã khí quả nhiên dung giấy dán lên, Rimbaud không chút suy nghĩ, một tay kéo tờ giấy xuống giấu ở trong tay, nhìn bốn phía không có người, mới mở ra nhìn thoáng qua.
Xem xong tờ giấy, Rimbaud cũng tinh tế gấp tờ giấy này lại, cùng từ sau gương tròn trong toilet, còn có trên lịch phòng y tế, còn có ba tờ giấy dán trên tạ thu lại cùng một chỗ, nhét vào băng gạc trên người mình, vỗ vỗ.
Tiểu Bạch đã lâu không viết thư tình cho anh, hứng thú của Rimbaud đối với tờ giấy lớn hơn nhiều so với những căn phòng rách nát này.
Có điều là lời nói của Tiểu Bạch vẫn phải nghe, Rimbaud lập tức lục soát, từ giữa mấy cái lan can giường trèo lên bò xuống, rốt cục từ dưới một cái gối trải lên phát hiện một xấp tư liệu giấy A4.
Rimbaud đem bút carbon kẹp trên đó tiện tay ném xuống, duyệt qua những tờ giấy này một lần, văn tự trên tư liệu rậm rạp đều là tiếng Anh, Rimbaud nhìn đến choáng váng, liền ngậm ở trong miệng từ trên thang giường bò xuống.
Có một trang giấy từ trong tư liệu rơi ra ngoài, bay ra hai cái, vừa vặn rơi xuống dưới chân giường.
Rimbaud đành phải ngậm tư liệu nằm sấp trên mặt đất đưa tay ra, bắt được một góc trang giấy, dùng sức túm lấy, xoẹt một tiếng, giấy bị anh kéo đứt, chỉ đủ ra nửa trang.
Rimbaud nhìn thoáng qua, may mắn thay, anh vẫn biết một trong những từ màu đỏ, viết "fail (thất bại)."
Anh lẩm bẩm đọc ra, đột nhiên nghe thấy Bạch Sở Niên từ trong máy thông tin hỏi mình "Anh đã nhìn thấy cái gì sao?", Rimbaud hoảng sợ, ngậm phần tư liệu còn lại bò đến bên khóa mật mã, dựa theo tờ giấy Tiểu Bạch lưu lại cho mình mà nhập mật mã.
Khoảng thời gian rảnh rỗi chờ cửa mở ra, Rimbaud nhàm chán quét qua chung quanh, phát hiện trên mặt đất có mấy vết máu, đều là bị cọ qua.
Bạch Sở Niên còn đang truy vấn: "Anh đã nhìn thấy cái gì sao, trong phòng có cái gì không?"
Rimbaud không kiên nhẫn nói: "Có mấy dấu chân máu."
"Dấu chân? Hướng nào?"
Rimbaud nhìn chằm chằm vào mặt đất trong nửa ngày: "Từ chỗ tôi, đến một cánh cửa khác."
"Anh đang ở đâu?"
"Bên cạnh khóa mật mã."
"Ồ... Anh đã tìm thấy mật khẩu của mình rồi?"
"Ừm."
Bạch Sở Niên cười một tiếng: "Bên tôi cũng có chuyện rất thú vị. Bây giờ tôi đang ở trong nhà hàng rượu vang đó, mật khẩu ở đây là 89456, giống như lúc đầu anh nói với tôi mà nhấn bừa bãi ấy."
Rimbaud cau mày: "Tôi không nói dối em. Mặc dù em không phải là Tiểu Bạch, nhưng em là một con mèo, tôi không lừa dối mèo."
...... Xem ra Rimbaud giả cũng đáng yêu như nhau, nhưng dù sao bản thể vẫn đáng yêu hơn.
"Chúng tôi có thể thương lượng một chút, sau khi tôi tìm được vợ tôi sẽ đưa anh ấy về nhà, sau đó anh trở về Caribe thay ca làm Siren, thế nào?"
"Siren không thể thay ca. Để dẫn dắt con cái di cư, làm sạch biển rác và dầu rò rỉ, hạt nhân, công việc của Siren là rất quan trọng, không giống như công chức của em." Rimbaud nghiêm túc tranh cãi với hắn.
"Được được được, tôi không lý luận với anh. Mật khẩu chỗ ký túc xá của anh là gì?"
Rimbaud lấy tờ giấy Tiểu Bạch để lại cho anh lại nhìn thoáng qua, thành thật nói: "36597."
"Được, đi thôi."
Đợi đến khi Bạch Sở Niên bên kia đẩy cửa vào phòng kế tiếp, Rimbaud nghe được hắn "ơ" một tiếng, cánh cửa trước mặt mình cũng mở ra.
Rimbaud đẩy cửa ra, việc đầu tiên vốn là muốn đi khóa mật mã xem có Tiểu Bạch lưu lại tờ giấy hay không, nhưng tình hình trong phòng hoàn toàn không thể khiến anh bỏ qua.
Căn phòng tràn ngập một mùi khó chịu, đây là một nhà hàng, nhưng không chắc chắn liệu đó có phải là chỗ lần đầu tiên anh đi qua hay không. Nền nhà có màu hồng ấm áp, ngoại trừ quầy bar và máy hút thuốc vẫn còn tại chỗ, tấm PVC ở quầy bar bị dập một tổ.
Giá rượu hoàn toàn bị lật úp, trên mặt đất có một chai rượu vang vỡ vụn, thủy tinh màu đen nổ khắp nơi.
Trên mật mã theo thường lệ dán một tờ giấy, Rimbaud lấy tờ giấy xuống, đảo mắt một cái, ngẩn người.
Rimbaud đem thứ nhìn thấy miêu tả ra, Bạch Sở Niên vẫn duy trì liên lạc với anh.
"Là một loại mùi gì?" Bạch Sở Niên hỏi.
"Có thể là, hạt, nó đắng."
Bên phía Bạch Sở Niên trầm mặc xuống, giống như đang suy nghĩ, một lúc lâu sau, chậm rãi nói: "Tôi biết rồi. Lần này lại là trò động tay động chân của viện nghiên cứu, bọn họ không gϊếŧ chúng ta, là muốn chúng ta giúp bọn họ lau mông."
"Ý em là sao?"
"Về sau sẽ nói tỉ mỉ với anh sau, anh làm theo lời tôi nói trước đã."
Bạch Sở Niên từ phòng ăn đẩy cửa ra, lại một lần nữa trở lại toilet ban đầu. Phòng rửa tay được lắp đặt nhà vệ sinh, phòng tắm tách khô và một bức tường gạch màu đỏ bị ướt, tương tự như vậy, laser màu đỏ ở góc trần vẫn còn sáng.
Hắn còn mong gương có thể biến thành hình ảnh giám sát để mình lựa chọn đối tượng gọi điện thoại một lần nữa, nhưng lần này gương không có phản ứng.
Bạch Sở Niên thuận tay đi lấy gương tròn để phản xạ mật mã laser, đột nhiên nhớ tới cái gì đó.
Lần đầu tiên hắn cố ý để Rimbaud thăm dò mật khẩu, bảo Rimbaud nhập mật khẩu 74692 mà mình nhìn thấy khi đi qua toilet, nhưng Rimbaud nói "sai", tranh cãi với hắn, mật mã rõ ràng là 96472.
Bạch Sở Niên sờ cằm suy nghĩ một chút, thử nhập từ mật mã "96472"
Đinh một tiếng, đèn xanh bật sáng, thế mà lại chính xác.
Bạch Sở Niên còn chưa kịp suy nghĩ kỹ, bỗng nhiên phát hiện một điểm khác thường, hắn kề sát vào bàn phím của mật mã, phía trên phím có một cái rãnh che khuất, phòng ngừa lúc nhập mật mã bị nhìn trộm, Bạch Sở Niên dán mặt xuống dưới rãnh, đưa tay đi vào.
Ở góc nghiêng phía trên cùng của phím bấm, Bạch Sở Niên lay lay một mảnh dán.
Hắn tiếp tục lau một hồi, đem miếng dán bẻ lên một góc, sau khi có thể dùng hai ngón tay nắm lấy, dùng chút khéo léo xé xuống. Cứ từ từ, thực sự để cho hắn xé một lớp.
Lớp xé này chỉ là nút bấm số dán thông thường, tựa như bộ bàn phím, dùng để chống bụi, cũ bẩn là có thể bóc ra dán lại một lớp, trong ngăn kéo bộ phận hậu cần của công ty lắp mật mã thường xuyên chuẩn bị một chồng.
Nhưng Bạch Sở Niên vô tình lại liếc mắt nhìn mật mã khí, bỗng nhiên cả người toát mồ hôi lạnh.
Các phím mật mã của nhãn dán phím được gỡ bỏ rất kỳ lạ, các từ đảo ngược trái và phải, dòng đầu tiên của ba ký tự là đảo ngược 3, 2, 1, dòng thứ hai là đảo ngược 6, 5, 4, dòng thứ ba là đảo ngược 9, 8, 7.
Bạch Sở Niên đối chiếu với vị trí trên nhãn dán, nếu như theo thứ tự bình thường trên nhãn dán mà nhấn, ấn theo "96472", trên thực tế ấn vào là "74692" tương ứng trên mật mã.
Bạch Sở Niên lập tức hiểu được huyền cơ trong đó, hắn dán miếng dán trở về, từ trong túi sờ sờ, lấy ra nửa tờ giấy A4 lúc trước nhặt ở ký túc xá, từ trên đó xé ra một mảnh nhỏ, dùng bút carbon viết lên trên: "Mật mã: 96472."
Lo lắng Rimbaud nhìn không hiểu, hắn suy nghĩ một chút, dùng ngôn ngữ nhân ngư ở phía dưới viết một hàng phiên âm, còn vẽ một cái chân mèo làm chữ ký. Sau khi viết xong, hắn lại từ trong túi áo tìm được miếng dán lấy trong phòng y tế, dùng lưỡi dao cạo râu cắt một miếng, dán tờ giấy lên gương tròn duỗi rộng, chỉ cần Rimbaud thật đi qua căn phòng này, hẳn là có thể tìm được lời nhắc nhở của mình.
Hắn cắn mũ bút tính toán mật mã hai phòng sau, lần lượt viết trên tờ giấy, nếu thí thông qua liền đem tờ giấy lưu lại cho Rimbaud.
Sau khi viết xong hai tờ giấy, Bạch Sở Niên lại thêm một câu: "Rimbaud, tôi đã hoàn toàn hiểu được rốt cuộc là chuyện gì xảy ra rồi, kế tiếp thiếu kiểm chứng phỏng đoán của tôi. Rimbaud, mọi thứ đều cẩn thận. Thân ái Rimbaud."
"Đúng rồi, chờ anh đến phòng tập thể dục, thì hãy hãy nói cho tên kia rằng nói anh nhìn thấy trên mặt đất có một chút vết máu bị cọ xát."
Nói như vậy, có thể làm cho tên giả mạo hắn cho rằng Rimbaud thật liền đi theo phía sau hắn, nếu như hắn muốn gϊếŧ Rimbaud, chỉ có một là khả năng là sẽ chỉ gϊếŧ được Rimbaud giả, một khả năng khác chính là đυ.ng phải bản Bạch Sở Niên thật, dù sao cũng sẽ không để Rimbaud thật bị thương được.