Nhân Ngư Hãm Lạc

Chương 113: Ràng buộc trong gió: Sợi tơ nỗi nhớ hai chiều

Rimbaud hơi nghiêng đầu nhìn hắn, Bạch Sở Niên cúi đầu đang dùng đầu lưỡi của mình mà liếʍ bả vai anh, trên mặt lưỡi đâm ngược qua khe hở băng bó lộ ra làn da trần trụi, giống như cá mập nhẹ nhàng cọ qua thân thể, có chút đau.

Alpha nhanh chóng không hài lòng với vị trí không đủ thân mật của vai, liếʍ cằm và má của mình, dính vào người nhân ngư như một con mèo lớn trong nhà.

Áo khoác Bạch Sở Niên khoác lên vai không biết đã bị rơi ở chỗ nào, hắn chỉ mặc một cái áo thun màu đen.

Rimbaud rũ mắt nhìn chằm chằm hắn không quá khoa trương, nhưng đẹp đến mức làm cho người ta nhịn không được cứng rắn đường cong cánh tay, bởi vì làn da phiếm ra màu trắng lạnh, bởi vậy vị trí mạch máu phong phú thường sẽ phiếm hồng, nhất là mí mắt cùng với khớp ngón tay.

Rimbaud đếm kỹ dấu hiệu trên người hắn-- hoa văn cá màu lam bao trùm nửa mặt cơ ngực cổ và đầu vai, bên bụng khoa chân múa tay viết ra cái tên Rimbaud, trên tai treo khúc xương cùng một góc trái tim của anh, toàn bộ trên người Bạch Sở Niên đều bao trùm đầy dấu hiệu của anh lưu lại, mỗi dấu vết đều mang theo mùi tin tức tố hoa hồng trắng nhạt.

"Nơi này còn thiếu." Rimbaud đỡ cánh tay của mình rồi nói.

"Thiếu cái gì?" Bạch Sở Niên không hề phòng bị ở trước mặt anh mở lòng bàn tay ra.

Rimbaud vươn móng tay bén nhọn ra, lưu loát khắc một hàng chữ nhân ngư trên da bên trong cánh tay hắn.

Anh khắc rất lưu loát, cùng với thời kỳ nuôi dưỡng hoặc thời kỳ thành thục khi tiêm chất xúc tác AC đều khác nhau, trong vết khắc mang theo màu xanh u, miệng vết thương nhanh chóng khép lại, nhưng màu sắc cũng không biến mất.

"Cái này có nghĩa là gì?" Vẫn là có chút đau, Bạch Sở Niên cắn môi, lộ ra nửa cái răng hổ.

Rimbaud chỉ vào chữ nhân ngư của mình rồi dịch cho hắn: "Mèo con của Rimbaud."

"Tại sao không viết Siren?"

"Các đời Vương của hải tộc đều gọi là Siren, chỉ có tôi là Rimbaud, tôi rất đặc biệt."

"Tôi thích." Bạch Sở Niên nắm chặt tay, cơ bắp cánh tay nhỏ bé theo động tác của hắn mà cong lên: "Rất thích hợp với siêu cấp mãnh A như tôi."

"Nhưng cái tên Rimbaud là dựa trên tên của nhà thơ Pháp." Bạch Sở Niên nắm lấy tay Rimbaud, ấn móng tay của anh ở phía trước dòng chữ kia vẽ một con cá đuối màu lam to bằng móng tay cái rồi thổi thổi: "Cái này đủ đặc biệt rồi."

"Ừm." Rimbaud cúi đầu dùng đầu ngón tay vuốt ve hình vẽ nhỏ kia, xuất thần thưởng thức.

Anh nghe thấy Bạch Sở Niên gọi mình một tiếng, vừa ngẩng đầu lên thì cánh môi đã bị ngậm lấy.

Hiệu quả cách âm của khoang thuyền rất kém, từ trong phòng có thể nghe được tiếng Lục Ngôn ở cách vách nói chuyện, Rimbaud lập tức bị đẩy lên vách tường, phát ra một tiếng trầm đυ.c, tiếng nói chuyện phiếm cách vách lập tức ngừng lại, hẳn là đang cân nhắc động tĩnh bên này của hai người bọn họ.

Nụ hôn này rất nhẹ, rất chậm, Bạch Sở Niên ngậm môi dưới của anh hít một hơi, lại liếʍ liếʍ răng nhọn của anh, nhắm mắt hưởng thụ nụ hôn.

Nghe nói khi hôn nhau nhắm mắt là yêu nhiều hơn khi mở to mắt, vì thế Rimbaud cũng nhắm mắt lại.

Bạch Sở Niên hôn lên cằm và cổ anh, đầu lưỡi linh hoạt ôm lấy băng gạc trên cổ anh.

Băng gạc quấn quanh cổ buông lỏng lộ ra một đoạn da dưới yết hầu, hơi bất đồng với Rimbaud mà lần trước hắn nhìn thấy khi anh không quấn băng, vị trí cổ họng của anh có một hàng dấu x màu lam được sắp xếp thành hàng thẳng tắp, nhỏ bé, tổng cộng có bốn gạch rưỡi, bốn cái đầu tiên là dấu x, cái cuối cùng là dấu gạch chéo.

"Đây là cái gì?" Bạch Sở Niên ngừng lại, sờ sờ cổ cái cổ mảnh khảnh của Rimbaud: "Lần trước tôi không thấy nó."

Rimbaud giơ tay lên, giáp nhọn rơi vào bên cạnh dấu gạch chéo cuối cùng rồi lại vẽ một đường nhỏ về một hướng khác, hiện tại biến thành năm cái dấu x màu lam.

"Hôm qua mới làm." Rimbaud giơ cổ lên, chỉ vào dấu x dưới cổ họng và nói: "Đây là số lần chúng ta hôn nhau." Anh cũng dần dần bắt đầu muốn làm chút gì đó để lấy lòng Tiểu Bạch, mặc dù điều này không hợp thân phận.

Bạch Sở Niên trầm mặc xuống, nhẹ nhàng vuốt ve từng dấu x nhỏ xếp thành hàng thẳng đứng, đầu ngón tay run rẩy.

"Tôi thích cái này, rất thích." Bạch Sở Niên bỗng nhiên hưng phấn đè anh lại, liếʍ dấu x trên cổ anh, cao hứng có chút điên cuồng: "Anh ngầu quá."

Đêm trên biển rất lạnh, căn phòng cũng tràn ngập cảm giác ẩm ướt, nhiệt độ cơ thể Rimbaud vẫn rất thấp, ở cùng anh lâu, trên da alpha nổi lên một tầng da gà nhỏ.

Rimbaud cũng đã trải qua cái ấm áp, khi di chuyển xuyên qua dòng nước ấm đại tây dương cả người đều thả lỏng, nhưng cho dù là loại nhiệt độ này đối với Tiểu Bạch mà nói cũng rất thấp, nếu như lúc anh ôm hắn có thể làm cho hắn cảm giác được ấm áp thì tốt rồi.

Bạch Sở Niên vùi mặt vào cổ anh hút và cọ, nghiễm nhiên cũng không thèm để ý hàn ý đến từ trên người anh tỏa ra.

Thật dễ thương, Rimbaud cúi đầu nhìn hắn ở bên cạnh mình, liền cảm thấy Vương hậu cũng không cần hiền lương cỡ nào, chỉ cần hắn có yêu cầu cái gì thì anh sẽ thỏa mãn hắn.

"Cậu có muốn cái gì không?" Rimbaud xoa tóc hắn: "Tôi sẽ mang nó đến cho cậu."

Bạch Sở Niên nhắm mắt lại nói nửa đùa nửa thật: "Nếu gϊếŧ người không vi phạm pháp luật, tôi hy vọng dân số thế giới sẽ giảm một nửa."

"Cậu đương nhiên có thể, ngày mai chúng ta sẽ làm như vậy."

Bạch Sở Niên: "A, không cần, tôi chỉ là ở trong lòng nói cho sảng khoái một chút, thực tế không thể làm như vậy được đâu."

Rimbaud thất vọng: "Được rồi."

Bạch Sở Niên: "Anh không phải cũng không làm như vậy sao?"

"Tôi không làm là bởi vì cậu không thích, không phải vì tôi không thích." Rimbaud sửa sang lại cho hắn một chút băng gạc nơi mắt trái bị cuộn lên: "Bằng không liền với cái này, tôi có thể gϊếŧ bọn họ một trăm lần."

"Đừng nha, một O đáng yêu như này sao mỗi ngày đều hô đánh hô gϊếŧ vậy." Bạch Sở Niên ôm mặt anh xoa xoa, sau đó ở trên trán anh phi thường vang dội hôn lên một cái.

"Trước tiên tôi phải biết tôi có ích lợi gì với những bản sao sao chép đó."

Rimbaud nhíu mày: "Cậu lại đang lên kế hoạch sai lệch gì rồi?"

"Ai nha, chuyện của đặc công, làm sao có thể gọi là kế hoạch sai lệch chứ?" Bạch Sở Niên thong thả ngồi xếp bằng, hai tay nắm tay vươn tới trước mặt Rimbaud: "Anh chọn một cái đi, bên trong có thứ tốt."

"Thứ tốt?" Rimbaud nghiêm túc đánh giá hai tay này, ý đồ tìm được manh mối từ khe hở, do dự chọn tay trái.

Bạch Sở Niên mở tay ra, lòng bàn tay nổi lên một tầng đệm móng vuốt sư tử màu hồng phấn.

"Randi!" Ánh mắt Rimbaud nhìn chằm chằm vào đệm móng vuốt, đột nhiên một cái mạnh mẽ cúi đầu đặt mặt mình lên rồi hút.

Phòng cách vách, Tất Lãm Tinh đỡ bên cửa sổ nhìn boong tàu xuất thần, dây leo ở ngón tay sinh trưởng quấn quanh thành một cái võng chậm rãi lay động, Lục Ngôn cuộn thành một đoàn nhỏ ngủ ở bên trong, trên người khoác áo khoác của Tất Lãm Tinh.

Hàn Hành Khiêm kiểm tra xương cốt ở các bộ phận khác cho Tiêu Thuần xem có bị hao tổn hay không, quay đầu lại phát hiện thanh liêm đao do Bạch Sở Niên lưu lại đang đặt ngang trên mặt đất.

Nhìn bề mặt rất cứng, nhưng khi hắn dùng một cây bút chì chạm vào tay cầm của nó, bề mặt cứng rắn kia lại như gợn sóng nước run rẩy.

Hắn lấy lại bút chì của mình ra và phát hiện nó không dính bất cứ cái gì trên đó. Hắn thử dùng tay cầm chuôi dài nhẹ nhàng nhấc lên, phát hiện ngón tay xuyên qua bên trong như sóng nước.

Sau đó thanh liêm đao dài chợt hóa thành một vũng máu ở trên mặt đất nhanh chóng bốc hơi, không lưu lại một chút dấu vết.

"Một loại vũ khí không do bất kỳ vật liệu kim loại nào chế tạo thành." Hàn Hành Khiêm viết trong sổ ghi chép: "Hai tuyến thể chỉ có mối quan hệ thúc đẩy có thể được sử dụng chung, và uy lực của nó rất mạnh."

Nhiệm vụ hoàn thành, bọn họ trở lại thành phố Nha Trùng, Lục Ngôn, Tất Lãm Tinh và Tiêu Thuần trở lại căn cứ huấn luyện đặc biệt đảo Nha Trùng tiếp tục huấn luyện, Rimbaud không có việc gì làm cũng lười ra cửa, ở nhà xem TV, sau khi tiến vào giai đoạn trưởng thành anh có thể hiểu được chương trình nhiều hơn, cuộc sống trên đất liền đối với anh cũng trở nên vui vẻ hơn.

Xác ướp và súng của Kim Lũ Trùng được gửi đến hiệp hội y khoa Liên minh, các chuyên gia thành lập một nhóm nghiên cứu có mục tiêu để tiến hành phân tích xác ướp và các tuyến thể trên của hộp đạn súng.

Tơ nhện của Kim Lũ Trùng có tác dụng giữ cho tươi sống, trước khi đưa ra phương án kiểm tra chính thức, các chuyên gia cũng không dám tùy tiện bóc vỏ kén bên ngoài của xác ướp.

Mấy ngày nay Hàn Hành Khiêm cũng một mực thức khuya điều tra tư liệu, buổi sáng lúc đi làm pha một tách cà phê để lấy lại tinh thần.

Có người không gõ cửa liền đẩy cửa tiến vào, Hàn Hành Khiêm đang tựa lưng ghế xoa mi tâm, thấy Bạch Sở Niên tiến vào liền hỏi: "Báo cáo kiểm tra của cậu đã giao lên chưa?"

Bạch Sở Niên đút túi: "Giao rồi, tôi viết vài xấp giấy bản thảo từng câu từng chữ gõ trong máy tính, hơn ba vạn chữ."

"Được, chờ tư liệu chỉnh lý xong hẳn là sẽ phân phát cho hội y khoa chúng tôi trước." Hàn Hành Khiêm thu thập một chút mặt bàn chất liệu lộn xộn, nâng mí mắt lên liếc hắn: "Mùa này cậu mặc áo thun nửa tay, không thấy lạnh sao?"

"Không lạnh, người trẻ tuổi chúng tôi đều hỏa lực vượng." Bạch Sở Niên cúi người tới gần hắn: "Hàn ca, tôi cho anh xem một dòng chữ của nhân ngư để giúp ích cho khoa học nhé?"

Hàn Hành Khiêm cho rằng hắn có phát hiện ra manh mối mới gì đó bèn lấy lại tinh thần rửa tai cung kính nghe.

Bạch Sở Niên đưa cánh tay qua, cho hắn xem một hàng chữ nhân ngư văn ở bên trong rồi chỉ vào từng từ dịch.

Sau đó hắn bị ném ra khỏi phòng khám.