Có Giọt Mưa Xuân Sà Vào Lòng Sông

Quyển 1 - Chương 7

Ngày hôm sau, Vân Tú Thành dắt cô con gái Vân Lang 15 tuổi của mình tới biệt thự nhà họ Phan. Cảnh Sâm đang nghe Vân Thăng báo danh sách món ăn bữa tối thì Tú Thành tiến vào, cười cắt ngang: “Đừng lo cơm tối nữa, cậu dẫn mấy đứa ra ngoài ăn.”

Cảnh Ninh vỗ tay hoan hô, Cảnh Huyên luôn miệng hỏi cậu định cho mọi người đi ăn gì, Tú Thành không vội đáp mà chỉ bảo con gái: “Sao không chào hỏi ai thế, cứ đòi cha dắt đến bằng được, tới nơi lại thành đứa câm.”

“Ai bảo con đòi đến.” Gương mặt trái xoan xinh xắn của Vân Lang lộ vẻ tức giận, bàn tay thon dài níu góc áo, những viên đá đính trên cổ áo Vân Lang lấp lánh, cô căng thẳng liếc nhìn Cảnh Sâm, rồi bẽn lẽn thốt: “Anh Cảnh Sâm.”

Cảnh Sâm dịu dàng mỉm cười: “Vân Lang.”

“Còn anh thì sao?” Cảnh Huyên đùa, “Trong mắt con bé này chỉ có mình anh Cảnh Sâm thôi.”

Vân Lang tiến lại kéo tay Cảnh Ninh, bảo: “Bên Tô giới Nga có một quán cơm Tây mới mở, cha chị bảo định đưa chúng mình tới đó ăn.”

“Có ngon không chị?” Cảnh Ninh hỏi.

“Quán cậu chọn thì đương nhiên khỏi phải bàn rồi.” Cảnh Sâm nói, rồi lại nhìn Vân Lang với ánh mắt ôn hòa, trong cặp mắt Vân Lang tràn ngập niềm vui sướиɠ.

Cảnh Sâm tự lái xe, Tú Thành ngồi ghế phụ lái, Cảnh Ninh, Vân Lang và Cảnh Huyên ngồi hàng sau, cười nói suốt cả chặng đường.

Vân Thành hỏi: “A Sâm, cháu định bao giờ thì đi Anh thế?”

“Đầu tháng Bảy là xuất phát ạ, đi thuyền cũng mất nhiều thời gian.”

“Đường xa lắm đấy, cháu có bị say tàu không?”

“Không ạ. Sinh ra ở Châu Giang mà lại say tàu thì người ta cười cháu chết mất.”

“Đầu óc của cậu thật là!” Tú Thành khẽ vỗ trán, rồi lại ngạc nhiên thốt, “Ồ, mà cậu nhớ hình như cháu bảo muốn đi du học từ năm ngoái, sao năm nay mới đi vậy?”

Cảnh Sâm nở nụ cười bất đắc dĩ: “Cha mong cháu đi trễ một năm nên cứ lần lữa mãi, ông biết cháu không thích học kinh tế, từ đầu đã không tán thành chuyện cháu đi du học rồi. Thật ra bây giờ cháu vẫn đang lo ngay ngáy đây.”

“Vậy cháu định học gì?”

“Cháu chỉ muốn học ngôn ngữ thôi, cháu đăng ký ngành Anh văn rồi.”

Tú Thành gật đầu: “Cháu là con cả, cha quan tâm tới cháu lắm, không nỡ để cháu đi xa.”

“Cháu vẫn còn trẻ, cháu không muốn quyết định chuyện mình phải làm suốt cả phần đời còn lại quá sớm, cậu à, có khi sau này cháu phải chờ cậu khuyên cha cháu đấy, lỡ như ngay phút chót ông lại đổi ý không cho cháu đi nữa.”

Tú Thành nghiêm mặt bảo: “Học hành là chuyện lớn, cháu còn trẻ, nên có chính kiến. Cậu sẽ đứng về phía cháu, ủng hộ cháu hết mình!”

Cảnh Ninh lớn tiếng phản đối: “Cậu đừng có nghe anh ấy, tốt nhất phải để anh ấy ở lại thêm hai năm nữa hẵng cho đi!” Rồi cô lại bồi thêm, “Như vậy cũng vì muốn tốt cho chị Vân thôi! Đúng không chị Vân?”

Vân Lang cúi đầu: “Chị nghe anh Cảnh Sâm.”

Cảnh Ninh trừng mắt: “Không phải chị không nỡ để anh ấy đi sao? Hôm đó chị còn vừa nói vừa đỏ hoe cả mắt cơ mà!”

“Ai bảo thế?” Vân Lang vừa thẹn thùng vừa sốt ruột.

“Anh có thể làm chứng, có người khóc đỏ cả mũi vì chuyện này!” Cảnh Huyên cười che miệng vào.

Cảnh Sâm lái xe, chỉ mỉm cười chứ không nói gì. Tú Thành liếc nhìn gương mặt tuấn tú của anh, làn da chàng trai này trắng bóc, lông mi dài rậm, vẻ khôi ngô đậm nét nho nhã, viền mắt rõ ràng, mang rõ đặc trưng của người Lĩnh Nam, trông vô cùng thân thiện mềm mỏng, sự ôn hòa này chẳng có lấy một nét phong sương, đúng với cái dáng vẻ của một cậu ấm trẻ trung khỏe mạnh, sống trong nhung lụa. Vân Tú Thành thầm nghĩ: Đứa trẻ này bảo mình là người Quảng Đông quả không sai. Thời Càn Long, nhà họ Phan chuyển từ Phúc Kiến tới Quảng Châu, dù mẹ thằng bé là người Hồ Nam chính gốc, nhưng đã đến định cư ở Lĩnh Nam vào thời Quang Tự, gương mặt thằng bé giống mẹ hơn là cha.

Quán cơm Âu nằm tại Tô giới Nga, không gian rộng rãi, trang hoàng lộng lẫy, vì vừa khai trương nên ngoài cổng có bày vài lẵng hoa lớn. Tú Thành đã đặt bàn trước rồi, nhân viên phục vụ dẫn đoàn người lên bàn gần cửa sổ trên tầng hai, nhìn ra ngoài khung cửa sổ lớn tinh xảo chạm hoa, giữa buổi hoàng hôn chỉ thấy một mảng ngô đồng rậm rịt, rải tà dương lên lớp tường gạch đỏ.

Trước khi vào bàn, Vân Tú Thành khẽ gập người chào hỏi mấy vị khách bàn bên, bàn có một người đàn ông trung niên lịch thiệp ngồi cùng vợ, họ đưa theo hai đứa trẻ, đứa lớn mười ba, mười bốn, đứa nhỏ chắc còn chưa đầy ba tuổi. Người đàn ông xem chừng rất hiền hòa thân thiện, mỉm cười đáp lễ Tú Thành. Cảnh Ninh vốn đang đùa nghịch với đôi khuyên ngọc trai Vân Lang vừa tháo xuống, mới đưa mắt nhìn theo cậu mình, gương mặt nhỏ nhắn đã chợt đanh lại, hàng lông mày cong cong cau chặt.

Vân Lang hỏi: “Sao thế?”

Cảnh Ninh bĩu môi: “Có đồ quỷ đáng ghét bên kia! Nhìn kìa, là tên nhóc ma lanh kia đó, nó học cùng trường với em, tên là Mạnh Tử Chiêu, đáng ghét không chịu được.”

Thấy mặt mày cậu nhóc nọ thanh tú, trắng trẻo lịch sự, mặc áo sơ mi trắng, cài nơ rất ngay ngắn chỉnh tề, sống lưng thẳng tắp, trông đúng là một đứa trẻ ngoan, rồi lại quay đầu nhìn cô em họ mình, Vân Lang thầm cười trong lòng: Bảo mình nghịch ngợm làm phiền người ta nghe còn được.

“Em từng gặp ngài Mạnh kia ở hiệu buôn Tây đấy.” Cảnh Huyên thì thầm với Cảnh Sâm đứng cạnh mình. Cảnh Sâm lại không đáp lời, như chẳng nghe được lời cậu.

Vân Tú Thành đáp thay: “Ông ấy là người sở hữu hãng tàu Đại Quân, bảo là vua thuyền của Hán Khẩu cũng chẳng quá lời, trước giờ ông Mạnh thường hay qua lại với Phổ Huệ chúng ta. Anh cháu không hứng thú với chuyện làm ăn, không biết cũng phải thôi.”

Cảnh Sâm đang xem thực đơn, dường như lúc này anh mới ý thức được họ đang nói chuyện với mình, anh ngẩng đầu áy náy: “Cháu xin lỗi, cậu nói gì vậy ạ?”

Tú Thành cười ha hả, bảo: “Cậu nói, đầu bếp nhà hàng này là đầu bếp nổi tiếng Cáp Nhĩ Tân được mời tới Hán Khẩu, lát nữa chúng ta phải thưởng thức món bít tết xốt Béchamel nổi tiếng của ông ấy mới được.” Dường như Tú Thành rất vui, nhắc đến mấy nhà hàng Tây ông quen ở Hán Khẩu, thuộc làu như lòng bàn tay, nhà hàng nào có đầu bếp đến từ ‘Vạn Gia Xuân’, nhà nào học theo tiệm ‘Miramar’ tại Thượng Hải của nhà họ Từ, kết hợp với khách sạn nhà hát, làm rất giống nhà hàng cơm Trung, nhưng đồ ăn lại chỉ thường thường; rồi Tú Thành lại nói có lần mình được Thịnh Đường đưa đi Thượng Hải, tự nhiên lại muốn vào quán nhỏ ăn thử, họ tìm được một tiệm đồ ăn cũ kỹ ở đường Bắc Tứ Xuyên, một bát salad trứng chỉ có bảy hào, bánh mì đen hai hào năm xu, bỏ một đồng ra thôi là đủ cho hai người ăn no, về sau hôm nào họ cũng dùng cơm ở đây, ăn đủ các món, một tuần trôi qua, hai người chỉ tốn hơn hai mươi đồng.

Cảnh Huyên bật thốt: “Cậu ơi, cha cháu lúc nào cũng keo kiệt lắm, ông ấy không nỡ bỏ tiền nên mới dắt cậu tới quán nhỏ đấy.”

Tú Thành và Vân Lang cùng bật cười, Cảnh Sâm liếc Cảnh Ninh, thấy hồn phách cô bé lạc đi đâu, khác hẳn so với mọi khi mà không khỏi lấy làm lạ.

Từng món ăn được bưng lên bàn, hương vị đậm đà nhưng thơm ngon vô cùng, Cảnh Ninh thoáng ngơ ngác, vừa uống được hai hớp canh đã bất giác liếc nhìn bàn bên, Mạnh Tử Chiêu mắt nhìn thẳng, nho nhã lễ phép, vẻ bướng bỉnh ở trường đã bay biến đi đâu. Cô nhớ tới chuyện cậu ta bỏ sâu lên bàn mình, vo gỉ mũi thành viên cho vào chai tặng bạn nữ, đến là buồn nôn, Cảnh Ninh cười lạnh: “Giả vờ giả vịt giỏi ra phết.”

Vân Lang bèn ghé tai Cảnh Ninh, trêu: “Thôi em ra thẳng đó mà ngồi đi, cứ đầu mày cuối mắt làm gì?”

“Em thế bao giờ?” Cảnh Ninh bực bội thốt, cứ liên tục đâm dĩa vào chiếc bánh nhân thịt.

“Ninh Ninh,” Cảnh Sâm khẽ nhăn mày nhắc cô, “em ăn cho ý tứ vào, đừng để người ta cười.”

Cảnh Ninh cúi đầu xuống ngay, cô im lặng ăn một lát, rồi lại liếc mắt nhìn bàn bên, nhân viên phục vụ đang dọn đĩa, chẳng biết tại sao mà cậu bé hai tuổi bên cạnh Mạnh Tử Chiêu lại khóc ré lên, người phụ nữ dỗ: “Chiêm Chiêm không khóc, không khóc nhé, ôi, ngượng quá ngượng quá!”

Đứa bé huơ tay, khóc tới độ mọi người trên bàn phải giật mình, các thực khách tò mò đưa mắt ngó họ, lại nghe người phụ nữ trách: “Chiêu Chiêu, sao con lại cho hạt tiêu vào canh của em?”

“Con đâu có làm!” Mạnh Tử Chiêu cự cãi.

Chiêm Chiêm khóc lóc, bàn tay bé nhỏ chỉ Tử Chiêu: “Anh! Anh!”

“Ranh con này! Còn định cãi nữa.” Ông Mạnh cốc lên trán Mạnh Tử Chiêu.

Mạnh Tử Chiêu kêu “á” lên, mắt đảo liên hồi, cậu chủ nhỏ điềm đạm lịch sự ban nãy đã biến thành thằng nhóc bướng bỉnh chỉ trong tích tắc.

Cảnh Ninh phì cười, thầm nói: “Hiện nguyên hình rồi đó hả? Ha ha.”

Dùng cơm xong, mọi người ra đại sảnh lấy áo khoác, chẳng mấy chốc người nhà họ Mạnh cũng xuống tầng, Vân Tú Thành khẽ vỗ vai Cảnh Sâm: “Cháu ra chào hỏi với cậu đi.”

Lòng Cảnh Sâm thoáng kinh ngạc, nếu là bình thường, Tú Thành sẽ gọi em trai anh, nhưng lần này ông lại để Cảnh Huyền ra ngoài chờ xe, giới thiệu anh với ông Mạnh: “Đây là cậu cháu ngoại của tôi, là trụ cột sau này của nhà họ Phan đấy!” Giọng ông vang vọng, tỏ rõ vẻ tán thưởng dành cho Cảnh Sâm, khiến khách khứa ngoài sảnh phải tò mò ghé mắt nhìn, Vân Lang vốn đã thấy tự hào trước vẻ khôi ngô lịch thiệp của anh họ mình, giờ lòng cô lại càng khấp khởi mừng vui. Ông Mạnh cũng khen ngợi: “Đúng là một chàng trai tuấn tú tài giỏi.”

Cảnh Sâm ngại ngùng, khẽ cất tiếng cảm ơn, thấy nhiều người đưa mắt nhìn, anh tỏ vẻ vô cùng bứt rứt.

Cảnh Ninh buồn chán ngồi trên chiếc ghế dài, bàn tay bé nhỏ vuốt ve hoa văn trên chiếc bình sứ Thanh Hoa đặt bên bàn trà, chợt cô thấy bả vai mình nhói đau, có thứ gì đập vào người cô, rồi lại rơi ngay xuống đùi, hóa ra đó là một viên kẹo trái cây được bọc vỏ sặc sỡ.

“Cô nàng nhà họ Phan,” Mạnh Tử Chiêu đứng trước mặt cô, hai tay thi nhau ném kẹo, “không phải cậu ốm à, sao khỏi nhanh thế? Hôm nay cậu ăn rõ lắm, giả ốm trốn học đấy hả?”

Cảnh Ninh giận dữ nói: “Tôi ăn ít! Chứ ai như cái thùng nước gạo cậu!”

“Bít tết này, bánh nhân thịt này, bánh mì nguyên cám này, bánh ga tô này, gà viên tiêu này,…” Mạnh Tử Chiêu nhớ lại từng món một, “So với sức ăn của mấy cô bé bình thường thì cậu đúng là một thùng nước gạo hàng thật giá thật.”

Cảnh Ninh không ngờ cậu ta lại len lén để ý xem mình ăn bao nhiêu, cô bé hơi ngạc nhiên, nhưng giọng điệu mỉa mai của Mạnh Tử Chiêu lại khiến Cảnh Ninh tức giận, mặt Cảnh Ninh đỏ rực, vứt mạnh chiếc kẹo lên người cậu ta, Mạnh Tử Chiêu cười hì hì đón lấy viên kẹo rồi ném trả lại, viên kẹo văng trúng vào vai phải Cảnh Ninh, rơi xuống tay cô.

“Cậu giận cái gì chứ? Cậu không tới trường làm tôi ngày ngày lo lắng cho cậu, ai bảo cậu là bạn gái của t… Ối!”

Cậu ta chợt la lên oai oái, hóa ra bà Mạnh đã tiến lại véo tai con trai mình: “Mẹ biết ngay con chuyên đi bắt nạt bạn mà, hôm nay mẹ bắt được quả tang rồi nhé! Còn không mau xin lỗi cô Phan đi.”

“Cô Phan cái gì chứ… Chỉ là một con nhóc… Á!” Mạnh Tử Chiêu vẫn còn già mồm, bà Mạnh bèn ghì chặt tay, khiến cậu ta không thể không khuất phục, mặt nhăn như bị rách, “Được rồi, xin lỗi cô Phan! Mẹ, mẹ buông tay ra, buông tay ra đi! Đau quá!”

Cảnh Ninh nhìn vẻ chật vật cậu ta, cô bé giậm chân cười phá lên.

Bà Mạnh đưa hết những viên kẹo trong tay Mạnh Tử Chiêu cho Cảnh Ninh, cười bảo: “Sau này Chiêu Chiêu còn bắt nạt cháu nữa thì cứ bảo cô nhé.”

“Cháu cảm ơn cô ạ.” Cảnh Ninh cười tươi như hoa.

Bà Mạnh nhìn Cảnh Ninh, lòng thấy rất thích cô bé: “Chiêu Chiêu nghịch lắm, chắc chắn thằng nhóc này làm phiền cháu nhiều rồi phải không? Hay cuối tuần này cháu gọi mấy bạn thân đến nhà cô chơi, cô sẽ chuẩn bị đồ ăn ngon cho các cháu nhé, có được không?”

Cảnh Ninh bật cười khúc khích, thầm nghĩ, cái tên của con trai cô đúng là như trẻ con, buồn cười chết đi được; rồi lại cảm thấy mình không thể tỏ vẻ bất lịch sự trước mặt người lớn, trông Mạnh Tử Chiêu nháy mắt ra hiệu, có vẻ rất không muốn cô nhận lời mời của mẹ mình, Cảnh Ninh bèn cố tình bảo: “Vậy thì hay quá, cháu cảm ơn cô! Cháu rất muốn tới nhà cô để chơi với Chiêu-Chiêu!” Cảnh Ninh kéo dài giọng thật ngọt ngào.

“Cháu hứa rồi đấy nhé!”

“Ninh Ninh, xe tới rồi kìa.” Vân Lang đứng ngoài cửa gọi Cảnh Ninh, cô vội chào tạm biệt bà Mạnh rồi chớp mắt với Tử Chiêu đang mặt ủ mày chau, quay đầu thấy Cảnh Sâm đang ra ngoài theo cậu Tú Thành, cô vội vã tiến lại, nắm chặt mấy viên kẹo trong tay, nghĩ tới chuyện khi nào đến trường mình phải trêu chọc Mạnh Tử Chiêu một phen ra trò, cô lại nở nụ cười đắc ý.

“Cậu bé là tên nhóc đáng ghét mà em bảo đó hả?” Chờ Cảnh Ninh tiến lại gần, Cảnh Sâm bèn hỏi.

Cảnh Ninh cười hì hì: “Hôm nay cậu ta thành tên nhóc xui xẻo rồi.”

“Cho anh một viên nhé?” Cảnh Sâm chỉ mấy viên kẹo trong tay cô.

Không biết vì cớ gì, Cảnh Ninh lại do dự trong chớp mắt, rồi chẳng mấy chốc cô đã lại cười tươi, đưa cho anh mình một viên kẹo.

“Anh đùa em đấy.” Cảnh Sâm không nhận, quay sang cười với Vân Lang bên cạnh, “Em gái anh thích nhất là ăn đồ ngọt, về sau có khi lại mập giống mấy cô gái Belarus.”

Vân Lang bật cười.

Cảnh Ninh đang định cãi lại thì chợt một người đứng cạnh lao ra, Cảnh Sâm vội vã tiến lại chắn trước mặt Cảnh Ninh, người đó đâm sầm vào tay anh, khiến anh lảo đảo lùi về sau mấy bước. Người nọ quay đầu lại, đó là một người đàn ông trung niên gầy gò xanh xao, ăn mặc như nhân viên văn thư, luôn miệng cất lời xin lỗi rồi lại vội vã chạy mất.

“Anh, anh không sao chứ?” Cảnh Ninh sốt sắng hỏi. Cảnh Sâm lắc đầu, Vân Lang rút khăn tay định lau quần áo cho anh, anh vươn tay toan cản lại, nhưng nghĩ một hồi, cuối cùng anh vẫn để Vân Lang lau tay cho mình. Gò má Vân Lang ửng đỏ, cô nở nụ cười tươi tắn với anh.