Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 8: Giao dịch

**Editor: Bánh bao chay nhân thịt**

Khúc Tiểu Tây trở lại phòng, nhìn tráp đồ trước mặt, ngón tay dừng trên tráp, như có như không chạm nhẹ.

Đừng nhìn Khúc gia là dòng dõi thư hương còn Bạch gia thoạt nhìn giống nhà giàu mới nổi mà nhầm. Nếu nói có tiền hay không thì khẳng định Khúc gia thắng thế. Tổ tiên Khúc gia thời trẻ khá khôn khéo nên lúc vào triều làm quan tích cóp được không ít gia sản. Tuy rằng con cháu không nên thân, càng thế hệ về sau càng không được nhưng gia sản Khúc gia tới thế hệ ba cô vẫn có thể mua không ít đồ cổ tranh chữ. Kể cả khi anh trai chữa bệnh tiêu phí rất nhiều rất nhiều thì lạc đà gầy còn hơn ngựa.

Tiền Khúc gia vẫn còn không ít.

Đây cũng là duyên cớ khiến Khúc thị nảy ý xấu.

Theo Khúc Tiểu Tây nghĩ, loại người như Khúc thị thì dù còn rất ít tiền đi chăng nữa mụ cũng nhất định sẽ không bỏ qua.

Bọn chúng tham tiền của Khúc gia, nếu đổi thành tiền đựng vào rương gỗ chương vuông vức kia thì có thể đựng đầy hai cái rương vàng thỏi. Khúc thị đến một cái vòng tay nho nhỏ cùng phải chọn cái nhỏ nhất. Điều này có thể thấy được đây là loại người thế nào? Có thể so sánh với Tì Hưu (1) luôn.

*(1) Tì Hưu: là linh vật có hình dáng gần giống Kỳ Lân nhưng khác là có đôi cánh và thường được thờ phụng với ngụ ý nghĩa mang tới sự tài lộc bình an cho người sở hữu chúng (Wiki). Ở đây mang nghĩa có vào không có ra.

“Vãn Hà.” Khúc Tiểu Tây mở miệng gọi.

Vãn Hà là nha hoàn Khúc thị đưa đến đây chuyên môn phụ trách hầu hạ Khúc Tiểu Tây.

Vãn Hà trong lòng đang nghĩ chờ khách đi rồi, biểu tiểu thư chắc chắn sẽ gặp xui xẻo. Nghĩ đến đây cô ta liền thấy kích động muốn hô vang, mắt thấy bé gái mồ côi nghèo túng sẽ không có kết cục tốt, cô ta càng thêm đắc ý. Đúng lúc này lại nghe thấy biểu tiểu thư đột nhiên gọi.

“Biểu tiểu thư, ngài có việc gì xin cứ sai bảo.”

Khúc Tiểu Tây liếc mắt, cười nhạt, nói: “Cô đi thư phòng nói cùng người hầu của lão gia nhờ chuyển lời một chút, khi nào khách đi tôi muốn gặp dượng.”

Vãn Hà sửng sốt, thấp thỏm khom người đáp ứng.

Khúc Tiểu Tây bật cười, xua xua tay: “Đi xuống đi, giữa trưa tôi muốn uống canh cá. Còn có… xào thêm thịt, chưng củ mài, tôi còn muốn thử mứt trái cây của người nước ngoài bán trong mấy tiệm nổi tiếng nữa. À, lại nướng một con vịt, xào một đĩa thức ăn chay là được.”

Nói tới đây, bổ sung tiếp: “Đồ ăn làm nhiều một chút, anh em trai tôi giờ chính là lúc cơ thể phát triển.”

Vãn Hà không thể tin được giờ con nhỏ này còn nuốt trôi nhiều đồ như vậy. Khúc Tiểu Tây lạnh lùng: “Nghe thấy không?”

Vãn Hà: “Nô tỳ đã hiểu.”

Nói xong rất nhanh đã lui xuống.

Vốn có rất nhiều người từng làm khó dễ ba anh em Khúc Tiểu Tây bọn cô, Vãn Hà chỉ là một trong số đó. Lần này Khúc thị sắp xếp cô ta ở chỗ này chưa chắc đã muốn để Tiểu Tây hết giận. Dù thế Khúc Tiểu Tây cũng chỉ biểu hiện nhàn nhạt, không chán ghét như đối với bà Liễu.

Liếc thấy Vãn Hà đã ra ngoài, Khúc Tiểu Tây trào phúng cười cười.

Vãn Hà đi khỏi thì em trai Khúc chân ngắn nhỏ cũng trở về, chóp mũi bé mang theo mồ hôi, trong tay cầm túi, phấn khởi vô cùng: “Chị, em mua bánh đậu xanh Khánh Long Đường này!”

Bánh đậu xanh ăn rất ngon, bé nếm thử một miếng, thật ngọt.

Chân ngắn chạy đến, tầm mắt dừng ở tráp đồ, mắt lập tức mở to: “Đây là của mẹ!!!”

Bé kích động tiến lên, sờ sờ thật cẩn thận, mãi sau mới cắn môi, buồn muốn khóc: “Chị, chúng ta giữ không nổi.”

Khúc Tiểu Tây nhướng mày: “Ai nói? Chúng ta giữ được.” Cô ra vẻ mê hoặc: “Chị sớm đã có tính toán.”

Mắt cậu nhóc sáng rực lên.

Khúc Tiểu Tây: “Người a, không thể chỉ lấy lòng, nếu muốn khiến người ta xem trọng thì bản thân phải có giá trị.”

Em trai Khúc: “?”

Tuy rằng nghe không hiểu nhưng cảm thấy chị thật là lợi hại. “Chị, chị thật là lợi hại, thật là lợi hại a! Lợi hại nhất thiên hạ!”

Khúc Tiểu Tây nhéo khuôn mặt nhỏ của cậu một phen “Cho nên chị mới là lão đại!”

*

“Nghe nói cháu muốn gặp ta?” Bạch lão gia từ trên cao nhìn xuống Khúc Tiểu Tây, trong mắt mang theo ý nghiền ngẫm.

Khúc Tiểu Tây ngẩng đầu, đây là lần đầu tiên cô thông qua “Đôi mắt” mình đánh giá vị Bạch lão gia này. Không thể không nói Bạch lão gia không hổ với họ “Bạch”, một khuôn mặt không giống đàn ông mà trắng nõn như phụ nữ, râu cá trê, vẻ ngoài hơi xanh xao, gầy ốm. Trường bào màu than, tóc khá dày có điểm hoa râm.

Khúc Tiểu Tây không trả lời. Khóe miệng Bạch lão gia mím chặt banh ra, lạnh nhạt nói: “Lá gan của mày lớn thật.”

Cũng không biết ý nói gan lớn chỉ việc muốn gặp gã ta hay buổi sáng thừa cơ muốn trang sức.

Khúc Tiểu Tây nhợt nhạt cười một chút, giọng thanh thúy nói: “Cháu cố ý.”

Mắt Bạch lão gia âm trầm nhìn thẳng cô.

“Cháu muốn lấy lại di vật ba mẹ để lại.”

Giọng Bạch lão gia âm lãnh: “Mày dựa vào cái gì?”