Làm bác sĩ nam khoa bao năm nay, Tô Tử Thanh quả thật gặp không ít bệnh nhân kỳ quặc cổ quái. Gây ấn tượng khá mạnh với hắn là ca cấp cứu do dùng dụng cụ tình thú nhét vào hoa cúc quá sâu rút không ra, còn có người lấy tăm xỉa răng xỏ vào lỗ nhỏ của kê kê. Cực kỳ hết chỗ nói chính là chạm trán một em gay lả lơi trêu ghẹo, đặc biệt dâʍ đãиɠ lắc mông tụt quần yêu cầu Tô Tử Thanh xoa bóp tuyến tiền liệt cho hắn. Tô Tử Thanh lúc đó hồi báo bằng ba giây giúp hắn tìm ra tuyến tiền liệt, năm giây hoàn thành kiểm tra, day ấn vừa nhanh vừa chuẩn vừa bạo khiến người kia lúc đi đứng đều run lẩy bẩy, không dám lắc mông nữa.
Sáng nay, Tô Tử Thanh theo thường lệ bắt đầu công việc nhàm chán đơn điệu của mình.
Người đầu tiên là một ông chú năm mươi mấy tuổi, thoạt nhìn còn già hơn cha hắn, khổ nỗi còn thẹn thùng hơn cả hoàng hoa đại khuê nữ. Ấp a ấp úng nửa ngày, khăng khăng túm chặt lưng quần, không chịu kiểm tra. Tô Tử Thanh cũng rất nhẫn nại, nói đến khô cổ họng, khó khăn lắm mới dỗ được đại thúc xấu hổ cởϊ qυầи, một phen kiểm tra kê kê.
Không đợi bác sĩ Tô thở phào, người thứ hai liền tiến vào cùng với một thanh niên, Tô Tử Thanh vừa nhìn tướng đi tư thế động tác của hắn, trong lòng liền đoán đối phương là gay, người đi chung với hắn cũng vẻ mặt mất tự nhiên, hơn nữa còn tỏ ra đề phòng khi Tô Tử Thanh khám cho bệnh nhân nọ. Tô Tử Thanh thập phần trấn định kiểm tra xong, ôn hòa nhắc nhở: “Hậu môn bị rách nhẹ, thoa chút kem uống thuốc hạ sốt là ổn, chú ý ăn uống —— còn nữa, chuyện phòng the nhớ dùng phương thức an toàn khoa học.” Vị bị rách tràng đạo kia thiếu chút nữa ôm mặt độn thổ.
Lúc bệnh nhân thứ ba vào, Tô Tử Thanh không khỏi ngẩn ngơ, đối phương là một thanh niên chừng hai mươi tuổi còn mang nét học sinh, cúi đầu ngồi trên ghế trước mặt hắn, hai mắt chột dạ dáo dác nhìn trái nhìn phải, cả khuôn mặt đều đỏ bừng.
Tô Tử Thanh chỉ ngẩn ra một lúc, sau đó vẫn dùng ngữ khí chuyên nghiệp bắt đầu dò hỏi bệnh tình: “Xin chào, khó chịu ở đâu?” Hắn nhìn đối phương điền tên, là “Trịnh Tiểu Bạch”.
Trịnh Tiểu Bạch vẫn cúi đầu, ngập ngừng nói: “Kê kê…”
Tô Tử Thanh gật đầu, nghĩ thầm vị này có lẽ gặp chút vấn đề thanh thiếu niên thường gặp, vì vậy bèn chỉ huy hắn vào gian phòng nhỏ bên cạnh: “Cởϊ qυầи ra, tôi xem một chút.”