Thuê Một Thánh Trap Về Nhà Ăn Tết Là Trải Nghiệm Như Thế Nào?

Chương 1386

"Cái xẻng của anh ở đâu ra?" Trần Ngưỡng nói.

"Cậu hỏi cái này hả? Tôi lấy nó......"

Nhϊếp ảnh gia đột nhiên im bặt, anh ta vứt mạnh cái xẻng mình đang giơ lên xuống.

Chất liệu làm bằng thiết, đã rất cũ.

Mép xẻng hơi cong.

"Đ * má!"

Triệu Nguyên chửi lớn một tiếng, những người khác bừng tỉnh, nhao nhao rời khỏi vị trí của mình chen chúc vào cùng nhau, cách xa cái xẻng ra.

Nhϊếp ảnh gia có chút suy sụp, dưới ánh mắt dò hỏi của Trần Ngưỡng, nói: "Tôi tùy tiện lấy."

Lúc đào cát, cái xẻng nhϊếp ảnh gia cầm trong tay toàn là mồ hôi, cầm mà cứ trơn tuột, anh ta bực mình vứt qua một bên, tuỳ ý sờ lấy một cái xẻng ở bên cạnh dùng tiếp.

Lúc ấy mọi người lấy rất nhiều xẻng xuống hố, toàn bộ đặt ở chung một chỗ, ai muốn dùng thì cứ lấy, cho nên hắn không mấy để ý.

Cả nhóm người mạnh ai nấy đào cát, anh đào của anh của đào của tôi, bực bội, nôn nóng, mỏi mệt, khủng hoảng, quá nhiều cảm xúc khiến đầu óc phát đau, bọn họ hoàn toàn không biết cái xẻng bằng thiết này từ trong cát nhú ra lúc nào.

"Ngưỡng ca, lẽ nào thứ người không đầu chỉ chính là cái xẻng này." Triệu Nguyên nói.

Trần Ngưỡng "Ừ " một tiếng, anh dùng nạng của Triều Giản khều cái xẻng đến trước mặt, cái tay vừa duỗi ra đã bị Triều Giản nắm lấy.

Triều Giản cầm cái xẻng lên, Trần Ngưỡng nhích lại gần nhìn.

"Có ký hiệu gì không?" Triệu Nguyên cũng nhìn cái xẻng, "Đại loại như khắc tên gì đó ấy."

Hắn não động đều dựa vào cốt truyện trong phim ảnh, trong loại hoàn cảnh này tự nhiên xuất hiện đạo cụ, đều sẽ có tiến triển lớn vì nó nhất định liên quan đến vai chính.

"Không có, không có ký hiệu gì hết, cũng không có tên." Trần Ngưỡng kéo tay áo Triều Giản, bảo hắn đưa cái xẻng trong tay lại gần chút, tỉ mỉ kiểm tra.

"Chỗ này hình như là vết máu?"

Triệu Nguyên chỉ vào một chỗ, không quá chắc chắn nói: "Không biết phải không nữa? Nhưng tôi ngửi thấy mùi hình như là đúng."

Ngón tay của hắn dời qua bên trái: "Chỗ này cũng có, còn đây nữa!"

Tổng cộng ba chỗ đều rất mờ, không phải một loại hình họa nào đó, không đồng đều, giống như đã bị sơn đỏ từ lâu, rửa cũng rửa không sạch, để lại dấu vết.

Trần Ngưỡng nhìn ba dấu vết trên cái xẻng, không biết đang nghĩ tới điều gì.

Triệu Nguyên não động không được ai đáp lại, hắn sốt ruột kêu: "Ngưỡng ca, anh cảm thấy......"

Triều Giản dùng cái bản mặt lạnh tanh của hắn liếc sơ qua một cái.

Triệu Nguyên lập tức câm miệng.