Ngày hôm sau, khi anh cầm vòng cổ l*иg nhẫn bắt được với giá cao chót vót, nổi giận đùng đùng đấm cửa vào, muốn chất vấn cậu vì sao không đến tìm anh, vì cái gì đem nhẫn bán đấu giá, lại ở trước cửa hoàn toàn ngây dại. Một đầu tóc dài rối loạn, áo ngủ dài rộng, đây tuyệt đối là tên ngu ngốc năm xưa cứu anh cùng đưa tiền cho anh, là người trong đầu một đám lừa chạy, vĩnh viễn tư duy khó hiểu kia, cho nên ngày hôm qua ở yến hội hết thảy đều là biểu hiện giả dối.
Khi đó anh mới biết được vì cái gì siêu sao ‘Thương Thừa Tuấn’ thần bí như vậy, bởi vì không ai nguyện ý biết trong lòng bọn họ ‘Thần’, người vĩnh viễn luôn lộ vẻ cao quý, hòa ái dễ gần ‘Thương Thừa Tuấn’, kỳ thật là một người đi đường không phân biệt được phương hướng, luôn vứt bừa bãi, không vệ sinh, hết ăn lại nằm, ngốc không giới hạn, ngay cả nấu mì cũng chỉ biết cho nước, lại là người bị đè.
Nếu cậu bị mấy ngàn vạn fans biết tình huống chân thực, không biết sẽ có bao nhiêu người muốn xấu hổ và giận dữ tự sát bỏ mình. Vì xã hội yên ổn và phồn vinh, vì kinh tế của công ty nên mới đem người bảo hộ đến kín kẽ. Mà anh xuất hiện chẳng những không có làm cho bọn họ khẩn trương, ngược lại là làm cho họ vui vẻ chúc mừng, bởi vì khoai nóng bỏng tay cũng có người tiếp nhận.
“Đình ~~” Thương Thừa Tuấn tỉnh ngủ, ôm lấy Hoắc Văn Đình, lắc lắc đầu.
“Chuyện gì?” Bị gián đoạn hồi ức, Hoắc Văn Đình cúi đầu.
“Đói bụng!” Ôm chăn, ủy khuất nói.
“Em ngủ tiếp một lát, anh đi nấu ăn , làm xong anh sẽ gọi em!” Ôn nhu nói. Biểu tình kia tuyệt đối không phải là Hoắc Văn Đình được phong là hắc bạch lưỡng đạo nên có.
“Ân!” Thương Thừa Tuấn ngoan ngoãn gật đầu, thấy Hoắc Văn Đình ly khai, vội vàng xuống giường đem đĩa CD trò chơi không còn xuất bản cầm lên.“Hoàn hảo ngươi không bị ném hư mất, nếu không tối hôm qua ta nhân nhượng vì lợi ích to lớn sẽ uổng phí .” Mân mê miệng hôn nhẹ.
……
Thương Thừa Tuấn ngậm muỗng nhỏ chuyên chúc của mình, vừa ăn vừa nhìn Hoắc Văn Đình dọn dẹp phòng.“Đình, không cần em giúp anh sao?” Bời vì mình là nguyên nhân khiến bọn họ không thể thuê người làm, cho nên phòng to như vậy chỉ có một mình Đình làm. Nhưng hết thảy đều là nghĩa vụ mà người làm ‘vợ’ như hắn nên làm. [=)) em nó làm ‘phu’ ở dưới giường, còn trên giường thì =))]
“Không cần! Em ngoan ngoãn ngồi đó ăn cơm là được!” Anh cũng không quên tình cảnh lần trước cậu dọn dẹp, kia không phải dọn dẹp, mà là phá hư, quả thực chính là thêm phiền.