Edit: Quả Xanh
Tác giả: Tây Tây Đặc
Trần Ngưỡng vung mạnh nạng, người phụ nữ lập tức bị đập vào bức tường cạnh cầu thang, sau một tiếng "Đùng" chói tai, ả ta bò dậy và lao về phía anh lần nữa.
Cứ như không biết đau ấy.
Trong lúc giao đấu điện thoại của Trần Ngưỡng rơi xuống sảnh ở tầng một, ánh sáng đèn pin chiếu thẳng lên, toàn bộ hành lang bị một vầng sáng mờ nhạt soi rõ.
Trần Ngưỡng đứng ở bậc thang, không gian chật chội nguy hiểm, tay chân đều duỗi không được, anh đành phải chạy xuống lầu.
Cùng lúc đó, cây nạng ngược gió quật mạnh ra sau.
Không đánh trúng.
Trần Ngưỡng có dự cảm không lành, anh còn chưa kịp phản ứng, sau lưng đã truyền đến một trận đau nhói, da thịt bị xé rách, máu tươi chảy ra.
Anh vừa xoay người lại đã bị phác gục xuống sàn, người phụ nữ đè trên người anh có sức lực mạnh đến kinh khủng, giống như bốn năm người nam nhân trưởng thành cộng lại.
Đệch.
Phía sau lưng ướt sũng chảy rất nhiều máu, miệng vết thương đang vỡ ra, Trần Ngưỡng cắn chặt răng, liều mạng ấn chiếc nạng vào cổ họng của người phụ nữ.
Những đường gân xanh trên mu bàn tay anh nổi lên, các khớp xương thì nhô cao như muốn chọc thủng khỏi lớp da.
Người đàn bà điên này dường như không có lối suy nghĩ của con người, không biết đau không biết trốn, cũng không có chiến thuật, dù cổ họng sắp bị chọc thủng, ả ta vẫn nhìn chằm chằm anh bằng đôi mắt đỏ như máu, cơ thể gầy guộc của ả ta áp xuống, hai tay duỗi ra như cương thi.
Giống như là trẻ con đang đánh nhau.
Người phụ nữ muốn tóm lấy chàng trai trẻ trước mặt, đưa vào trong miệng, cắn cho đến chết mới thôi.
Trong đầu ả chỉ có duy nhất một suy nghĩ đáng sợ như thế.
Đôi tay nắm chặt cây gậy của Trần Ngưỡng ướt đẫm mồ hôi, ngón tay trơn trượt, sẽ mất sức bất cứ lúc nào.
Bởi vì dùng sức quá độ, toàn bộ khuôn mặt và cổ của anh có chút sung huyết.
Trần Ngưỡng nhớ tới đêm đầu tiên tới đây, người phụ nữ điên này đã cào bị thương mua bàn tay của Tiền Hán, vết thương không nghiêm trọng, cũng không cùng cấp độ với vết thương trên lưng anh.
Hiện tại sao lại......
Không được rồi, ngón tay Trần Ngưỡng trượt trên nạng, bị người phụ nữ đè lên, hơi thở cực kỳ hôi thối xông vào lỗ mũi anh, mười ngón tay vặn vẹo bẩn thỉu chỉ còn cách anh nữa tấc.
Không thể tiếp tục như vậy, cần thiết nghĩ cách thay đổi cục diện, vết thương phía sau lưng làm Trần Ngưỡng có chút chóng mặt, anh dùng sức cắn chặt đầu lưỡi làm chính mình tỉnh táo.
Nửa người dưới bị ép tới mức không thể nhấc nổi chân, chỉ có thể cử động phần thân trên.
Trần Ngưỡng không chút cho dự buông tay phải cầm gậy, lực tác động lên cổ họng người phụ nữ lập tức giảm đi một nửa.
Người phụ nữ thể hiện sự phấn khích như một đứa trẻ thắng trận, ngay khi hai bàn tay của ả chạm vào nhau, khuỷu tay phải của Trần Ngưỡng đã đập mạnh vào thái dương của ả ta.
Một khắc đó cực kỳ bạo lực.
Đôi tay đang bóp cổ Trần Ngưỡng khựng lại trong giây lát, anh nhân cơ hội nhảy ra xa, tấm lưng chảy đầm đìa máu dựa vào tường, tay trái cầm gậy đã tê dại, còn đang không ngừng run rẩy.
Người phụ nữ điên không lập tức tấn công, ả ta nhìn vào nơi Trần Ngưỡng đã nằm lúc nãy, nơi đó có một vũng máu.
Trần Ngưỡng tưởng rằng ả ta sẽ nằm xuống liếʍ, không ngờ đối phương cứ như nhìn thấy thứ gì đó bẩn thỉu lắm, điên cuồng dùng chân dẫm lên, vẻ mặt nổi điên.
Người phụ nữ này từng bị đàn ông trẻ tuổi làm tổn thương, cho nên vô cùng chán ghét, Trần Ngưỡng lau mồ hôi trên tay, nắm chặt nạng, là người điên hay là quái vật cũng như nhau, anh không thể đối đầu trực tiếp với đối phương được.
Trần Ngưỡng hít sâu mấy hơi, đại não đang chạy nhanh hoạt động, anh dùng khóe mắt nhìn khắp rồi thoáng ngưng ở một chỗ, giọng điệu thân thiện hỏi: "Ở đầu cầu thang là hài tử của cô sao?"
Động tác dùng chân dẫm lên vũng máu của nữ nhân khựng lại.
Trần Ngưỡng kiềm chế tiếng tim đập đang gia tốc, khen nói: "Đôi mắt vừa to vừa đẹp."
Người phụ nữ chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ ao nhìn chằm chằm Trần Ngưỡng.
"Cười rộ lên nhất định rất đáng yêu." Trần Ngưỡng không né tránh cũng không công kích, anh lộ ra biểu tình chân thành lại ôn hòa.
Người phụ nữ nhìn chằm chằm Trần Ngưỡng ước chừng mười giây, cụp mắt xuống từng bước một đi lên lầu, rồi dừng lại ở đầu cầu thang, hai cánh tay dị dạng buôn thõng bên người, khuôn mặt xấu xí tiến lại gần, nhẹ nhàng hôn lên hai tròng mắt kia, cuối cùng dùng tay che lại.
"Ầm......"
Bên ngoài hạ mưa to tầm tã, bên trong nhà trọ thì truyền khắp tiếng khóc thê lương của người đàn bà điên.
Trần Ngưỡng cầm lấy chiếc dù đỏ đi xuống lầu nhặt di động, anh cố gắng chịu đựng vết thương trên lưng, đang chuẩn bị đi lên lầu hai thì bức màn dẫn đến cửa sau của nhà trọ bị vén lên, một bóng người bước vào.
Người đến là cô Kiều đã biến mất vào ban ngày, chị ta đối diện với Trần Ngưỡng, trên người cả hai đều có mùi máu tanh nồng nặc.
Giống như hai người lính vừa từ chiến trường bước xuống.
Trên vai cô Kiều bị xé mất một mảnh vải, để lộ ra những vết xước máu kinh khủng, trên cổ còn có mấy vết thương đã ngừng chảy máu, giống như là bị móng tay đào ra.
Trên mắt trái của chị ta còn có một vết máu dữ tợn, khuôn mặt quyến rũ làm nhiều tên đàn ông không thể chối từ bị phá tướng.
Trần Ngưỡng nhìn cô Kiều hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì thế?"
Chiếc dù màu đỏ trong tay cô Kiều nghiêng đi, đỉnh dù hướng lên lầu hai chỉ chỉ.
Trần Ngưỡng há hốc mồm vì kinh ngạc, lúc trước Triều Giản nói cho anh biết, kỹ năng sinh tồn của cô Kiều tốt hơn anh nhiều, nhưng giờ chị ta lại bị nữ nhân điên hành thành như vậy. Giờ anh mới biết mình sáng suốt như thế nào khi sử dụng hai nhãn cầu trên cầu thang để chuyển hướng chú ý của đối phương đi.
"Góa phụ Chu nói cô ta chỉ chuyên tấn công nam thanh niên?" Trần Ngưỡng phát hiện có chỗ không đúng, "Tại sao lại đột nhiên hung hãn công kích với phụ nữ?"
Cô Kiều thu dù lại: "Tôi cướp đồ của ả ta."
Trần Ngưỡng cảm thấy có một vệt máu chảy từ lưng xuống rãnh mông, có hơi ngứa, anh lấy mu bàn tay cọ cọ, vô tình tác động đến cơ chỗ vết thương, khiến anh "rít" lên vì đau.
Cô Kiều đi vòng ra sau, nhìn về phía lưng Trần Ngưỡng: "Lưng của cậu có đường cong thật là đẹp." Chị ta lại nói, "Eo cũng là loại eo tốt nữa."
"Đáng tiếc." Cô Kiều thở dài.
Sắc mặt Trần Ngưỡng co quắp, chị gái này không có nhắc tới vết thương của anh, cũng không hỏi anh cầm trong tay chiếc dù đỏ là từ đâu tới, điểm chú ý của chị ta rất kỳ quái.
Tiếng khóc ở đầu cầu thang vẫn không ngừng, mưa cũng tiếp tục rơi không dứt.
Cô Kiều ở trong sảnh ngồi xuống, chị ta không chờ Trần Ngưỡng sắp xếp xong các vấn đề muốn hỏi, thì đã lười biếng nói cho anh biết hành tung của mình.
Cô Kiều khi nói chuyện có giọng điệu riêng của chính mình, nói chuyện đứng đắn cũng giống như đang tán tỉnh, âm cuối của mỗi từ đều như treo một cái móc nhỏ, chị ta nói rất cặn kẽ, từ trận mưa tối qua đến khi vừa rồi trở về nhà trọ, tất cả mọi chuyện đã xảy ra đều được trải ra trước mặt Trần Ngưỡng.
Sao khi Trần Ngưỡng nghe xong, trong đầu tràn đầy câu hỏi, cả đám cứ nhảy lên nhảy xuống, câu nào nhảy cao nhất anh liền lấy ra hỏi.
"Hồi sáng tôi cùng mọi người lên tầng hai... Những căn phòng đó đều trống rỗng, không thấy vũng máu trên giường cũng không có tờ giấy ghi ngày tháng năm sinh... Chỉ thấy mạng nhện và bụi bặm."
"Có lẽ lầu hai ban ngày và ban đêm là hai không gian khác biệt." Cô Kiều dùng một tay chống cằm, "Nói không chừng bây giờ cậu đi lên, còn có thể đυ.ng phải góa phụ Chu đang gặm xác chết đó."
Trần Ngưỡng không nói hai lời đi lên lầu.
Cô Kiều liếc nhìn vết thương trên lưng của chàng trai trẻ, nó dài khoảng 12-13 centimet, da thịt bị xé mở đang không ngừng chảy máu, khi bước đi, máu loãng từ vạt áo chảy xuống.
Ý chí thật sự rất mạnh, cô Kiều nhìn chàng trai trẻ đi lên lầu, lại nhìn người đi xuống lầu.
Cô Kiều nhìn ra đáp án từ khuôn mặt của chàng trai trẻ, đôi mắt đỏ hoe vì mỏi mệt khẽ híp lại, cô hỏi: "Tình hình ở lầu hai vẫn giống như những gì cậu thấy sáng nay?"
Trần Ngưỡng gật đầu.
Người đàn bà điên ở cầu thang không khóc cũng không cử động, dường như đối phương đang ở chế độ chờ, anh tìm khắp các phòng không hề bị cản trở, nhưng không thấy cảnh tượng mà cô Kiều mô tả.
Điểm thời gian bất thường nhắc nhở anh rằng thị trấn này đang hướng tới một tình huống không thể đảo ngược.
Cũng có khả năng đi về phía trung điểm, đang quay trở lại thời điểm ban đầu.
Cô Kiều gõ lạch cạch lên mặt bàn, lớp sơn đỏ trên móng tay vẫn còn nguyên vẹn.
Trần Ngưỡng kể cho cô Kiều nghe về diễn biến của đêm qua và trong ngày, anh cho đối phương thời gian sắp xếp lại, lúc sau mới hỏi: "Cô cướp thứ gì của bà điên?"
Động tác gõ bàn của Kiều dừng lại: "Thứ tốt."
Trần Ngưỡng hỏi lại lần nữa là thứ gì.
Cô Kiều tiến đến ghé sát tai anh thổi ra một hơi: "Cậu hôn tôi đi, rồi tôi cho cậu xem."
Trần Ngưỡng: "......"
Bà chị này không mang theo ví nhỏ, trên người chỉ có hai cái túi, cho nên thứ trộm được chắc chắn không lớn.
Cô Kiều mặc cho Trần Ngưỡng quét khắp người, chị ta dùng ngón tay chấm máu ở lưng rồi quẹt một đường lên trên mặt anh, rõ ràng là một hành động ngả ngớn đến đường đột, nhưng lại tạo cho người ta ảo thân mật và ấm áp.
"Ở đây chỉ có tôi và cậu...Cậu hôn tôi những người khác cũng sẽ không biết."
Trần Ngưỡng thấy vô ngữ hết sức: "Quấy rối cũng phải coi trường hợp chứ."
Cô Kiều rất có hứng thú nhìn anh: "Vậy thì khi nào tôi mới có thể quấy rối cậu?"
Trần Ngưỡng ném ra con át chủ bài: "Lúc nào cũng không thể, tôi là gay."
"Hửm?" Cô Kiều cười nói, "Cậu cũng không xx được phụ nữ à?"
Trần Ngưỡng vì nhất lao vĩnh dật, mặt không đỏ tim không đập gật đầu cái rụp.
"Thế thì tiếc thật đó." Nụ cười mập mờ của cô Kiều tiểu chợt tắt, uể oải nói, "Đi thôi, chúng ta lên lầu hai."
Trần Ngưỡng híp mắt, bà chị này nhìn như tâm tính tùy ý, thực ra có tiết tấu của riêng mình, giỏi và thích nắm giữ cảm xúc của người khác.
Cô Kiều đi lên tầng hai, Trần Ngưỡng theo ở phía sau, vết thương trên lưng của anh cần được xử lý, nhưng vị trí đó không dễ băng bó, phải vòng từ phía dưới nách mới được, chỉ có thể đợi lát nữa về phòng nhờ Triều Giản hỗ trợ.
"Cậu từng vì tình yêu mà khốn khổ hả?" Bà chị đi phía trước đột nhiên hỏi.
Trần Ngưỡng sửng sốt: "Không có."
Cô Kiều cười khẽ, không quay đầu lại nói: "Kỳ quái thật... Nữ quỷ trong căn gác nhỏ bị tình yêu làm tổn thương, cho nên người có thể tiến vào ảo cảnh đều là người có tình yêu chân thành và chấp niệm sâu nặng."
Trần Ngưỡng không nghe rõ hỏi: "Cô Kiều, cô vừa nói gì thế?"
"À, không có gì." Cô Kiều ấn vết thương ở vai, cử động khớp cánh tay vài cái, ngữ khí có chút bực nói, "Tôi muốn hút thuốc."
Ở đầu thang lầu, người đàn bà điên che tròng mắt đang hừ hừ cái gì đó.
Cô Kiều vừa lên tới thì trạng thái của người đàn bà điên lập tức không tốt, trông như một con mèo hoang xù hết cả lông lên.
Thấy người phụ nữ điên sắp phát cuồng, cô Kiều vội ném một thứ gì đó qua: "Trả cho cô này."
Trần Ngưỡng tập trung nhìn kỹ thì thấy đó là một hòn đá vỡ.
Có chút quen mắt.
Trần Ngưỡng hạ giọng hỏi cô Kiều: "Thứ cô cướp đó hả?"
Cô Kiều nói: "Tối hôm qua tôi đi theo ả đến miếu thổ địa, thấy ả rất quý trọng một đống mảnh vỡ của tượng đá nên cướp lấy một khối, ả ta thấy thế thì đột nhiên nổi điên... Cứ như biến thành một người khác, đuổi theo đánh tôi."
Trần Ngưỡng hỏi: "Sau đó đã xảy ra chuyện gì?"
"Sau đó chỉ số thông minh của ả ta đột nhiên tăng lên không ít, không đuổi theo đánh tôi nữa mà lại trở về miếu thổ địa, kết quả phát hiện mấy mảnh vỡ khác cũng biến mất, nên càng phát cuồng, đột biến thành quái vật luôn." Cô Kiều dùng dù vẽ một vòng tròn lên trên sàn, "Sau lại, khi tôi thấy trời mưa, liền biết ả ta ở trong nhà trọ che tròng mắt."
Cô Kiều xí một tiếng: "Cũng không biết ai tìm đường chết...lấy hết phần tượng đá còn lại nữa."
Trần Ngưỡng khụ khụ hai tiếng: "Nó ở trong ba lô của tôi."
Cô Kiều: "......"
Chị ta nhìn cái nạng trong tay Trần Ngưỡng, trên mặt chợt hiện lên vẻ cổ quái, hai giây sau liền liếc ra chỗ khác.
Toàn bộ lực chú ý của Trần Ngưỡng đều đặt ở trên người người phụ nữ điên, anh phát hiện đối phương đang vuốt ve mảnh tượng vỡ, động tác mềm nhẹ đến kỳ lạ, như sợ dùng lực quá mạnh sẽ làm nó đau.
Sáng nay khi nhìn thấy những mảnh tượng vỡ trong miếu thổ địa, Trần Ngưỡng còn tự hỏi bị vỡ thành như vậy là loại tượng đá nào.
Bây giờ anh nhìn người phụ nữ điên đang vuốt ve mảnh tượng vỡ, từ khóe mắt liếc thấy hai tròng mắt to trên tường, lại nghĩ đến trẻ con, tới giờ thì anh cũng hiểu ra rồi.
Trần Ngưỡng nghĩ ra một kế.
Hơn một giờ sau, cả đám người làm nhiệm vụ ngồi trong sân đối mặt với một đống tượng đá lớn nhỏ.
Trong không trung dường như có một khung hình lơ lửng --
【 Người chơi đã khởi động nhiệm vụ ẩn, sửa chữa bức tượng đá, hoàn thành ước nguyện của người phụ nữ bị điên. 】
Hương Tử Mộ gần như một mình phụ trách công việc này, bất kể cô đứng yên hay là động, đều có loại trạng thái tĩnh lặng, đơn bạc đến mức giống như hình nộm.
Ai có thể nghĩ đến cô còn biết loại kỹ thuật này.
Trần Ngưỡng không ở trong sân, anh ngồi ở trên giường, đưa lưng về phía Triều Giản, thân trên để trần.
"May mà có mang theo gậy, nếu không thì...... Ưm, nhẹ chút." Trần Ngưỡng thở gấp một hơi.
Thiếu niên sau lưng không nói một lời.
Trần Ngưỡng lau mồ hôi trên trán, từ lúc anh trở về tới giờ, đối phương vẫn luôn như vậy.
"Tôi bị người đàn bà điên hành thành như vậy, làm cậu thất vọng rồi hả?" Trần Ngưỡng thử hỏi.
Đáp lại anh là tiếng hộp thuốc đóng mạnh lại.
Trần Ngưỡng ngửi được khí tức nguy hiểm đầy hung hãn không ngừng phát ra từ trên người thiếu niên, sống lưng anh cứng đờ, an tĩnh ngồi không mở miệng nữa.
Bầu không khí trong phòng ngột ngạt trước nay chưa từng thấy.
Lúc Triều Giản giúp Trần Ngưỡng quấn băng gạc, anh sẽ giơ hai tay lên, để đối phương dễ giúp anh băng bó hơn.
Trần Ngưỡng không biết rằng, khi anh làm ra động tác kia, người ở phía sau dùng cặp mắt đỏ tươi nhìn xương bướm của mình, ngẩn ngơ hồi lâu.
Trong trí nhớ của Trần Ngưỡng, anh chưa bao giờ cởϊ áσ ra ngắm lưng trước gương, cho nên anh không biết trên xương bướm của mình có một dấu vết.
Nói chính xác thì đó là một vết sẹo, giống như bị răng dùng cắn ra, hơn nữa còn là vết gặm cắn sau nhiều lần lưu lại.
Đã cũ, mang theo một ít dấu vết vuốt ve của thời gian.
Trần Ngưỡng chỉ biết mình có hai cái eo oa, Hướng Đông vô tình thấy được nói với anh, sau đó đùa giỡn không thành bị anh đánh một trận.
Bây giờ hai hốc eo đó ở ngay dưới mắt Triều Giản.
Không biết vì sao, Trần Ngưỡng đột nhiên thấy không được tự nhiên, anh quay đầu hỏi: "Xong chưa?"
"Chưa." Triều Giản không ngẩng đầu nói.
Thân trên của Trần Ngưỡng nghiêng về phía trước, đột nhiên một bàn tay nắm lấy bờ vai anh, kéo anh lại: "Anh trốn cái gì?"
"Ngứa mà." Trần Ngưỡng nói, "Lúc băng bó cho tôi... Hơi thở của cậu phả lên, lưng của tôi hơi mẫn cảm."
Thân thể anh căng chặt, đường nét từ vai đến eo càng thêm rõ ràng.
"Rắc rắc"
Triều Giản rũ mắt cắn sữa viên, cổ họng trượt lên xuống, làm ra động tác nuốt.
Khi băng gạc quấn quanh ngực Trần Ngưỡng, anh ngồi im rũ mắt, nhưng khi ngón tay mảnh khảnh của Triều Giản cọ xát vào anh, phản ứng của anh có chút lớn.
Xong rồi.
Hình như rất lâu rồi mình chưa tự xử.
(Đánh máy bay đó.)
Giơ tay lên không quá đúng lúc thì phải, bị cậu bạn nhỏ nhìn thấy sẽ bị coi là lưu manh.
Trần Ngưỡng xấu hổ nhặt lấy áo của mình, giấu đầu lòi đuôi đắp lên phần eo để che giấu.