Cảnh báo!!
Truyện SONG TÍNH!
Bạn nào không thích SONG TÍNH nên cân nhắc!
_________
Giang Trầm cúi đầu nhìn tiểu mỹ nhân lộn xộn trong lòng ngực hắn, áo sơ mi bị mưa tạt ướt đẫm vô tình phác họa bộ dáng phập phồng quyến rũ, trong vài giây ánh mắt hắn tối đen như mực, vươn tay xé toạc áo sơmi của Ôn Ấu.
Hai đầu nhũ hồng nhạt trước ngực tiểu mỹ nhân đã sớm không kiềm chế được mà dựng đứng, tức khắc mê hoặc tâm trí Giang Trầm, ngày thường vốn là tên đứng đắn hiện tại trong đầu đều bị tìиɧ ɖu͙© làm cho mờ mịt, thần bí mà mở miệng “Đợi lát nữa tôi sẽ cho em thấy tôi là người xấu hay là người tốt a.”
Giang Trầm cúi đầu ngậm đôi môi căng mọng, chậm rãi liếʍ láp làm cho khuôn mặt nhỏ hồng của Ôn Ấu đỏ như táo chín, tiểu mỹ nhân không cho Giang Trầm tiếp tục thâm nhập khoang miệng, cắn chặt hàm răng.
Giang Trầm cũng không nóng nảy, khi thì ôn nhu khi thì bá đạo hôn lấy cánh môi cậu, bàn tay to cầm chặt lấy quần đùi cậu, chỉ nghe xoạc một tiếng, đã bị xé thành hai nửa rơi trên mặt đất.
Ôn Ấu dời lực chú ý sang chiếc quần, hàm răng buông lỏng, liền cho Giang Trầm có cơ hội thừa nước đυ.c thả câu, hắn nhẹ nhàng vươn đầu lưỡi cạy hàm răng tiểu mỹ nhân, vói vào bên trong khoang miệng ngậm lấy đầu lưỡi nhỏ mềm mại của Ôn Ấu, bá đạo quấn lấy không cho cậu cơ hội phản kháng.
Không thầy dạy cũng hiểu.
Một cổ sảng khoái truyền từ sống lưng tới ót, tức khắc toàn thân Ôn Ấu mềm thành một bãi bùn, vô lực ngã trong l*иg ngực Giang Trầm.
Giang Trầm vươn tay vào qυầи ɭóŧ tiểu mỹ nhân, mới vừa đυ.ng tới đũng phồng phồng phấn nộn kia, đã bị Ôn Ấu giữ chặt. Cặp mắt sáng ngời của tiểu mỹ nhân mang theo khẩn cầu, không biết trên mặt còn lưu lại nước mưa hay nước mắt, bộ dáng nhu nhược đáng thương thành công lấy lòng Giang Trầm.
Nháy mắt động tác ngoài miệng dừng lại cho Ôn Ấu thở dốc.
Trên cánh môi hồng nhuận của cậu còn treo một một sợi chỉ bạc, Giang Trầm chỉ nhìn trong chốc lát quần tây đã lớn thêm một vòng, phảng phất như muốn phá quần chui ra.
Thanh âm Ôn Ấu khẩn cầu “Người xấu.. không cần.”
Bàn tay thô lớn của Giang Trầm nắm lấy cằm tiểu mỹ nhân, nhìn người trước mắt chỉ còn mỗi cái qυầи ɭóŧ, hắn sung sướиɠ câu môi cười, "Bé ngoan, cho em một phút để chạy trốn, nếu bị ta bắt được thì kết cục sẽ rất thảm nha!"
Ôn Ấu ngây thơ nhìn hắn, “Sẽ… như thế nào?”
Giang Trầm buông Ôn Ấu, cúi người nói bên tai cậu, "Sẽ bị ta cᏂị©Ꮒ chết trên giường."
Ôn Ấu nghe câu uy hϊếp này, thân thể không tự chủ mà rùng mình, nâng chân ra sức mà chạy như điên trong mưa.
Giang Trầm đứng ở tại chỗ thưởng thức thân thể đong đưa của Ôn Ấu, nơi nào của tiểu mỹ nhân cũng đều phấn hồng, ngay cả khớp xương đầu gối cũng lộ một màu hồng nhạt.
Hắn nhịn không nổi liếʍ liếʍ khóe môi, trên mặt còn lưu lại hơi thở ngọt ngào của cậu. Qυầи ɭóŧ màu trắng của Ôn Ấu bị nước mưa nước làm ướt sũng, hắn nhìn vào giữa khe hở hai chân tiểu mỹ nhân, do vừa chạy vừa cọ xát nên có thể thấy được hình dạng bào ngư hồng nhạt.
Dươиɠ ѵậŧ Giang Trầm nghẹn điên rồi.
Giang Trầm không giữ lời, nhấc chân đuổi theo tiểu mỹ nhân, đột nhiên trước mặt Ôn Ấu xuất hiện một căn biệt thự, cậu sáng mắt nghĩ bản thân được cứu, cố gắng chạy về phía cửa biệt thự, đập cửa kêu gọi "Có người không?? Cứu mạng!”
“A.” Giang trầm không nhanh không chậm đi đến bên người cậu, lần đầu thấy con mồi tự động đưa tới cửa.
Hắn vươn tay ôm lấy vòng eo, xúc cảm mềm mại truyền lên làm lòng bàn tay hắn đều ở nóng ran, hắn nhanh chóng dùng vân tay mở khóa biệt thự, bế Ôn Ấu đi thẳng đến phòng ngủ trên tầng hai.
Ngang ngược ném Ôn Ấu lên giường, gấp không chờ nổi mà cởϊ qυầи áo quần áo, chừa lại một cái qυầи ɭóŧ đen căng phồng.
Vì trên giường có đệm chăn nên cậu ngã cũng không đau, chỉ là bị Giang Trầm đột nhiên bổ nhào vào trên người khiến cậu hoảng sợ, Ôn Ấu quay lưng, vặn vẹo eo bò lên trước, cậu muốn trốn khỏi nơi này.
Giang Trầm mặc kệ, nhìn chằm chằm tiểu mỹ nhân đưa lưng về phía hắn, nhếch cao mông nhỏ tròn trĩnh, theo tư thế bò mà lắc qua lắc lại, rốt cuộc không kìm nén được, dùng tay nắm vòng eo Ôn Ấu, mạnh mẽ kéo tiểu mỹ nhân xuống dưới háng hắn, cởi bỏ qυầи ɭóŧ màu trắng của cậu rồi vứt xuống giường.
Hai tiểu huyệt hồng nhạt xinh đẹp của tiểu mỹ nhân làm Giang Trầm nhìn không rời mắt, mi tâm mang theo tia lưu luyến, không hiểu tại sao cả côn ŧᏂịŧ mềm oặt phía trước cũng phiếm hồng mê hoặc tim gan hắn.
Trong chốc lát Giang Trầm cởϊ qυầи, côn ŧᏂịŧ đỏ tím, thô lớn đầy gân xanh, lập tức nhảy vọt ra, vừa vặn đánh vào huyệt khẩu nhỏ nhắn của cậu.
Ôn Ấu cảm giác được có thứ như gậy gộc dựa gần huyệt khẩu, còn tưởng rằng Giang Trầm muốn dùng gậy gộc đánh huyệt nhỏ, liền khóc sướt mướt, trừng mắt mà tiếp tục bò, mông thịt đầy đặn theo động tác lắc lư, câu dẫn người, “Ưm~ Người xấu, không được dùng gậy gộc đánh tiểu huyệt ta!”
Côn ŧᏂịŧ dưới thân Giang Trầm thong thả cọ xát khe thịt, khiến thân thể Ôn Ấu run lên từng đợt, hạ thể huyệt khẩu phun ra một cổ chất lỏng màu trắng vừa trong suốt vừa dính nhớp tưới lên qυყ đầυ.
Giang Trầm dựa vào lưng Ôn Ấu, cắn nhẹ lên cái cổ trắng như tuyết, hô hấp nóng rực phun lên vành tai mẫn cảm của cậu, khàn giọng hỏi: “ Thích gậy gộc đánh mông nhỏ sao? Đáng tiếc hiện tại không có, bất quá…”
Giang Trầm liếc qua cái thắt lưng trên quần tây đen, ánh mắt tối sầm rút dây lưng, hạ lực đạo cánh tay, nhẹ nhàng quất lên cặp mông mềm mại của Ôn Ấu, nháy mắt cánh mông nhỏ kiều nộn in hằn một vệt đỏ chói mắt.