**Mặc Mặc: Cảm ơn bạn Quỳnh Đinh đã donate cho truyện nhé!
"... Tại sao phải tìm tớ vậy?"
Phòng học ồn ào, cửa sổ đóng chặt, trên mặt thủy tinh hiện ra sương mù mờ mịt.
Lâm Hỉ Triêu nhìn chăm chú lên nữ sinh đặt câu hỏi ở trước mặt, hai má đỏ lên bởi vì dưỡng khí trong phòng quá ít.
Cô đã liên hệ thành công nhiều nữ sinh cùng quay video, bản thảo video cũng đã viết xong, chỉ còn lại vị cuối cùng này vẫn chưa định.
Ánh mắt nữ sinh giấu ở trong thấu kính dày đặc, ngược lại móc điện thoại di động của mình ra.
Một cái điện thoại kiểu cũ, màn hình thậm chí đều đã vỡ vụn.
"... Điện thoại di động của tớ độ phân giải không cao, tớ cũng không quá biết quay chụp, sẽ làm hư buổi triển lãm của cậu."
"Không việc gì đâu."
Lâm Hỉ Triêu lắc đầu, nhẹ giọng an ủi cô, "Cái video này trọng điểm chỉ là ghi chép, vì vậy cậu dùng bất luận phương thức gì cũng có thể, chỉ cần ở trường học, muốn chụp cái gì cũng có thể."
"Thế nhưng là, tớ ở trường học... Rất buồn tẻ đấy, làm sao cậu lại nghĩ đến tìm tớ?"
Nữ sinh dùng ngón tay chà xát tóc bên tai, còn đang nghĩ biện pháp từ chối.
Thành tích của cô bình thường, mỗi ngày ba điểm trên một đường thẳng hoạt động cũng rất tẻ nhạt, cảm giác tồn tại trong lớp học rất thấp, thật sự không có gì đáng giá để quay chụp cả.
Lâm Hỉ Triêu mấp máy môi, nghĩ, "Kỳ thật tớ cũng rất buồn tẻ đấy, cuộc sống của tớ cũng không đặc sắc gì."
"Nhưng mà, tớ làm video về chủ đề này chính là muốn, ở bên trong Nhất Trung, người giống như chúng ta, cũng là đáng được được ghi nhận, đáng được nhìn thấy."
Cô cúi đầu, ngữ khí có chút trầm xuống, nói qua nói qua, thật giống như tiến vào bên trong tâm tình của mình.
Nữ sinh nhìn chằm chằm vào cô thật lâu, lúng túng đáp lời: "Chúng ta. . . Hẳn không phải là một loại người."
Lâm Hỉ Triêu ngẩng đầu.
"Cậu là người đứng đầu lớp, top ba thứ hạng đầu, cậu vẫn luôn ở trong bảng học sinh ưu tú, cậu vẫn cùng Kha..."
Nữ sinh nói đến đây liền dừng lại, "Thật nhiều người đều hâm mộ cậu, cậu đặc sắc hơn nhiều so với tớ."
"Kha Dục sao?"
Cô trực tiếp hỏi ra khỏi miệng, đã có thể thoải mái cùng bạn học trò chuyện về hắn, không hề che lấp.
Cô lại gật đầu, "Là như thế này."
Nhưng cô đã từng như vậy, thành tích trung bình, ngồi ở ngoài cùng dãy cuối trong lớp, chưa từng có cái gì bắt mắt chú ý, chỉ là giáp ất đinh ẩn trong mọi người mà thôi.
Chừng nào thì bắt đầu có những biến hóa này đấy.
Hình như là bởi vì Kha Dục.
Bất kể là dùng phương thức gì, Kha Dục hắn... Thật sự đã làm cho cô trở nên nổi bật.
Cô thở dài, lại nghĩ tới ngày hôm qua cãi lộn cùng Kha Dục.
Hắn bề ngoài giống như đơn phương cùng cô mở ra một trận chiến tranh lạnh.
Dù cho về sau cô chủ động tìm Kha Dục nói chuyện, nhưng người cũng đã lạnh lùng hơn rất nhiều.
Hỏi bệnh cảm của hắn đã tốt hơn chưa? Hắn chỉ là gật đầu.
Hỏi hắn tan học có cần chờ hắn hay không, hắn nói đi trước.
Chú Triệu đưa cô về xong, lại tới trường học đón Kha Dục, cả người vội vàng không ngừng. Buổi sáng đến trường, Kha Dục cũng trực tiếp kéo cửa ngồi tay lái phụ, ghi tâm tình ở trên mặt, mọi người trong nhà có thể chứng kiến hắn bày biện một bộ mặt thối.
Tóm lại vẫn là tính khí thiếu gia, lại không che giấu ở trước mặt người thân cận, ngấm ngầm làm cho người ta chú ý, nhưng bạn khẽ dựa gần, hắn lại bắt đầu không được tự nhiên muốn phân cao thấp với bạn.
Nhưng vấn đề vắt ngang giữa hai người, những cái Kha Dục nhắc tới kia...
Lâm Hỉ Triêu chớp chớp lông mi, thu lại tâm thần, đứng lên nói câu cuối cùng với nữ sinh, "Vẫn hy vọng cậu có thể suy nghĩ thật kỹ, buổi triển lãm này sẽ diễn ra ở hội phụ huynh vào ngày đốt đèn. Có thể được mọi người nhìn thấy, lưu lại kỷ niệm cũng rất tốt đúng không?"
Nữ sinh sững sờ nhìn cô, đột nhiên cười cười.
...
Cô ngồi trở lại chỗ ngồi.
Hôm nay đã là thứ sáu, chỉ còn một tuần nữa là đến giao thừa.
Lượng bình chọn tiếp tục tăng lên, tuy không còn mạnh mẽ như ngày hôm qua nhưng cô đã xuất sắc vượt qua Hứa Căng Tiêu và đứng ở vị trí thứ hai.
Kỳ thật đến thời điểm này, các học sinh nên bầu nên chọn cũng đã gần hết rồi, tổng số người trong Nhất Trung, số phiếu bầu đến bây giờ đã cơ bản định hình, chính thức có thể làm ra chênh lệch, còn phải xem phiếu vé dư trong tay người được đề cử.
Lúc đó giữa cô cùng người đứng đầu, chỉ có hơn mười phiếu chênh lệch.
Từ Viện Viện tới đây hỏi cô, 50 vé trong tay kia chuẩn bị bầu cho ai.
"Cậu còn chưa bầu mà, bây giờ cậu đến vị trí thứ hai, tùy tiện tìm người phía sau bầu là được."
Từ Viện Viện: "Chà mẹ nó thật khẩn trương nha, cậu sẽ không thật sự có thể lên chứ. Háo hức quá, cậu mà lên tớ bạo phát cho cậu Cửu Cung Cách lên vòng bạn bè."
**Cửu Cung Cách : Cách đăng định dạng 9 ảnh lên trên Weibo
Lâm Hỉ Triêu lại hỏi chuyện bên trong diễn đàn đã có kết quả chưa.
"Còn chưa đâu, tra được đoán chừng cũng sẽ không nói cho chúng ta biết đi, bất kể là ai, đều rất mất mặt đấy."
"Vậy những thứ của Kha Dục sẽ phải ngừng lại như vậy sao?"
"Không rõ ràng lắm." Từ Viện Viện nhìn cô, "Cậu vẫn còn muốn bầu cho Kha Dục sao?"
Lâm Hỉ Triêu trầm mặc, nhẹ lắc đầu.
Sau khi tan học, cô quay về nhà Kha Dục sắp xếp đồ vật chuyển đi trường học, kỳ thật lớn nhỏ không có vài cái, đều là một ít quần áo cùng đệm chăn.
Mẹ hỗ trợ ở một bên, để từng cái áo sơ mi mùa đông dày ấm chồng vào rương hành lý.
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng xột xoạt của vải vóc cọ xát vào nhau.
Mẹ lại mở miệng, đột nhiên nói, "Về sau thứ bảy con tan học, chúng ta đều quay về nhà mình ở."
Lâm Hỉ Triêu ngồi xổm đối diện bà, đột nhiên ngẩng đầu.
"Phu nhân đã đồng ý, cô ấy nói Chủ nhật sẽ tìm người khác tới làm, mẹ sẽ nghỉ ngơi hai ngày ở nhà cùng con." Mẹ dùng ngón tay cầm quần áo đè cho bằng nếp uốn, cúi đầu không thấy rõ tâm tình: "Trước đây con cứ nói muốn về nhà, muốn về nhà, khi đó mẹ còn không có phản ứng gì."
"Hỉ Triêu, về sau mẹ sẽ dành ra nhiều thời gian ở bên con hơn."
Mẹ uốn lông mày lên, ánh mắt ôn nhu.
Lâm Hỉ Triêu nhẹ nhàng hít vào, gật đầu nói vâng.
Ngày Thứ bảy đó, là mẹ tiễn cô tới trường học.
Trong ký túc xá mọi người rất tốt, cũng rất nhiệt tình, cùng nhau giúp cô bày biện, mẹ mời mọi người ăn cơm, lại mang cô trở về Thiên Việt Sơn.
Đây là một đêm cuối cùng ở nhà Kha Dục.
Tới gần thời gian hành kinh, ngủ đến nửa đêm cô lại bắt đầu đau bụng, vì vậy mặc đồ ngủ đứng dậy, đi phòng bếp tự pha nước đường đỏ cho mình.
Đèn vẫn chưa mở, cô giơ đèn pin điện thoại lên, dùng nước nóng hòa tan đường đỏ, cái muỗng khuấy đều mang ra hơi nóng ấm ngọt, từ từ quấn qua mặt mày cô.
Khổ sở chỉ là chuyện trong khoảnh khắc.
Giống như ở trong nhà Kha Dục cũng không bao lâu, từ học kỳ hai của lớp mười, đến lúc lớp mười một sắp chấm dứt.
Thời gian tầm khoảng một năm, cô đã trải qua thật nhiều chuyện.
Trong cái nhà này, có quá nhiều ký ức về Kha Dục, dù cho có chút là không xong, có những mặt trái, nhưng đến giờ khắc rời đi này, lại cũng là đáng được cẩn thận nhấm nuốt.
Bên tai đột nhiên vang lên hai tiếng mèo kêu.
Cô vừa định quay đầu lại, đã bị một cái ôm ấp.
Khắp nơi trên chóp mũi đều là mùi vị quen thuộc, mùi chanh đắng mát lạnh, nhè nhẹ lượn quanh dây dưa vào trong mùi hương đường đỏ mềm ngọt.
Hai cánh tay vòng qua eo, cô hoàn toàn áp vào ngực người phía sau, cảm giác sức nặng đè lêи đỉиɦ đầu truyền đến hõm vai, xương bả vai chìm xuống, Lâm Hỉ Triêu nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy một góc của cái mũ áo mềm mại.
Kha Dục chôn lấy trán, hơi thở hắn nóng bỏng, thuận theo lỗ hổng thật nhỏ của áo ngủ phân bố tới làn da cô.
Hắn chậm chạp cọ lấy mặt mình, một loại tư thái ôm từ phía sau tước vũ khí đầu hàng.
Làn da có chút ngứa.
Trái tim cũng đang như nhũn ra.
Lâm Hỉ Triêu nhịn không được co cái cổ lại, Kha Dục đã nghiêng đầu đến hôn cô.
Bờ môi đυ.ng vào, cô bị cái mũ của Kha Dục bao phủ hoàn toàn, cứ thế cô đắm chìm trong hơi thở mát lạnh của hắn.
Hai chóp mũi chạm vào nhau, bị hắn nhẹ nhàng cọ xát, cánh môi ướŧ áŧ, bị hắn nghiền cắn càng ngày càng nặng, đầu lưỡi trượt vào lại cuốn ra, trao đổi dịch thể, hắn dùng tay vờn quanh phần gáy Lâm Hỉ Triêu, kéo cô dán vào càng chặt hơn, Kha Dục nghiêng trán, làm sâu sắc nụ hôn này đồng thời cũng mở mắt ra.
Hắn thấy được cuối tháng tám năm trước.
Sinh hoạt dồi dào, ngẫu nhiên đều muốn hôn môi.
Vì vậy lúc vừa xem xong một bộ phim đêm khuya, xuống lầu gặp được người con gái muốn cùng cô thể nghiệm.
Lúc ban đầu chỉ đơn giản là như vậy đấy.
Thật sự.
Môi của hắn cọ lên vành tai Lâm Hỉ Triêu, thấp giọng nói, "Thực xin lỗi, Bảo Bảo."
Đột nhiên xuất hiện xin lỗi.
Lâm Hỉ Triêu ngửa đầu, hơi hơi tách ra khoảng cách giữa hai người.
L*иg ngực Kha Dục hơi siết, vừa định nghiêng đầu nhìn sắc mặt cô, lại bị hai tay Lâm Hỉ Triêu nắm cái mũ xuôi theo, nhón chân hôn lên.
Chủ động hôn, hơi thở Kha Dục hơi loạn, rất nhanh buộc chặt eo của cô, thời điểm đang chuẩn bị cúi đầu đáp lại cô, cánh tay Lâm Hỉ Triêu lại giao nhau sau cái cổ hắn, vùi mặt bên cạnh cái mũ hắn.
"Kha Dục." Thanh âm cô trầm thấp gọi hắn, "Cậu còn chưa nói cho tôi biết, cậu sẽ thắng như thế nào."
Ngón tay như ý vuốt mái tóc cô, Kha Dục cụp mắt, ngữ không diễn ý, "Sau nghi thức đốt đèn, chúng ta cùng tâm sự."
Bọn họ rất ít khi ôm nhau hồi lâu.
Cả hai lại không nói thêm câu gì nữa.
-