Mang Miêu Cùng Đánh Chuyên Nghiệp (Esports)

Chương 1

Bạch Cẩm vừa mới mở mắt ra đã ngửi được mùi vị gay mũi, vừa định xoay người thì phát hiện có điểm không thích hợp.“Gâu Gâu! Gâu Gâu Gâu!” Tiếng chó kêu làm Bạch Cẩm sợ tới mức theo bản năng mà chạy theo hướng bên cạnh, lại trực tiếp đυ.ng vào thùng rác.Từ từ! Vì sao thùng rác lại trở nên to lớn như vậy!

Đầu óc Bạch Cẩm trống rỗng, đây là có chuyện gì a.

Cậu vừa mới kết thúc kỳ thi đại học, đang hưởng thụ kỳ nghỉ, như thế nào liền đến địa phương xa lạ này, cậu thấy thùng rác ở đây cao như bức tường vậy.

Con chó hoang bên cạnh đang điên cuồng kêu càng là lớn hơn cậu rất nhiều lần!

Hơn nữa cậu còn nghe hiểu chó hoang nói cái gì là sao a.

“Đây là địa bàn của ta, tiểu mèo hoang như ngươi đến đây làm gì?!”

Chó hoang kia thấy mèo con đang ngây ngốc, trực tiếp xông lên.

Bạch Cẩm căn bản không kịp tự hỏi, theo bản năng chạy trốn, nhưng con chó hoang kia còn không ngừng đuổi theo phía sau cậu.

Cái gì mà mèo hoang? Vì cái gì cậu lại nghe hiểu cẩu(chó) đang nói cái gì?

Nước mắt sinh lý của Bạch Cẩm thiếu chút nữa là rơi ra, cứ cắm đầu chạy về phía trước, thẳng đến khi không nhìn thấy chó hoang, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

Chính là hình ảnh phản chiếu trên cửa kính lại làm Bạch Cẩm bị dọa đến choáng váng.

Bên trong xuất hiện một con mèo con với bộ lông dài màu trắng, đôi mắt màu xanh lam, trên người dơ bẩn, nhìn ra được chính là tiểu đáng thương lưu lạc không có nhà.

Bạch Cẩm thử nhấc tay, mặt kính phản chiếu miêu miêu giơ lên trảo trảo(chân trước).

Bạch Cẩm nhấc chân, mặt kính phản chiếu miêu miêu nâng lên giác giác(chân sau).

A!

Cậu biến thành mèo!!!

Bạch Cẩm bình phục tốt tâm tình, mới đi quan sát xung quanh, cậu trong lúc vô ý đã chạy vào khu biệt thự, mặt cỏ nơi này đã được cắt tốt.

Ọttttt~

Tiếng bụng kêu làm Bạch Cẩm có điểm khó chịu.

Cậu hiện tại cả người dơ bẩn, bụng lại đói.

Cậu có cảm giác như đã thật lâu không có được ăn với uống nước.

Miêu miêu ủy khuất.jpg

Đang suy nghĩ, Bạch Cẩm bằng vào khứu giác nhạy bén của mèo, theo mùi hương thành công lẻn vào lầu hai của biệt thự.

Cậu dùng hết toàn bộ sức lực nhảy lên cửa sổ lầu hai, cậu có cảm giác nếu lại không được ăn thì cậu sẽ chết.

Bạch Cẩm nằm bò trên cửa sổ, nhìn qua cửa kính thấy một người đàn ông đang ngồi.

Hắn ngồi trên ghế chơi chuyên nghiệp( nguyên văn là điện cạnh ghế), đeo tai nghe màu đen, ánh mắt không chút để ý, khóe miệng thường thường cười khẽ, làm lòng người không nhịn được mà run rẩy.

Thật đẹp a.

Bạch Cẩm theo bản năng nghĩ.

Nhưng càng có lực hấp dẫn hơn so với người đàn ông này, rõ ràng là ly sữa bò ấm áp kế bên bàn tay khớp xương rõ ràng của hắn.

Bạch Cẩm từ trước tới nay không cảm thấy sữa bò có sức hấp dẫn như vậy, cậu thậm chí còn nghe được âm thanh nuốt nước miếng của mình.

Bạch Cẩm lặng lẽ bò từ cửa sổ đi vào, tay chân nhẹ nhàng nhảy đến bên cạnh người đàn ông, lấy tốc độ đáng kinh ngạc đem cái đầu nhét vào trong ly.

Độ ấm vừa vặn tốt.

Uống hảo!

Ánh mắt người đàn ông ngồi trước màn hình mang theo ghét bỏ, khóe miệng không khỏi ngoéo một cái, fans hiện tại đã điên rồi.

[ A a a a a người đàn ông này sao lại thế này!!! Ngày hôm nay vẫn luôn cười.]

[ Sở Dã Vương cười rộ lên quả thực là muốn gϊếŧ ta!!!!]

[ Ta hôm nay chính là fans bạn gái, fans lão bà!]

Thấy một cái bình luận cuối cùng, Sở Nguyên nhàn nhạt nói: “Giới chuyên nghiệp không cần có tình yêu.” (Tui thấy không chắc đâu nha :)))

Lời này làm Bạch Cẩm đang trộm uống sữa bò âm thầm giơ ngón tay cái lên, người đàn ông này đẹp như vậy ý tưởng cũng rất đáng khen.

Đoạn tình tuyệt ái, tài có thể vô địch thiên hạ!

Bạch Cẩm biết người đàn ông này đã nhìn thấy cậu, nhưng là không có ngăn cản cậu mà thôi.

Đương nhiên, cậu là một con mèo con đáng yêu như vậy, ai sẽ ngăn cản mèo con đáng yêu uống sữa bò đâu chứ.

Lần đầu phát hiện thân thể của mèo con lại dùng tốt như vậy!

Nhưng Bạch Cẩm không biết, từ lúc cậu vừa đi vào biệt thự Sở Nguyên liền nhận được cảnh báo.

Mở màn hình theo dõi ra mới biết được là một con mèo con bẩn hề hề trộm đi vào, mèo con xấu như vậy trách không được phải lưu lạc không có ai nuôi.

Này còn chưa tính, Sở Nguyên vừa định đóng màn hình theo dõi lại, liền nhìn thấy nó hướng về phía cửa kính nâng trảo, nhấc chân.

Có thể, Không chỉ xấu mà còn ngốc.

Sở Nguyên không khỏi cười cười, thừa dịp thời gian nhân vật trong game đang chết đi lấy sữa bò, chuẩn bị chơi xong thì đi cho tiểu lưu lạc này, coi như ngày hôm nay làm một việc thiện.

Không nghĩ tới vừa mới lấy sữa bò lại đây, con mèo con kia thế nhưng lại tự chính mình nhảy lên, còn to gan lớn mật đi lại đây uống trộm sữa bò.

Sở Nguyên còn đang chơi game, cố nén thói ở sạch mà không đem mèo con xấu xí này ném đi.

Bạch Cẩm còn không biết chính mình đã bị mang lên cái danh là con mèo xấu xí, còn hoàn mỹ cảm thấy chính mình rốt cuộc dựa vào bán manh để có cơm ăn!

Uống được nửa ly sữa bò, đầu không thể duỗi thêm vào trong.

Bạch Cẩm dùng móng vuốt lay lay cái ly xuống, muốn nghiêng cái ly, như vậy thì cậu có thể uống sửa được rồi.

Nhưng cậu đã quên hiện tại mình chỉ là một con mèo con, không khống chế tốt sức lực.

Nửa ly sữa bò còn dư lại rầm một cái đổ đầy trên mặt bàn.

Nháy mắt mặt bàn máy tính sạch sẽ trở nên hỗn độn.

Sở Nguyên vừa mới đẩy xong trụ thủy tinh thì chau mày, ánh mắt nhìn chằm chằm mèo con.

Tốt, liền không nên mềm lòng, nên đem cậu ném đi!

Bạch Cẩm cũng choáng váng, cậu không phải là cố ý! Miêu miêu không có ý xấu!

Mắt thấy nam nhân muốn đứng lên, lông trên người Bạch Cẩm nháy mắt dựng thẳng lên, đột nhiên nhảy.

Nguy nguy nguy!

Chạy!

Bạch Cẩm cảm thấy trong lúc chạy giống như dẫm lên cái nút gì đó, nhưng mà không có quan trọng, chạy là thượng sách!

Sở Nguyên bên kia bị chọc giận đến muốn cười.

Làm đổ sữa bò còn chưa tính, con mèo ngốc này lúc chạy còn vừa lúc ấn đến nút tắt máy, Sở Nguyên hít thở thật sâu.

Chính mình là người, không thể cùng một con mèo so đo.

Càng không thể cùng một con mèo ngu ngốc so đo.

Sở Nguyên ấn cái nút, đem tất cả cửa sổ trong nhà đều đóng lại.

Gây họa xong còn muốn chạy, không có cửa đâu!!!

Các fan xem Sở Thần phát sóng trực tiếp sửng sốt.

Bọn họ vừa mới còn đang xoát 6666, vì thao tác của Sở Thần thuyết phục, loại thao tác nước chảy mây trôi này, đặt ở toàn bộ liên minh cũng là số một số hai!

Không hổ danh là Sở Dã Vương!

[ Kỹ thuật như vậy đáng tiếc là không cùng đội đi đánh giải thế giới.]

[ Giám đốc chiến đội Y đã chết, Sở Thần đại luyện giúp bọn họ đánh thắng giải mạo phao( tui cũng không rõ là gì, ai biết thì nói cho tui để tui sửa nha) mới có thể có tư cách tham gia giải thế giới, danh sách chính thức thế nhưng lại không có hắn.]

[ Đừng nói bậy, là chính Sở Thần không muốn đi, đi đến không được giải còn không bằng không đi.]

[ Liền kỹ thuật của mấy đồng đội kia? Đánh đổ đi, bọn họ muốn làm C vị(vị trí Carry) lại không có kỹ thuật.]

[ Đừng nói nữa đừng nói nữa, chúng ta hảo hảo xem Sở Thần phát sóng trực tiếp không được sao!]

Đại gia yên lặng chờ đợi Sở Thần bắt đầu trò chơi ván thứ hai, hôm nay Sở Thần đã đáp ứng với mọi người, muốn phát sóng trực tiếp đến buổi tối!

Hiện tại vừa mới đánh ván đầu tiên, vui vẻ!

Vui vẻ còn không có phát đi ra, mọi người liền nhìn thấy Sở Thần hung ác nhìn thoáng sang bên cạnh, sợ tới mức người sau màn hình đều có điểm run sợ.

Ngay sau đó giao diện phát sóng trực tiếp đột nhiên đóng, liền không có một cái báo trước.

Màn hình đột nhiên biến đen???

Nói tốt là phát sóng trực tiếp đến buổi tối đâu? Hiện tại mới là hai giờ chiều a!

[ Sở Thần gạt ta!]

[ Ô ô ô ô ô ô ô]

[ Ô ô ô]

Không biết là ai trước tiên xoát biểu tình khóc lớn, những người sau cũng đều bắt đầu xoát khóc lớn.

Bởi vì chuyện này, #Sở Thần đột nhiên offline# cái đề tài này còn bị xoát đến thứ bốn mươi trên hot search, đợi hơn mười phút các fan mới thấy Sở Thẫn đã đăng tin giải thích ở nền tảng phát sóng trực tiếp.

Y chiến đội – Sở Nguyên: Không cẩn thận ấn đến nút tắt máy, ngày mai bổ sung phát sóng trực tiếp.

Sở Nguyên thu hồi điện thoại, đem mèo con thật vất vả mới bắt được xách lên, ấn đến trên bàn máy tính, cười lạnh: “Liếʍ sạch sẽ cho ta.”

Tất cả cái bàn đều là sữa bò, Sở Nguyên có thói ở sạch đương nhiên không chịu nổi.

Nhưng liếʍ sữa bò trên bàn, Bạch Cẩm cũng là không chịu nổi a!

Bạch Cẩm đáng thương vô cùng.ipg

Bạch Cẩm: “Miêu~”

“Liếʍ cho ta.” Sở Nguyên không bị dao động, đem mèo con ấn lên trên chất lỏng màu trắng, thần sắc lãnh khốc.

Miêu miêu không liếʍ! Miêu miêu cũng có tôn nghiêm!

Bạch Cẩm quay đầu dùng chi trước ôm chặt cánh tay của Sở Nguyên, nhẹ nhàng liếʍ lòng bàn tay Sở Nguyên, lại nhẹ nhàng kêu một tiếng.

Cậu kêu phi thường mất tự nhiên, thậm chí còn mang theo điểm âm rung.

Sở Nguyên nhìn chằm chằm tiểu sửu miêu nửa phút, đành đem nó ném tới bên cạnh, cảnh cáo nói: “ Không cho phép nhúc nhích, nếu cử động hôm nay liền ăn lẩu thịt mèo.”

Miêu miêu đáng yêu như vậy, thế nhưng có người ăn lẩu thịt mèo?!

Bạch Cẩm đành phải ghé vào tại chỗ vẫn không nhúc nhích, nhìn Sở Nguyên thu thập tai họa mà cậu gây ra.

Bạch Cẩm cảm thấy áy náy, cậu không phải là cố ý chọc phiền toái, theo bản năng dùng chi trước ôm lấy đầu.

Ôm ôm hô hấp đều đều, thế nhưng ngủ rồi.

Cậu lúc vừa tỉnh lại đã bị chó hoang đuổi theo, vừa mệt vừa đói lại khát.

Vừa mới ở biệt thự càng là cùng người đàn ông này đấu trí đấu dũng hơn mười phút.

Lúc này ghé vào trên thảm mềm mại không quá năm phút liền tiến vào giấc ngủ.

Sở Nguyên thu thập xong đồ vật, thấy mèo con dơ hề hề chính là đang ôm đầu ngủ trên tấm thảm hắn mua mười mấy vạn, lông mày giật giật, nhịn xuống xúc động muốn đem mèo ném đi.

Bạch Cẩm lần nữa tỉnh lại đã là buổi tối, theo bản năng duỗi duỗi người liền muốn liếʍ lông, nhưng nghĩ đến trên người dơ bẩn, vẫn là nhịn đi xuống.

Cậu hiện tại mới chân thật cảm giác biến thành mèo.

Bạch Cẩm thở dài, theo ánh sáng trong phòng đi qua.

Lầu một phòng khách không có bật đèn, trên TV đang mở lễ khai mạc giải đấu chuyên nghiệp thế giới.

Nhưng là bên trong địa danh cùng chiến đội, còn có nhà tài trợ Bạch Cẩm hết thảy đều không quen biết, tuy rằng cùng thế giới của cậu có điểm tương tự, nhưng cách gọi vẫn là không giống nhau.

Cậu tới thế giới khác.

Chính mình biến thành mèo đều có thể tiếp thu, đến thế giới khác giống như cũng không có gì là ghê gớm.

Bạch Cẩm cứ như vậy an ủi chính mình, nhìn đến đôi mắt người đàn ông ngồi trên ghế sô pha đang nhìn chằm chằm lễ khai mạc, Trên TV xuất hiện các tuyển thủ của các chiến đội lên sân khấu, bọn họ ở một tháng trước đến Châu Âu, ở nơi đó chuẩn bị thi đấu.

Chiến Thần Liên Minh toàn cầu trận đấu chung kết.

Lầ giải đấu quan trọng nhất trong các cuộc thi lớn bé, các cuộc thi khác không thể so sánh được.

Bạch Cẩm nhìn vài lần giới thiệu, cùng Anh Hùng Liên Minh ở thế giới của cậu rất giống, thậm chí tên gọi tắt cũng là LOL.

Cậu lúc trước có chơi qua trò này, không bao lâu liền lêи đỉиɦ cao(kiểu top đầu í), còn có các tiểu chiến đội gửi tin nhắn cho cậu, hỏi cậu có muốn chơi chuyên nghiệp hay không.

Nhưng cậu khi đó đang học cao tam(cấp ba), chơi trò chơi đã là giấu ba mẹ trộm chơi, căn bản không có khả năng đi chơi chuyên nghiệp.

Không nghĩ tới người đàn ông đẹp trai này cũng thích thi đấu chuyên nghiệp, trong lòng Bạch Cẩm cùng hắn thân thiết hơn một chút.

Nhưng biểu tình của hắn có chút trầm trọng, còn mang theo chút hoài niệm, còn có một chút cô đơn.

Nghĩ đến hôm nay hắn cũng chơi trò chơi này, nói không chừng hắn cũng có ước mơ đánh chuyên nghiệp, nhưng bởi vì thiên phú không đủ, chỉ có thể xem người khác chơi?

Quá đáng thương đi.

Bạch Cẩm chớp chớp mắt, tay chân nhẹ nhàng đặt ở trên đùi người đàn ông, run run rẩy rẩy kêu vài tiếng.

Miêu miêu bán manh nhất định có thể chữa khỏi nội tâm cô đơn của hắn!

Sở Nguyên chuyển tầm mắt từ TV đến trên người mèo con dơ hề hề, nhẹ nhàng đem cậu văng ra: “Vừa dơ vừa xấu còn đi bán manh.”

Dơ cậu nhận!

Xấu là như thế nào?!

Cậu rõ ràng đáng yêu như vậy!

Thấy vẻ mặt tiểu sửu miêu khϊếp sợ ngồi xổm tại chỗ, Sở Nguyên còn tưởng bản thân mình làm nó bị thương, làm ra lựa chọn giữa thói ở sạch cùng với lương tâm.

Sở Nguyên rút ra hai tờ khăn giấy, lót tay kiểm tra mèo con có phải hay không bị thương.

Đem mèo con xấu xí lăn qua lộn lại kiểm tra mấy lần, Sở Nguyên nhìn JJ của tiểu miêu miêu, thuận miệng nói: “ Này cũng quá nhỏ.” (Anh này đúng là kì ghê🤭🤭🤭)