15 tháng 7, nguyệt sự của Hoa Chi tới đúng hạn, tâm tình đang treo của Thu Quất trở lại bình an, Hoa Chi mày nhíu chặt. Tuy sớm biết mang thai không phải chuyện dễ, nhưng kết quả này vẫn làm nàng cảm thấy mất mát.
Nghĩ đến cha nàng dã nhận định Tần Tử Khiêm, nàng không dám chần chừ, lập tức kêu Xuân Đào đi tìm Lâm Tu Trúc. Xuân Đào một mình đến Phúc Thọ trấn, phải mất ít nhất ba, bốn ngày mới có thể trở về. Nếu Lâm Tu Trúc đồng ý, vừa lúc nguyệt sự nàng kết thúc, có thể gặp nhau.
Hoa Chi thật sự lo lắng, sợ khó có thể thụ thai, lấy xuân cung đồ Xuân Đào mua khi trước ra xem, làm tốt bước chuẩn bị tiếp theo. Một tiểu cô nương chưa xuất giá như Xuân Đào nào hiểu loại chuyện này, ông chủ nói như thế nào nàng cũng không hiểu, chỉ lo mua, liền mang về rất nhiều.
Hoa Chi lật xem, phát hiện trong đó có một quyển dạy phương pháp dễ thụ thai khi làm chuyện phòng the. Nàng không rõ thật giả, cũng không còn đường nào khác, chỉ có thể mang tâm thế ngựa chết muốn làm ngựa sống lật xem.
Nàng nghiêm túc xem, gương mặt ngày càng hồng, thân thể khô nóng, hoa huyệt hơi hơi ngứa. Ý thức được thân thể có phản ứng, nàng vội gấp sách lại, thầm mắng chính mình không biết xấu hổ, lấy quạt lụa nhanh chóng phe phẩy.
Ba ngày sau Xuân Đào trở về, nói với Hoa Chi rằng Lâm Tu Trúc đáp ứng rồi.
Hoa Chi nhiều ngày nay lo lắng hắn không đáp ứng, giờ phút này kinh hỉ nói: “Thật sao?”
Xuân Đào gật đầu: “Lúc đầu hắn không muốn đáp ứng, nô tỳ liền nói chủ ý của người, nói cho hắn, nếu lần này hắn thuận lợi qua kỳ thi mùa thu vào kinh tham dự kỳ thi mùa xuân, người sẽ phái người chiếu cố mẫu thân hắn.”
Hoa Chi không khỏi cảm thấy may mắn vì nàng đoán trúng tâm tư hắn, bằng không lần này phải đi tìm hắn nói chuyện.
Nguyệt sự kết thúc, Hoa Chi lại tìm lý do trở lại Phúc Thọ trấn. Nhân lúc trước Hoa Chi sinh bệnh, mỗi ngày uể oải, Hoa viên ngoại chưa ngăn trở, cho rằng nữ nhi về quê tĩnh dưỡng.
Thu Quất như cũ khuyên giải vài câu, nhưng ý Hoa Chi đã quyết, nàng khuyên giải nửa ngày cũng không có tác dụng gì.
Chuyến đi này giống lúc trở về lần trước, bọn họ năm người, chỉ là lần này ngoài Bành Tiểu Hà còn có Tang Tử lái xe bên ngoài, ba vị nữ tử ở trong xe.
Đã nhiều ngày ở chung, Thu Quất và Xuân Đào tuy có chút sợ Tang Tử, nhưng thấy hắn thực an tĩnh không làm việc cực đoan gì nên cũng chậm rãi tiếp thu hắn.
Đoàn người tới tổ trạch, nghỉ tạm tại đây một ngày, Xuân Đào và Thu Quất đi thu thập trước, ngày hôm sau chạng vạng Hoa Chi mới qua.
Trở lại nơi này, Hoa Chi gọi Xuân Đào vào phòng, nhỏ giọng hỏi việc nàng giao có làm tốt hay không. Xuân Đào vỗ ngực đảm bảo, từ trong bao quần áo lấy ra một cái hộp, “Nô tỳ đi tìm người chuyên đi dạo hoa phố, mua... ở người bán dạo, cô nương người yên tâm.”
Xuân Đào nhạy bén, chưa đem mấy chữ kia nói ra, Hoa Chi vẫn xấu hổ đến đỏ mặt. Nếu trước kia nhắc tới xóm cô đầu, nàng đều xấu hổ và giận dữ muốn chết, hiện giờ lại làm ra loại chuyện không màng liêm sỉ này.
Nàng vẫn chưa mở chiếc hộp đó ra, bảo Xuân Đào ra ngoài, rồi tiến đến bên giường.
Ở nông thôn ban đêm ve kêu ếch kêu hết đợt này đến đợt khác, nàng gần đây khó ngủ, thường lăn qua lộn lại hồi lâu mới có thể ngủ. Trước sau cũng không ngủ được, nàng đứng dậy dạo bước trong phòng, trên người chỉ mặc một bộ y phục lót bên trong.
Nàng đến bên cửa sổ nhìn ánh trăng, phát hiện Tang Tử vẫn canh giữ ở trong viện. Nàng nói, thân thể đang canh giữ ló đầu ra, “Tang Tử, đêm đã khuya, ngươi đi nghỉ tạm đi.”
“Ngươi lại gặp ác mộng?” Tang Tử tới gần.
Nàng lắc đầu: “Ve kêu ồn ào, không ngủ được, ta ra xem trăng.”
Hắn trầm ngâm một chút: “Có muốn lên nóc nhà xem không?”
“A?” Nàng kinh ngạc, “Có thể chứ?”
“Ngươi đi mặc thêm y phục, ta mang ngươi lên nóc nhà.” Hắn không phải sinh ra đã là người hầu, vẫn luôn chưa đổi kính xưng, Hoa Chi biết khi hắn hồi phục ký ức sẽ rời đi, liền không bảo hắn sửa miệng.
Hoa Chi chưa từng làm việc này, vui mừng chạy vào trong tìm áo, không biết rằng nam nhân võ công lợi hại nhìn vật ban đêm cũng như ban ngày, sớm đã nhìn rõ ràng sống lưng tuyết trắng lộ ra bên ngoài của nàng.
Tang Tử nhìn bộ dáng nàng ngoan ngoãn, tâm bình tĩnh chợt nhảy lên, sinh ra một cỗ ý niệm muốn tiếp cận nàng, vừa đúng lúc này hắn có cơ hội như vậy.
Hắn duỗi tay ôm eo Hoa Chi, nhảy thân bay lên nóng nhà, nàng sợ tới mức nắm chặt áo hắn, vùi đầu vào ngực hắn, không dám ngẩng lên, chờ lúc phát hiện ra đã đứng yên mới thử thăm dò thò đầu ra nhìn, tầm mắt liền thấy sân đã ở dưới chân chính mình.
Đứng ở chỗ cao, ánh trăng cách nàng càng gần, nơi nhìn đến toàn là ánh trăng, sân tầm thường thế nhưng cũng nhiều thêm vài phần tĩnh mịch.
“Đứng vững, đừng buông ra.”
Lúc này Hoa Chi mới ý thức được nàng còn ở trong ngực Tang Tử, bàn tay hắn nóng rực dán vào eo nàng, liền vôi vàng buông ra, nắm lấy vạt áo hắn, “Đa tạ.”
Tang Tử lúc này mới thu tay lại: “Sợ thì nói ta biết.”
“Ừm.” Nàng gật đầu tránh đi ánh mắt hắn, không dám để hắn thấy gương mặt phiếm hồng của mình, Hoa Chi không nhìn thấy nam nhân cúi đầu nhìn eo nàng, một tay hắn cũng có thể ôm hết.