Hạnh Phúc Của Xanh Lam

Chương 33: Có phải cậu đang suy nghĩ về điều gì đó đúng không?

Editor: Yuu—— Vì bạn gái anh bị bắt nạt.

Chỉ với một câu nói như vậy, nhưng trong lòng Khương Hoan Du như được một bàn tay ủ ấm vậy. Từ lâu, cô đã sớm hình thành cho mình một cái thói quen là tốt thì khoe ra mà xấu thì che đi. Với những việc không thỏa đáng mà cô gặp phải trong công việc, cô thường im lặng mà nuốt nó xuống. Bởi vậy mà những người gần gũi với cô không hề biết những điều đó.

Bây giờ lại có một Dư Thâm Lam vì cô mà lo lắng như vậy, tức giận vì cô, thậm chí còn vì cô mà bất bình, cô vô cùng xúc động.

Thì ra, khi yêu còn có cái loại cảm giác như vậy.

Khương Hoan Du không còn nhéo má Dư Thâm Lam nữa, cô nhìn về đường xá phía trước, nói: “Tôi không bị bắt nạt mà, tôi thật sự ổn.”

“Khương Hoan Du.” Dư Thâm Lam đột nhiên gọi họ tên đầy đủ của Khương Hoan Du khiến Khương Hoan Du có một chút ngạc nhiên.

“Hả?”

“Về sau dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, em cũng đừng giấu diếm anh.”

Khương Hoan Du mỉm cười, Dư Thâm Lam vô cùng nghiêm túc nhìn cô. Cô liếc nhìn cậu một cái, gật đầu nói: “Ừ.”

“Còn nữa ——” Dư Thâm Lam dừng một chút, nói: “Dù thế nào đi nữa thì em vẫn chỉ là một cô gái, em đánh anh ta như vậy, nhỡ anh ta chống trả thì sao?”

“Tôi không sợ. Bạn trai tôi lợi hại như vậy, chỉ một cái vặn tay mà có thể khiến anh ta sợ hãi như vậy mà.”

Khương Hoan Du tinh nghịch nói. Dư Thâm Lam biết mình bị trêu chọc, nhưng cậu cố tình kìm nén lại, nói: “Lo lái xe đi.”

Khương Hoan Du liếc nhìn cậu, lại thấy khóe miệng cậu tràn ngập ý cười.

Hai người trở về nhà của Khương Hoan Du. Trong nhà Khương Hoan Du không có gì để ăn, vì vậy họ chỉ có thể nấu mì tôm ăn liền ăn cùng với kim chi mà lần trước Thẩm Ngọc Lâm mang tới.

Dư Thâm Lam rất thích món kim chi này. Khương Hoan Du thấy cậu thích nó như vậy, liền đi lấy thêm cho cậu.

“Ăn nhiều như vậy không sợ nổi mụn à?”

Khương Hoan Du đặt một đĩa kim chi nhỏ mới trước mặt Dư Thâm Lam, hỏi.

Cô không thích ăn mấy món đồ chua ngâm như này, cho nên tạm thời cô không thể lĩnh hội được sự ngon miệng của chúng.

Dư Thâm Lam cắn một miếng kim chi, nói: “Đồ của dì làm đều ngon.”

“Những lời như này nên nói trước mặt mẹ tôi mới phải, chắc chắn răng đều muốn khoe hết cả ra ngoài ý.”

“Chị ——”

Dư Thâm Lam quen miệng gọi Khương Hoan Du là chị, sau khi nói xong lại nhận ra có gì đó không ổn, cậu lập tức sửa miệng: “Hoan Du.”

“Sao?” Khương Hoan Du vẫn tiếp tục ăn mỳ, ngẩng đầu lên hỏi.

“Em nghĩ chú dì…Liệu có để ý đến mối quan hệ của chúng ta không? Hai người họ sẽ đồng ý chứ?” Tự nhiên nhắc đến Thẩm Ngọc Lâm, Dư Thâm Lam không khỏi nghĩ đến hiện thực vấn đề này.

Mặc dù Dư Thâm Lam và Khương Hoan Du chỉ cách nhau hai tuổi, nhưng rốt cuộc chuyện tình cảm của bọn họ vẫn là tình yêu giữa chị gái và em trai. Cậu tự hỏi liệu gia đình cô có để tâm đến vấn đề tuổi tác không.

Thành thật mà nói, cậu cũng có một chút lo lắng về vấn đề này.

Nhưng Khương Hoan Du lại không để tâm lắm. Cô ngập ngừng ăn nốt chỗ mỳ, rồi húp thêm một ngụm nước dùng, sau đó mới trả lời câu hỏi của Dư Thâm Lam.

“Hẳn là không để ý đâu. Ba mẹ tôi đã muốn ôm cháu của họ từ lâu rồi, với lại bọn họ vẫn luôn thích cậu, còn mong cậu trở thành đứa con thứ ba của bọn họ mà.”

“Thật sao?”

“Cậu không cần lo lắng về chuyện đó đâu, so với ba mẹ tôi, ngược lại tôi ——”

Ngược lại, Khương Hoan Du lại lo lắng về ba mẹ của Dư Thâm Lam hơn.

Thật ra hai người quen biết lâu như vậy, nhưng Khương Hoan Du cũng chưa bao giờ nghe Dư Thâm Lam nhắc đến ba mẹ cậu. Cô chỉ nhớ thật lâu trước đây đã từng nghe Khương Việt nói qua, ba mẹ Dư Thâm Lam làm công việc kinh doanh ở một nơi khác, rất hiếm khi trở về nhà.

Ngoài ra, không còn gì nữa.

Khương Hoan Du đặt bát mì rỗng của mình xuống, nhìn Dư Thâm Lam, hỏi: “Dư Thâm Lam, ba mẹ cậu…Hình như cậu chưa từng nhắc đến bọn họ.”

Trong lúc nhất thời, Dư Thâm Lam không biết trả lời lại như thế nào. Cậu yên lặng ăn mỳ, qua một lúc lâu mới tổ chức lại được ngôn từ trong đầu.

“Quan hệ bọn họ không tốt lắm, bởi vì anh, nên bọn họ mới chưa ly hôn.”

“Tại sao lại quan hệ không tốt? Bởi vì tính cách không hợp sao?”

“Anh cũng không rõ. Anh đã ở với bọn họ trong mấy năm đại học, nhưng…Anh vẫn không thể tìm ra được vấn đề là gì.”

“Vậy trước khi học đại học, cậu đều sống một mình sao?”

“Có khi sẽ qua nhà ông bà, có khi cuối tuần sẽ ở nhà một mình. Thỉnh thoảng lại có bảo mẫu tới làm cơm cho ăn.”

Dư Thâm Lam tỏ ra khá bâng quơ, nhưng Khương Hoan Du vẫn có thể nhìn thấy được sự mất mát mờ nhạt trong ánh mắt cậu.

Dường như cô đã hiểu tại sao vào thời điểm đó, đa phần Dư Thâm Lam luôn đến nhà cô chơi với Khương Việt. Có lẽ vì…Bình thường cậu thật sự rất cô đơn.

“Chị, thật ra em rất ghen tỵ với gia đình chị. Lúc trước khi còn đi học cũng ghen tỵ, bây giờ em vẫn cảm thấy ghen tỵ. Cảm giác có gia đình ở bên cạnh khác hẳn với cảm giác sống một mình.”

Dư Thâm Lam cúi đầu, cố gắng giấu đi đôi mắt không thể che giấu được cảm xúc của mình.

Khương Hoan Du cảm thấy đau lòng, cô đứng dậy đi về phía cậu, ôm lấy đầu cậu. Cô vuốt ve tóc cậu, cảm nhận sự mong manh, yếu ớt của cậu.

“Bây giờ cậu không phải sống một mình nữa, cậu vẫn còn có tôi mà.”

Từ bây giờ, hai người bọn họ đều đã có được nhau. Họ cũng không còn là những ngôi sao đơn độc trong vũ trụ bao la này nữa.

Dư Thâm Lam ngẩng đầu lên, Khương Hoan Du cũng buông cậu ra. Cậu nhìn Khương Hoan Du, nói: “Anh sẽ tìm cơ hội để nói chuyện với ba mẹ về chuyện của chúng ta. Bọn họ hẳn cũng không để ý đến tuổi tác đâu, Huống chi, chúng ta cũng chỉ chênh lệch hai tuổi thôi.”

Khương Hoan Du xoa đầu Dư Thâm Lam, cười nói: “Tôi rất sợ rằng chúng ta sẽ bị bổng đả uyên ương (*).”

(*) Bổng đả uyên ương: Nghĩa là dùng gậy đánh đôi uyên ương để chia rẽ chúng (Nguồn: Trung tâm Ngoại Ngữ Gia Hân)

“Sẽ không ——”

“Tôi nói đùa thôi, cậu mau ăn nốt mỳ đi, tôi sẽ đi dọn giường cho cậu.”

Khương Hoan Du nói muốn dọn dẹp cho cậu một chiếc giường sạch sẽ. Cô muốn thu dọn lại phòng dành cho khách một chút để làm phòng ngủ cho Dư Thâm Lam.

Cô vẫn nhớ đến chứng mất ngủ cùng với nhịp tim đập nhanh của Dư Thâm Lam khi hai người ôm nhau ngủ lần cuối. Nam nữ trẻ tuổi mà, đương nhiên cũng sẽ có một vài suy nghĩ không đứng đắn lắm.

Khương Hoan Du sợ rằng sẽ có chuyện gì đó xảy ra nếu cô và Dư Thâm Lam lại ngủ chung với nhau vào ban đêm nữa. Mặc dù hôm nay không phải là một ngày gì đó quá đặc biệt, nhưng quan trọng là trong nhà cô lúc này không có “áo mưa nhỏ”. Nhỡ đâu “một sinh linh bé nhỏ” xuất hiện thì không hay cho lắm.

Dư Thâm Lam nghe Khương Hoan Du muốn đi dọn giường cho mình, cậu vội vàng kéo cô lại, nói: “Em muốn để anh ngủ một mình trong căn phòng nhỏ đó sao?”

“Căn phòng đó không nhỏ đâu…”

“Nhưng em vừa mới nói về sau anh sẽ không phải sống một mình nữa…”

“…Nhưng không có nói đến chuyện đi ngủ…”

Dư Thâm Lam ôm lấy Khương Hoan Du, cái cằm đặt trên đỉnh đầu cô mà cọ xát, giống như một đứa trẻ đang làm nũng: “Anh mặc kệ, đều như thế cả. Anh chỉ muốn ngủ với em thôi.”

Khương Hoan Du cảm thấy da gà của mình như muốn nổi lên. Cô thật sự không thể chịu đựng được bộ dạng này của Dư Thâm Lam.

“Dư Thâm Lam, cậu nói thật cho tôi biết, có phải cậu đang suy nghĩ về điều gì đó đúng không?”

“Cái gì mà có với chả không có chứ. Không, anh chả suy nghĩ gì cả.”

“Vậy cậu phải hứa với tôi, hai gối hai chăn khác nhau, chỉ đơn thuần là đi ngủ thôi.”

“Anh hứa.”

Nhưng thật ra, Dư Thâm Lam cũng không hứa là sẽ giữ lời.

11 giờ đêm, Khương Hoan Du vẫn ngồi trên bàn làm việc để làm hồ sơ xin việc. Chỉ khi cơn buồn ngủ kéo đến, cô mới tắt máy tính đi và trở về phòng ngủ.

Đèn bàn trong phòng ngủ vẫn bật, dường như Dư Thâm Lam đặc biệt làm như vậy là vì Khương Hoan Du. Cậu ngủ ở một bên giường, cái chăn phủ kín trên người, bên cạnh còn có một chiếc chăn được gấp chỉnh tề.

Khương Hoan Du đến gần cậu, nhìn cậu một lúc, rồi cô lặng lẽ cúi xuống hôn lên trán cậu, sau đó tắt đèn đi.

Cô đi vào trong phòng vệ sinh để rửa mặt, rồi trở về giường mở chiếc chăn ra, nằm xuống giường rồi đắp chăn kín người, chuẩn bị đi ngủ.

Có thêm một người nữa trên giường, quả thật…Khá khó chịu.

Dư Thâm Lam không thể so với Lâm Tiểu Nhu được. Trước kia, Khương Hoan Du vẫn ngủ với Lâm Tiểu Nhu, cô hoàn toàn không cảm thấy gì cả. Nhưng khi người bên cạnh là Dư Thâm Lam ——

Dù sao thì cậu vẫn là con trai.

Ai.

Khương Hoan Du không để cho mình nghĩ quá nhiều, liền nhắm mắt lại đi ngủ. Nhưng nhịp tim cô đột nhiên tăng tốc lên, khiến cô không thể nào ngủ được.

Khi cô đang phiền não, thì người bên cạnh cô cũng di chuyển.

Khương Hoan Du quay lưng về phía Dư Thâm Lam. Cô đột nhiên cảm giác có người chui vào trong chăn mình, sau đó ôm lấy mình từ phía sau. Cô cứng đờ người, hỏi: “Cậu…Còn chưa ngủ sao?”

“Đã ngủ, nhưng khi em hôn anh, anh đã tỉnh giấc.”

Thân thể Dư Thâm Lam vô cùng ấm áp, giống như một cái lò sưởi nhỏ bên cạnh. Cậu ôm lấy Khương Hoan Du, Khương Hoan Du đột nhiên cảm thấy toàn thân đều nóng bừng lên.

Khương Hoan Du đỏ mặt, cố ý tỏ ra mình buồn ngủ, nói: “Quay trở lại chăn của cậu đi, tôi đi ngủ đây.”

“Tối nay em gửi hồ sơ xin việc đi, đã có hồi âm chưa?”

“Làm sao có thể nhanh như vậy chứ? Nhanh nhất cũng phải vào ngày mai.”

“Thật ra nếu em không tìm được công việc, anb vẫn có thể nuôi em.”

“Cứ lo việc của cậu đi, còn nếu không muốn làm nữa thì xin nghỉ. Nếu tôi mà là chủ phòng khám, tôi sẽ là người đầu tiên sa thải cậu.”

Vòng tay ôm Khương Hoan Du của Dư Thâm Lam siết chặt lại, giống như đang biểu đạt sự không hài lòng của mình.

Vòng eo của Khương Hoan Du bị cậu ôm quá chặt, thậm chí cô còn không thể nhìn thấy nó. Cô nắm lấy tay cậu, cố gắng kéo nó ra, nhưng không có tác dụng gì cả.

Lúc này, Dư Thâm Lam ở phía sau cô khẽ bật cười.

“Chị, đừng cố dùng sức với một người đàn ông làm gì.”

“Em trai nhỏ, chị đây khuyên em nhanh chóng buông tay ra, nếu không đừng trách chị đây vô tình.”

“Không buông tay, không buông tay.”

Dư Thâm Lam từ chối nghe lời Khương Hoan Du, ngược lại lại càng xích lại gần cô hơn.

Thân thể cậu hoàn toàn dán vào lưng cô, nhiệt độ của hai người xuyên qua từng lớp quần áo, dần dần nóng lên.

Khương Hoan Du thật sự nhịn không được, cô chạm vào phần bên trong của cánh tay Dư Thâm Lam, hung hăng cấu véo.

Dư Thâm Lam bị đau, đành phải buông lỏng Khương Hoan Du ra. Khương Hoan Du quay lại, cười đắc ý: “Nhắc nhở rồi mà còn không nghe. Mau đi ngủ đi, sáng mai làm việc chăm chỉ, như vậy mới có thể kiếm tiền mà nuôi tôi.”

Khương Hoan Du nói xong muốn quay trở lại. Dư Thâm Lam nắm lấy cơ hội, giữ chặt gương mặt cô lại, hôn lên môi cô.

Một nụ hôn bất ngờ ập đến khiến Khương Hoan Du thở dốc, trái tim cũng đột ngột ngừng đập. Cô vô thức nắm lấy cổ tay Dư Thâm Lam. Mặc dù chỉ là một nụ hôn nhẹ, dịu dàng, nhưng cô gần như không thể thở được.

Khương Hoan Du đẩy Dư Thâm Lam ra, thở hổn hển, nói: “Cậu quên mình đã hứa như thế nào với tôi vào buổi tối sao?”

“Anh không quên.”

“Vậy sao cậu vẫn…”

“Anh chỉ hôn em và không làm gì khác.”

Khương Hoan Du bất lực.

Cái gì mà gọi là chỉ hôn mà không làm gì khác chứ? Nếu cậu tiếp tục hôn, chẳng lẽ cậu sẽ phải làm cái gì khác sao.

Cô kéo chăn quấn kín người mình, cố gắng làm dịu nhịp tim mình lại, nói: “Cậu mà còn không ngủ đi, tôi mặc kệ máy nước nóng nhà cậu có hỏng hay không, tôi đều đá cậu về nhà đó.”

Nghe Khương Hoan Du đe dọa, Dư Thâm Lam đành phải từ bỏ.

Thật ra…Cậu cũng không định làm gì thật mà. Chỉ là không kìm lòng được muốn hôn cô một chút mà thôi.

“Em quay sang đây đi.”

“Làm gì?”

“Chỉ là muốn nhìn em một chút rồi ngủ tiếp.”

Khương Hoan Du chùm kín chăn quay lại, lại không ngờ rằng Dư Thâm Lam nhân cơ hội mà hôn lên trán cô.

Động tác của cậu nhanh đến nỗi Khương Hoan Du còn không kịp phản ứng lại.

Đợi đến lúc Khương Hoan Du hoàn hồn, muốn xử lý Dư Thâm Lam, thì Dư Thâm Lam đã trốn trở về chăn của mình, làm bộ mình chuẩn bị đi ngủ.

“Cậu ——”

“Chúc ngủ ngon.”

Khương Hoan Du bất lực nhưng cũng dịu dàng nhìn cậu.

Ừ, ngủ ngon.