Xuyên Vào Mạt Thế Ngăn Cản Nam Phụ Hắc Hoá

Chương 67

Ngoài sân lúc này đang khá hỗn loạn.

Mấy người đàn ông bị đè nghiến xuống nền đất, xung quanh là cuốc, xẻng, gậy gộc.

Cố Tiêu kéo Hứa Giai Ninh lại gần hỏi Trình Tranh đang lạnh lùng đứng đó.

“Có chuyện gì vậy?”

“Làm phiền giấc ngủ của mọi người rồi? Không có gì đâu, chỉ là những kẻ này lợi dụng đêm khuya mò đến muốn ăn trộm.”

Cố Tiêu nhíu mày nhìn bốn người đàn ông bị đè chặt dưới đất. “Không phải đã đưa phí nghỉ lại cho mấy người rồi sao, vì cớ gì còn liều lĩnh như vậy?”

Bốn gã đàn ông giật giật cơ mặt, không biết nên nói gì. Một lúc sau một người trong số đó mới lên tiếng. “Tha cho chúng tôi. Chúng tôi quá đói rồi. Lương thực đều đã hết sạch, lại không thể trồng trọt nữa. Chúng tôi chỉ muốn kiếm một chút đồ ăn mà thôi.”

Vu Lâm cũng vừa lúc đi ra nghe được lời gã nói liền hiểu mọi chuyện.

Trình Tranh nhìn Cố Tiêu, muốn hắn đưa ra quyết định, Cố Tiêu lạnh lùng quan sát biểu cảm trên gương mặt bọn họ rồi nhàn nhạt nói: “Lần này chúng tôi bỏ qua, nếu còn dám làm phiền chúng tôi hay có ý định ăn cướp nữa thì sẽ không dễ dàng như vậy nữa đâu.” Nói xong hắn gật đầu với với Vương Hạo Nhiên.

Vương Hạo Nhiên và mấy người quân nhân liền buông tay, bốn gã đàn ông lập tức đứng dậy chạy vụt đi.

“Quay lại. Cầm theo đồ của mầy người về.” Một quân nhân lên tiếng.

Mấy gã đàn ông co rụt người sợ hãi, nhưng vẫn ngoan ngoãn quay về nhặt cuốc xẻng và gậy gộc của mình rồi xoay người chạy đi.

“Cô Hứa đã tỉnh rồi sao?” Trình Tranh lúc này mới quay sang chào Hứa Giai Ninh cảm kích nói: “Cảm ơn cô Hứa đã cứu sống tôi.”

Hứa Giai Ninh cũng mỉm cười gật đầu với anh. “Đừng khách sáo. Gọi tôi là Tiểu Ninh là được rồi.”

“Xin chào. Tôi là Vương Hạo Nhiên. Cảm ơn cô đã cứu đội trưởng của chúng tôi. Cô yên tâm. Chúng tôi đều sẽ thay cô giữ bí mật.” Vương Hạo Nhiên cũng nhẹ nhàng cười cúi đầu với cô.

“Đừng khách sáo. Cảm ơn đã đồng hành cùng chúng tôi.” Hứa Giai Ninh đã nghe Cố Tiêu kể lại việc bọn họ quyết định hộ tống bốn người tới F thị. Càng thêm yêu thích quân đoàn này.

Vốn đã ngủ lâu nên Hứa Giai Ninh cũng không buồn ngủ nữa, nhớ tới mấy người quân nhân còn mang thương tích trên người nên cô đề nghị giúp họ chữa thương luôn.

“Có tiêu hao quá nhiều dị năng của cô không? Bọn họ kỳ thực cũng không bị nặng lắm. Để vết thương tự khỏi cũng được.”

Hứa Giai Ninh bật cười, biết anh lo lắng mình lại ngủ tiếp nên vội xua tay nói: “Trừ vết thương do tang thi gây nên khiến tôi phải tiêu hao một lượng lớn dị năng và tinh thần lực để chữa trị, những vết thương bình thường thì không sao đâu. Đi nào dẫn đường cho tôi nhé.”

Trình Tranh nghe cô nói xong thì thở ra một hơi, cũng không từ chối nữa mà dẫn Hứa Giai Ninh và Cố Tiêu đi vào. Có ba người bị thương đang nằm trên giường, Hứa Giai Ninh đi lại kiểm tra, vết thương đều khá sâu vậy mà Trình Tranh còn nói là không nặng lắm. Có lẽ ngại tiêu tốn dị năng của cô.

Hứa Giai Ninh định bắt tay vào chữa trị thì một trong số ba người vội ngăn cản.

“Đừng đừng…cô gái. Chúng tôi không sao đâu. Em mới tỉnh dậy đừng sử dụng dị năng nữa.”

Hứa Giai Ninh ấm áp trong lòng, những người này quả thực đều rất tốt, cô mỉm cười trấn an họ. “Đừng lo lắng. Tôi khỏe rồi, hơn nữa các anh lại không bị tang thi cào. Chỉ là vết thương bình thường, tôi có thể chữa trị được, không tiêu hao quá nhiều dị năng đâu.”

Lúc này ba người mới thở phào, ngoan ngoãn nằm im cho Hứa Giai Ninh chữa trị.

Chỉ một lát sau cô thu tay về, ba người cúi đầu kinh ngạc nhìn da thịt trên người lành lặn không hề có vết tích gì nữa, đau đớn cũng biến mất không thấy.

“Thật thần kỳ. Hóa ra dị năng hệ chữa trị lợi hại như vậy.”

Hứa Giai Ninh mỉm cười, cũng không giải thích rõ ràng rằng thực ra dị năng của cô không phải là hệ chữa trị mà là quang hệ, chữa trị chỉ là một trong những năng lực của nó thế nhưng Cố Tiêu từng nói năng lực thanh lọc còn đáng sợ hơn so với việc có thể chữa trị. Cho nên hắn không muốn cô để lộ ra ngoài. Điều này chỉ cần bốn người họ biết là đủ.

Nhóm quân nhân càng thêm cảm kích Hứa Giai Ninh, hơn nữa tính cách cô lại trong sáng, hồn nhiên, hoạt bát rất giống với hình tượng em gái nhà bên, chẳng mấy chốc đám quân nhân đã đồng loạt đổi giọng một tiếng Tiểu Ninh, hai tiếng Tiểu Ninh. Bản thân Hứa Giai Ninh cũng thu về đủ 15 vị ca ca mới, khiến Cố Tiêu đứng bên cạnh bất đắc dĩ lắc đầu.1

Sáng hôm sau đoàn xe tiếp tục lên đường.

Ngày đó, sau khi nói chuyện với Hứa Giai Ninh xong Cố Tiêu bắt đầu nghiêm túc suy tính tới việc tự thành lập một thế lực riêng, hắn muốn có lực lượng lớn mạnh trong tay, chỉ có như vậy thì cho dù bí mật của Ninh Ninh nhà hắn có bị lộ ra bên ngoài, hắn cũng có thể bảo vệ cô thật tốt.

Cố Tiêu tìm cơ hội gọi Vu Lâm ra một chỗ, hai người nói chuyện rất lâu, không biết họ nói những gì nhưng sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, hai người đều mỉm cười thoải mái, dường như đã đạt thành chung nhận thức nào đó.

Một tháng sau, bọn họ chính thức đặt chân tới địa phận thành phố F.

F thị lúc này còn khá ít người đặt chân đến, nên đường phố còn khá nhiều tang thi. 19 người một đường chém gϊếŧ đi vào sau đó nghỉ tạm ở một phân xưởng. Thật kỳ lạ là trong nhà xưởng này không hề có bóng dáng của tang thi.

Đây là một xưởng đồ hộp rất lớn, dây chuyền sản xuất vẫn còn giữ được nguyên vẹn, nhóm bọn họ tiến vào bên trong nhà kho tìm kiếm lập tức mắt ai nấy đều tỏa sáng tới mức chói lòa.

Chúa ơi…nhiều đồ hộp quá.

Từ các loại đồ hộp chế biến từ rau, củ, quả, cho đến các loại đồ hộp từ thịt, hải sản chất đầy trong kho.

“Mẹ ơi. Vớ được kho báu rồi.” Tưởng Chi Khiêm trợn tròn mắt, không thể tin nổi la lên. Phải có đến bảy, tám trăm thùng đồ hộp xếp chồng bên trong dãy nhà kho, chỗ này đủ cho bọn họ dùng trong mấy năm cũng không hết.

Thân hình béo núc của Tưởng Chi Khiêm run rẩy, anh ta không nhịn được mà chạy tới gần.

Những người bên cạnh cũng choáng ngợp bởi số lượng đồ hộp bên trong kho, vì thế không kịp ngăn cản Tưởng Chi Khiêm.

Chính vì vậy lúc này đột nhiên sảy ra dị biến. Một tiếng hét bất chợt vang lên, Tưởng Chi Khiêm ngã vụt xuống đất, cổ chân bị dây leo cuốn chặt nhanh chóng lôi đi, Mười tám người đứng sau cơ hồ không kịp ra tay ngăn cản.

Mọi người sửng sốt, vội vàng chạy đuổi theo, tới góc nhà kho thì nhìn thấy một lỗ hổng lớn dẫn ra bên ngoài.

“Đi.”

“Cố Tiêu. Cậu xem, có phải tang thi biến dị mộc hệ không?” Vu Lâm vừa chạy vừa quay sang hỏi.

“Nếu đúng. Ít nhất nó phải trên cấp 4.” Hoặc cũng có thể là cấp 5. Cố Tiêu nhíu chặt lông mày, có chút lo lắng.

“Không phải.” Hứa Giai Ninh bất chợt lên tiếng. “Chưa chắc đã phải là tang thi.” Cô nheo mắt lại, bỗng thấy nhức đầu quá. “Chỉ hi vọng là em nghĩ nhiều, nếu không...”

Nếu không thế nào Hứa Giai Ninh cũng không dám khẳng định.

Mọi người kinh ngạc quay lại nhìn cô.

Hứa Giai Ninh sắc mặt vô cùng trầm trọng. Làm sao cô lại quên mất. Trong tiểu thuyết có đề cập tới thời điểm Cố Thành đến F thị thu thập kho vũ khí kia, đã từng đi qua một nhà xưởng và thu được một viên tinh hạch hệ mộc lớn. Tuy cuốn sách không nói rõ Cố Thành gặp ở nơi nào nhưng lại miêu tả rất kĩ về cuộc chiến đấu này, bởi vì bọn họ thắng chính là một gốc thực vật biến dị.

Xem ra xưởng đồ hộp này trùng hợp chính là nơi Cố Thành đã dừng chân trong tiểu thuyết. Như vậy thứ bọn họ sắp phải đối mặt, e rằng sẽ rất khó giải quyết.

Đoàn người vòng ra bên ngoài đuổi theo tiếng la hét của Tưởng Chi Khiêm, đoạn dây leo lẩn trốn quá nhanh, đã sớm không thấy bóng dáng.

Nhóm người vòng ra sân chạy tới khu hậu viện phía sau dãy nhà xưởng sau đó sững sờ dừng lại, trợn mắt nhìn cảnh tượng trước mắt.

Một gốc cây Thường Xuân to lớn, xù xì, phủ kín mái nhà, hằng hà vô số những dây leo đang uốn lượn, chuyển động xung quanh giống như có sinh mệnh lúc này đang nhìn bọn họ diễu võ dương oai, mà Tiết Chi Khiêm cũng đang bị một sợi dây leo của cây Thường Xuân buộc chặt lại treo lơ lửng trên không trung.

Nhìn thấy đồng đội của mình, anh ta hoảng sợ vội vàng la hét: “Mau. Rời khỏi đây.”