Hôn Ước: Em Chọn Đau Thương

Chương 69: Cơ hội được yêu em

Đêm đã khuya nhưng ngoài ban công trong căn phòng ngủ nhỏ của người phụ nữ vẫn sáng đèn.

Từng giọt sương nhẹ nhàng rơi xuống, vương lại trên từng tán cây phiến lá, họ bầu bạn với nhau trong vài giờ ngắn ngủi, để rồi đến khi bình minh ló dạng những tia nắng ban mai sẽ hong khô giọt nước tinh khiết ấy, để lại chiếc lá xanh cô đơn, lẻ bóng.

Bạch Nhược Y đang ví mình như chiếc lá ấy. Một thân một mình giữa dòng đời tấp nập. Tuy có gia đình, có ba mẹ, người thân nhưng lại không dám quay về, cũng chẳng dám cho họ biết nơi đi chốn ở của mình.

Tất cả chỉ vì một chữ sợ. Sợ tin tức của cô sẽ đến tai người đàn ông ấy, chuyện cô đã mang cốt nhục của anh đến thế giới này nếu để anh biết thì anh sẽ mang con của cô đi mất.

Trong mắt cô, anh đã là một người nhẫn tâm, một kẻ tuyệt tình, vì yêu đến đánh mất lí trí, nên cô không thể nào không lo sợ...

Vả lại cô ở nơi này cũng rất bình yên, công ty thiết kế thời trang mà cô cất công gầy dựng cũng hoạt động rất tốt. Cuộc sống giản dị, an nhiên, tự tại cô đã quen rồi, nếu trở về quê hương chỉ sợ sóng to gió lớn lại ập tới.

Nhưng có lẽ trốn tránh mãi cũng không phải là cách. Từ ngày chấp nhận từ bỏ cô đã quyết biến mình trở nên mạnh mẽ hơn xưa, cho đến khi có được tiểu bảo bối Bạch Nhược Lam bên cạnh thì sự mạnh mẽ ấy lại tăng thêm gấp bội.

Giờ đây cô đã gom đủ dũng khí để có thể đối mặt với những chuyện mà bản thân luôn lo sợ. Có lẽ cũng đến lúc phải cho ba mẹ cô biết sự có mặt của Bạch Nhược Lam, kể cả sự thật về ba ruột của cô bé là ai.

Tôn Tiêu Đài là một người đàn ông rất tốt, cô không thể cứ để anh vì mình mà dang dở cả đời.

"Muộn thế này rồi sao em còn chưa ngủ? Có tâm sự gì hay sao?"

Mãi lo suy nghĩ mà người đàn ông ấy đã vào tận trong phòng còn đi đến bên cạnh cô lúc nào rồi nhưng đến khi anh lên tiếng thì Nhược Y mới giật mình nhận ra sự hiện diện của anh.

"Ờ... Em hơi khó ngủ một chút. Mà sao anh lại vào đây?"

"Anh xuống bếp lấy nước uống, đi ngang phòng em tình cờ lại thấy cửa phòng không đóng kín, bên trong còn sáng đèn nên anh xem thử thì thấy em đang đứng ngoài này. Anh có gõ cửa đó chứ nhưng hình như em không nghe thấy nên anh mới..."

"Dạ không sao. Em không nghĩ gì đâu."

Nhược Y mỉm cười. Sau đó cả hai đều im lặng khiến bầu không khí chợt trở nên ngột ngạt.

Hai người đều đứng ngang nhau, tay đặt lên lan can, mắt nhìn về màn đêm mờ mịt phía trước. Trong lòng cũng đang có tâm sự và nhiều điều muốn nói với đối phương, nhưng mãi vẫn không thể cất nên lời.

"Em/Anh..."

"Anh/Em nói trước đi."

Sau vài phút trôi qua, cả hai đều quyết định sẽ mở lời, nhưng lại đồng thanh nói cùng lúc hai câu liền, khiến bầu không khí càng thêm ngại ngùng.

"Em nói trước đi."

Nhược Y vẫn giữ im lặng thêm một chút, nét mặt như có điều khó nói. Nhưng dẫu sao cô cũng đã chọn cách đối mặt thì không nên do dự thêm nữa.

"Em muốn nói cảm ơn anh! Cảm ơn anh đã chịu thiệt thòi ở bên cạnh đóng giả làm ba của tiểu Lam hơn hai năm qua."

"Sao tự dưng em lại nhắc đến chuyện này? Anh đâu cảm thấy thiệt thòi gì đâu."

Tôn Tiêu Đài đã có dự cảm chẳng lành trong lòng nhưng anh vẫn miễn cưỡng cười. Tâm thế của người đàn ông chợt rơi vào căng thẳng trước chủ đề mà Nhược Y đang muốn nói đến.

Bạch Nhược Y xoay mặt đối diện với nam nhân ấy, khuôn mặt kiều diễm chưa bao giờ đối với anh lại nghiêm túc như thế này.

"Em nghĩ đã đến lúc nên để tiểu Lam biết sự thật. Em không muốn tiếp tục lừa dối con bé nữa, càng không muốn vì mẹ con em mà anh phải lỡ dở cả đời. Chúng ta hãy dừng..."

Câu nói sau cùng còn chưa được thốt ra trọn vẹn thì bờ môi non mềm của người con gái bất ngờ bị người đàn ông đối diện tiến đến và nuốt chửng.

Hành động bất ngờ của Tôn Tiêu Đài khiến Bạch Nhược Y vô cùng kinh ngạc, đôi mắt biếc mở to lên hết cở, sau vài giây kịp thời phản ứng lại thì cô nhanh chóng đẩy người đàn ông ấy ra xa. Vội đưa tay lên che miệng, gương mặt thoáng chốc ửng hồng vì ngại ngùng liền quay sang hướng khác né tránh ánh mắt của anh.

"Anh...anh xin lỗi... Chỉ tại anh không muốn nghe tiếp câu nói ấy nên mới..."

Đúng là Tôn Tiêu Đài vừa rồi đã rất lo lắng, anh biết rõ những gì Nhược Y sắp nói, vì không muốn nên trong lúc bối rối anh mới dùng nụ hôn để ngăn cản. Và đây cũng là lần đầu tiên anh dám cư xử vượt giới hạn cho phép của người con gái ấy. Tất cả chỉ vì anh không muốn nghe cô nói đến hai từ "dừng lại".

"Tiểu Nhược, chẳng lẽ tình cảm của anh dành cho em suốt ba năm qua mà em vẫn không hề nhận ra sao? Anh xem tiểu Lam như con gái ruột của mình chứ không phải đang làm tròn vai trò của một người đang giúp đỡ để nhận lấy ân huệ của em. Cũng không phải là tình cảm của một người anh trai dành cho em gái."

Nói đến đây Tôn Tiêu Đài đặt hai tay lên vai Nhược Y, xoay người cô lại để cả hai đứng song song với nhau, mặt đối thẳng mặt, nhưng từ đầu tới cuối Nhược Y vẫn cố tình né tránh ánh mắt của người đàn ông ấy.

"Bạch Nhược Y, anh yêu em! Thật sự rất yêu em, anh cam tâm tình nguyện làm ba của con em, em cho anh một cơ hội có được không?"

Nếu Tôn Tiêu Đài sợ cô phải nói ra hai từ dừng lại, sợ cô bắt anh phải rời đi thì đối với Nhược Y những gì mà Tôn Tiêu Đài vừa nói ra cũng là điều mà cô không hề muốn phải đối diện.

Suốt ba năm qua, anh đối xử với cô thế nào, tình cảm của anh ra sao, cô đều biết rất rõ chứ. Chỉ là cô chưa sẵn sàng để đón nhận một tình yêu mới.

Cô sợ đứa con riêng của cô và người đàn ông kia rồi sẽ làm ảnh hưởng đến tình cảm giữa cô và người đến sau. Cô sợ trái tim cô chưa thật sự quên được hình bóng của người cũ, sợ tình cảm dành cho anh chưa đủ lớn, sợ sau này sẽ làm tổn thương anh.1

Là một người mẹ, cô cũng muốn cho con mình có được một gia đình trọn vẹn chứ. Chỉ là, người đàn ông này thật sự quá tốt cô sợ mình không xứng với anh, vì cô là phụ nữ đã qua một lần đò, sự trong trắng của một người con gái đã chẳng còn nữa.

Cơ hội mà anh muốn, cô có nên cho hay là không đây?