Edit: Cải Trắng
Cửa phòng ăn hé mở.
Nhìn từ góc Cố Húc nhìn vào, có thể thấy một cô gái mặc áo lông trắng ngồi nghiêm chỉnh trong phòng ăn. Cô tùy ý để tóc buông xõa sau lưng. Khuôn mặt xinh đẹp dưới ánh đèn trở nên rung động lòng người. Không biết họ đang nói cái gì mà cô còn bật cười.
Lúc cô cười rộ lên, đôi mắt cong như vầng trăng non, thần thái rạng rỡ.
Quen cô gái nhỏ đã lâu, Cố Húc thấy bình thường cô đối xử với ai cũng rất ôn hòa nhưng nếu cẩn thận quan sát thì sẽ nhận ra cô hay ôm tâm lý cảnh giác rất nặng.
Ngoại trừ anh.
Đây cũng là lý do vì sao Cố Húc nghi ngờ cô gái nhỏ thích mình.
Chỉ khi đối mặt với anh, cô gái nhỏ mới buông xuống mọi cảnh giác, giống như chú mèo nhỏ đang phơi bụng ra cho chủ nhân vuốt ve. Khi đó, cô gái nhỏ sẽ thu lại mọi gai nhọn, lộ ra vẻ mềm mại nhất.
Nhưng giờ cô gái nhỏ anh luôn nhớ nhung lại nói cười thoải mái với người khác?
Vốn dĩ sắc mặt Cố Húc đã không tốt, lúc này còn nặng nề hơn. Anh dựa người vào tường, chân dài hơi trùng xuống, nhìn hai người trong phòng ăn kia không chớp mắt. Tuy ở giữa có tấm bình phong chắn nên nhìn không rõ nhưng có thể lờ mờ thấy được người đàn ông ngồi bên trong lớn lên không tồi.
Dáng vẻ không tồi, hành động cũng khá ga lăng.
Vừa chín chắn lại biết chăm sóc người khác nhưng vẫn luôn phải kiềm chế.
Mặc dù rất ga lăng nhưng lại kiềm chế.
Thông qua hành động và nụ cười ấy, Cố Húc có thể đoán ra được người đàn ông đó thích cô gái nhỏ.
Dù là do hai người thân thiết hay nụ cười trên mặt cô gái nhỏ, chúng đều khiến Cố Húc buồn bực. Mà đã như vậy, anh sẽ muốn hút thuốc.
Cách đó không xa, có mấy nhân viên phục vụ đang thảo luận về bọn họ: “Người ngồi bên trong là nữ minh tinh đang nổi đúng không? Đẹp quá! Lúc nãy đưa đồ ăn vào tôi có lén nhìn một cái, ngay cả da cũng đẹp.”
“Người đàn ông ngồi đối diện cô ấy cũng đẹp trai ghê.”
“Tuy không phải minh tinh nhưng với tỉ lệ và tướng mạo đó làm gì có mấy người trong giới giải trí so được với anh ấy. Quan trọng là anh ấy còn rất dịu dàng, giọng điệu nói chuyện ôn hòa, luôn chăm sóc người khác, hai người họ… không phải là người yêu chứ?”
“Có khả năng lắm.”
“Tôi nhớ là sau khi vào giới giải trí, nữ diễn viên này không tạo ra bất kỳ tai tiếng nào. Hai người họ nhìn xứng đôi lắm, nếu là người yêu thật cũng được ghê.”
…
Đôi mắt thâm thúy của Cố Húc híp lại. Anh nhìn mãi cho tới lúc chuông điện thoại vang lên mới nhận cuộc gọi.
Trong điện thoại vang lên giọng nói ồn ào của Trang Chu: “Lão Cố, bọn Đông Tử tới cả rồi. Cậu có sao không thế?”
“Ừm.”
Cố Húc không nhiều lời, cúp điện thoại luôn. Anh giữ nguyên tư thế, chống khủy tay vào lan can, nhẹ nhàng nhịp đầu ngón tay, quan sát hai người ngồi trong phòng ăn. Không biết qua bao lâu, anh thu hồi ánh mắt, rời đi.
Quay lại phòng mình, anh thấy mọi người đã tới gần hết.
Biết Cố Húc không thích náo nhiệt, Chu Đông cũng không gọi nhiều người, chỉ gọi mấy anh em thân thiết chơi với nhau từ bé.
Cố Húc vừa mới vào, thọ tinh Chu Đông đã cười nói: “Lão Cố, cậu quá đáng thật đấy. Hôm nay sinh nhật tôi mà cậu không thèm xuống dưới tầng đón, đã thế còn biến mất không rõ tung tích. Không được, cậu tới đây tự phạt ba ly đi…” Những người khác xem náo nhiệt, không thôi ồn ào.
Cố Húc nhướng mày, không nói gì.
Ai kính rượu anh cũng uống, cứ hết ly này tới ly khác, rất biết giữ thể diện cho Đông Tử.
Những người khác muốn thấy Cố Húc ồn ào nhưng tới khi Cố Húc quá nể tình lại trố mắt quay sang nhìn nhau. Chu Đông buông ly rượu trong tay xuống, nhìn Cố Húc đang bình thản ngồi trên ghế sofa uống rượu, không nhịn được hỏi: “Lão Cố, hôm nay cậu làm sao thế?”
“Tôi có thể làm sao được?”
Cố Húc bâng quơ đáp. Anh cầm ly rượu đặt lên tay vịn ghế. Ly rượu thủy tinh được đặt xuống vang lên âm thanh thanh thúy. Đôi mắt phượng hẹp dài hơi nhướn, biểu cảm cười như không cười: “Lúc mới đến thì bảo không say không về, sao mới được mấy ly đã sợ rồi?”
Chu Đông: “…”
Là đàn ông, không thể không tiếp nhận kɧıêυ ҡɧí©ɧ này!
Anh ta nghiến răng, lười không hỏi tiếp anh làm sao thế. Nếu tên cục súc này không muốn nói thì mấy người bọn họ không có khả năng cạy được miệng anh ra. Vì vậy, anh ta xoay người, bắt đầu trò chuyện với những người khác: “Nào nào, hôm nay chúng ta không say không về!”
Bầu không khí trong phòng bao náo nhiệt hẳn lên.
Trang Chu rất ham chơi. Người uống rượu nhiệt tình nhất chính là hắn nhưng tửu lượng hắn lại không tốt nên chưa được mấy ly đã gục, không phân biệt nổi đông tay nam bắc.
Cố Húc thì ngược lại. Tuy anh uống rất nhiều rượu nhưng vẫn cực kỳ tỉnh táo. Anh ngồi trên sofa, bắt chéo hai chân, cười nhạt.
“Ơ?”
Cửa phòng bao là kiểu cửa xoay. Mới nãy người phục vụ mang đồ vào xong đi ra không đóng cửa nên giờ cửa mở hẳn ra. Trang Chu ngồi dựa vào ghế, mơ màng dụi hai mắt. Xác định mình không nhìn nhầm, hắn kinh ngạc kêu lên: “Lão Cố, cô gái nhỏ nhà cậu hồng hạnh xuất tường à?”
Hắn vừa nói xong, cả phòng bao im bặt.
Tất cả mọi người nhìn ra ngoài theo Trang Chu, thấy một đôi nam nữ trẻ tuổi đi từ phòng ăn khác ra ngoài.
Nam anh tuấn.
Nữ xinh đẹp.
Đi cùng với nhau là phong cảnh tuyệt vời nhất.
Cố Húc ngồi ngay bên cạnh Trang Chu, bên ngoài xảy ra việc gì anh nhìn thấy rõ ràng hơn ai hết. Tay cầm ly rượu của anh khựng lại. Anh quan sát người đàn ông đứng bên cạnh cô gái nhỏ. Không biết hai người họ đang nói cái gì mà cô gái nhỏ hơi ngửa đầu lên, đôi mắt cong như vầng trăng non.
Anh thu hồi tầm mắt, đặt ly rượu xuống bàn, rút thuốc lá từ trong bao ra, bật lửa.
Lúc khói thuốc bắt đầu lượn lờ, anh lạnh lùng nói: “Cô ấy với tôi không có quan hệ gì cả.”
Mấy người ở đây làm gì có ai không biết chuyện Cố Húc đối xử với Nguyễn Tinh Trầm khác hẳn những người khác. Đưa đi chơi game cùng, nhấn thích trên weibo, chỉ thiếu mỗi nước không công khai quan hệ với người khác. Không có quan hệ gì? Quỷ mới tin.
Có điều, giờ mọi người đã suy ra được tầng nghĩa khác.
Hóa ra là lão Cố yêu đơn phương.
Chả trách cả ngày nay cứ thấp thỏm, hóa ra là vẫn chưa theo đuổi được người ta.
Họ đã quen thấy Cố Húc đánh đâu thắng đó, không ai cản được, đâu ngờ anh lại ngã nhào ngay trên con đường tình yêu. Nghĩ lại, mấy người đàn ông ở đây đều muốn cười nhưng không dám. Nếu giờ họ mà dám phì cười thì chắc chắn Cố Húc sẽ ghi thù. Vì vậy, họ rất biết điều, nên nói chuyện thì nói chuyện, cần uống rượu thì uống rượu.
Ngoại trừ tên đầu toàn cỏ Trang Chu.
“Ôi, lão Cố, cậu đừng đau buồn quá! Chỉ là phụ nữ thôi mà, có gì ghê gớm đâu.”
Trang Chu thương cảm đi tới vỗ vai Cố Húc, liến thoắng: “Cùng lắm thì tôi giới thiệu cho cậu mấy cô gái tôi quen vài ngày trước, tôi nói này…”
Cố Húc liếc mắt nhìn bả vai rồi đưa tay hất móng vuốt trên đó ra, đã thế còn phủi vai mặc dù chả dính tí bụi nào. Xong xuôi, anh nhìn Trang Chu, lạnh nhạt nói: “Gần đây cậu rảnh lắm đúng không? Muốn tôi tới nói chuyện với người lớn trong nhà, kiếm thêm chút chuyện cho cậu làm không?”
Trang Chu: …
Nói xong, Cố Húc không quan tâm tới phản ứng của hắn nữa.
Anh mím môi, ngón tay dài không thể giữ yên khi trông thấy hai người chuẩn bị xuống tầng. Nụ cười của cô làm anh không nhịn được mà nghiền mẩu thuốc lá, đứng dậy đi ra ngoài.
“Lão Cố, cậu đi đâu thế?”
Trang Chu gọi mà không được anh đáp lại, định đứng dậy đuổi theo thì bị Chu Đông kéo về: “Cậu có mắt nhìn không thế? Giờ cậu mà ra ngoài, lão Cố quay về sẽ đánh chết cậu.”
“Hả?”
Trang Chu ngơ ngác hết nhìn anh ta lại quay sang nhìn bóng lưng Cố Húc, một lúc lâu sau mới ấp úng: “Lần này lão Cố nghiêm túc à?”
**
Nguyễn Tinh Trầm và Thẩm Tinh Hà cùng nhau đi xuống dưới.
Do mới nãy có nhắc tới không ít chuyện lúc còn đi học nên bầu không khí giữa hai người đã thoải mái hơn rất nhiều. Tuy cô không biết vì sao “anh chàng nhanh tay của khoa ngoại” Thẩm Tinh Hà ra nước ngoài không tiếp tục học đúng chuyên ngành mà chuyển sang học khoa tâm lý chẳng mấy hấp dẫn nhưng cô không phải người nhiều chuyện nên Thẩm Tinh Hà không nói, cô cũng không hỏi.
“Hôm nay để anh tốn tiền rồi. Lần sau em sẽ gọi thêm cả Mạt Mạt, mời anh một bữa.” Nguyễn Tinh Trầm nghiêng đầu nói chuyện với Thẩm Tinh Hà.
“Được thôi.”
Thẩm Tinh Hà thấy thái độ của Nguyễn Tinh Trầm giống hệt như trước kia, lạnh nhạt, không thân thiết.
Dù vậy, anh ta vẫn vô cùng chờ mong vào “lần sau”. Thấy tóc cô hơi rối, anh ta nghĩ là do vừa rồi mặc áo khoác làm loạn.Vừa định đưa tay muốn thay cô chỉnh liền nghĩ tới mâu thuẫn trong lòng cô, vậy nên, anh ta không đưa tay lên nữa.
Anh ta cười nói: “Muộn rồi, để anh đưa em về.”
Nguyễn Tinh Trầm muốn từ chối nhưng chưa kịp mở miệng đã thấy một người đàn ông ở cách đó không xa đi tới đây. Anh mặc một thân quần áo đen, ba cúc áo đầu tiên phanh ra, để lộ xương quai xanh đẹp đẽ. Bước chân anh nhìn như vô tình nhưng lại cực kỳ có nhịp điệu, bước về phía cô.
“Cố Húc?”
Giọng cô rất dịu dàng, như vô thức phát ra tiếng nỉ non từ trong cổ họng.
Cô dừng chân, nhìn về phía Cố Húc không chớp mắt. Có phải cô hoa mắt không? Sao Cố Húc lại ở đây?
“Tinh Trầm, em sao thế?” Vốn dĩ Thẩm Tinh Hà định đi tiếp xuống dưới nhưng thấy cô khựng lại anh ta cũng dừng theo. Không nghe được giọng nói nỉ non của cô nhưng anh ta thấy kỳ quái vì cô cứ ngẩn người. Nhìn theo về phía cô đang nhìn, anh ta thấy Cố Húc.
Thấy Cố Húc, đôi mắt ẩn sau gọng kính mạ vàng hơi sầm xuống. Anh ta mím môi lại.
Là anh à.