Mất Trí Nhớ

Chương 34: Ước mơ của tôi là tìm người kết hôn

Cúp máy, Kiều Thượng Ngu xách cặp táp về nhà.

Một ngày làm việc không làm cậu mệt mỏi.

Nhưng sau khi nói chuyện với Thành Quyết và bà Hác chưa được nửa tiếng ngắn ngủi, lại khiến cậu mệt mỏi từ thể xác đến tinh thần một cách sâu sắc.

Cậu lê bước xách cặp táp về đến nhà.

Trong nhà không có một bóng người.

Ngoài sự trống trải và buồn tẻ ra, thì không còn gì khác.

Thật giống quá khứ của cậu.

Không biết tự trọng theo đuổi một Alpha suốt năm năm, cuối cùng không lấy được gì.

Trái lại còn mất đi tất cả.

Kiều Thượng Ngu cầm chìa khóa tra vào vào ổ rồi vặn mở cửa, sau đó đứng bên cạnh cửa cúi người đổi giày.

Trong tủ giày của cậu cũng trống hoác.

Trừ đôi giày cậu đang mang trên chân ra, cũng chỉ còn một đôi dép chưa tới mười đồng.

Bây giờ ở trong nhà cậu, trừ chiếc điện thoại trên tay ra, những món đồ hơn hai trăm tệ đều được liệt vào danh sách xa xỉ phẩm.

Thay giày, thả cặp táp trên tay xuống, Kiều Thượng Ngu im lặng đi vào phòng khách.

Trong phòng khách trống rỗng, chỉ có bốn bức tường và không khí.

Cậu băng qua phòng khách đi vào phòng bếp.

Cậu đứng trong phòng bếp nấu ăn một cách máy móc, như thể đang làm một nhiệm vụ bắt buộc hàng ngày vậy.

Bàn tay cầm dao thông thạo thái nhỏ nguyên liệu, nhưng trong đầu lại trống rỗng không suy nghĩ gì.

Bà Hác có quyền có thế, cậu tin tưởng bà Hác tôn quý sẽ có cách giải quyết.

Cậu cũng không muốn trở thành thư ký của Thành Quyết.

Mặc dù tiền lương làm thư ký cho Thành Quyết rất cao, với lại cậu còn thiếu tiền, nhưng cậu vẫn không hề có hứng thú với chức vị mà đám người tài giỏi kia mơ ước có được.

Có đôi lời gọi là, người yêu cũ tốt là người yêu cũ đã chết.

Hay là nói, người yêu cũ vĩnh viễn không bao giờ muốn gặp lại.

Từ khi cậu đáp ứng với bà Hác sẽ không còn đeo bám Thành Quyết, cậu liền quyết định cả đời này không muốn gặp lại Thành Quyết.

Bây giờ Thành Quyết đã kết hôn, là người đàn ông đã có gia đình.

Cậu tuyệt đối không bao giờ sinh ra tâm tư với người đã có gia đình.

Cho dù trước kia cậu từng thích Thành Quyết thế nào đi nữa, kể từ khi Thành Quyết kết hôn với Omega khác, toàn bộ những thứ kia đều đã trở thành quá khứ phủ bụi.

Huống chi… Từ đầu đến cuối, Thành Quyết đều không thích cậu.

Cũng vì vậy, sau khi mẹ cậu qua đời, cậu chưa từng sinh ra lòng oán hận với Thành Quyết.

Thành Quyết không thích cậu, nhưng lại đồng ý chung sống với cậu, thậm chí là đồng ý đính hôn…

Thành Quyết chắc chắn là một người tốt.

Trên đời này không ai hiền lành độ lượng bằng hắn.

Cậu không có tư cách, cũng không nên oán hận hắn.

Cậu nên hận chính bản thân mình.

Là tại cậu ngu ngốc hết thuốc chữa, là tại cậu đáng đời, là tại cậu buồn cười.

Mỗi khi đứng đối diện với Thành Quyết, trong đầu cậu giống như có người lúc nào cũng luôn nhắc nhở cậu, nhắc nhở cậu trước kia đã từng làm chuyện gì.

Cho nên cậu không thể chịu đựng nổi khi ở bên cạnh Thành Quyết.

Chứ đừng nói đến là làm thư ký luôn theo sát 24 giờ.

Kiều Thượng Ngu kiên nhẫn chờ.

Cậu kiên nhẫn chờ suốt bảy ngày.

Một tuần sau, bà Hác cuối cùng cũng hạ mình gọi điện cho cậu.

Nhưng không phải nói ra kết quả mà cậu mong muốn.

Một tuần sau, vào giờ trưa nghỉ ngơi, khi cậu đang định đến căn tin của công ty để ăn trưa, đột nhiên điện thoại trong túi reo lên.

Cậu lấy di động ra nhìn.

Người gọi tới là bà Hác tôn quý.

Cậu nhíu mày nhìn cái tên hiện trên màn hình, lập tức bấm nút đỏ từ chối nhận cuộc gọi.

Bên kia.

Bà Hác bị từ chối cúp máy liền ngẩn người ra, hóa đá trong tư thế đang cầm điện thoại chuẩn bị lên tiếng.

Kiều Thượng Ngu… Cúp máy??

Cậu ta đang làm gì???

Trong khi bà Hác đang khϊếp sợ lẫn nổi nóng vì bị Kiều Thượng Ngu cúp máy, nhưng không lâu sau, có một số điện thoại lạ nhanh chóng gọi lại.

Bà ta lại ngẩn ra lần nữa.

Bà Hác khẽ run nhấn nút nhận cuộc gọi.

Sau khi bắt máy, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Kiều Thượng Ngu.

Ở bên kia, Kiều Thượng Ngu bước nhanh ra khỏi công ty rồi đi đến buồng điện thoại công cộng gần đó, trong giọng nói xen lẫn tiếng thở dốc.

“Thưa bà, sau này đừng dùng số riêng của bà gọi đến máy tôi nữa.” Kiều Thượng Ngu lạnh lùng nói: “Trừ khi bà muốn thân phận của tôi sớm bị cậu cả Thành nhà bà phát hiện ra.”

Bà Hác hơi sửng sốt, sau đó lập tức phản ứng lại.

Bà ta xấu hổ đỡ trán.

“Xin lỗi, là tôi sơ sót.”

“Vẫn là cậu suy nghĩ cẩn thận.” Dứt lời, lại bổ sung thêm một câu.

“Kiều Thượng Ngu, trước kia tôi không phát hiện, thì ra cậu cũng thông minh và suy nghĩ chu toàn như vậy.”

Điều này làm cho tâm trạng của bà Hác trở nên phức tạp.

Nếu trước kia đối phương mang theo dáng vẻ này đứng trước mặt bà ta, thì ít ra bà ta sẽ không đến mức ghét bỏ ra mặt như thế.

Kiều Thượng Ngu không trả lời.

Hiển nhiên, cậu không hề hứng thú với lời nói của bà Hác, cũng không cảm thấy vui sướиɠ vì lời khen của bà ta.

“Một tuần.” Kiều Thượng Ngu đứng trong buồng điện thoại nói: “Bà Hác đã có biện pháp giải quyết?”

“Tôi đã suy nghĩ.” Giọng nói của Bà Hác hơi trầm xuống: “Bây giờ Thành Quyết đã hoài nghi tay chân của tôi, cho dù tôi có làm gì thì nó cũng sẽ nghi ngờ tôi có mục đích nào đó. Bây giờ Thành Quyết không tin bất kỳ một câu nói nào của tôi. Không, không chỉ là tôi, thậm chí cả người bên cạnh nó cũng đều không tin.”

“…Cho nên?” Đột nhiên cậu có linh cảm xấu.

“Dưới tình huống trước mắt, cậu chỉ có thể đồng ý trở thành thư ký của nó.” Bà Hác thản nhiên nói: “Dĩ nhiên, đây chỉ là tạm thời, tôi sẽ nhanh chóng tìm ra cách giải quyết.”

Kiều Thượng Ngu cầm ống nghe, bỗng chốc không nói gì.

Bà Hác nói xong, khi không nghe thấy bên kia có tiếng hô kích động hay dấu hiệu tỏ ra cao hứng nào, liền thầm yên tâm trong lòng.

—Đối phương đúng là hoàn toàn chết tâm với Thành Quyết.

Bà ta vốn còn chút bận tâm, sợ sau khi đối phương trở thành thư ký của Thành Quyết sẽ nảy sinh tâm tư quấy rối, mưu toan muốn cùng Thành Quyết ‘nối lại tình xưa’.

Trước mắt xem ra, bà ta đã quá lo lắng.

Kiều Thượng Ngu im lặng cầm ống nghe.

Một lát sau, cậu không nhịn được lên tiếng nói: “Bà Hác đây có quyền có thế, làm sao có thể bó tay hết cách được, bà là đang nói đùa sao.”

“Kiều Thượng Ngu.” Nghe nói vậy, bà Hác cũng không nhịn được nói: “Cậu đã quên, dù tôi có quyền có thế đến mấy đi nữa, thì Thành Quyết cũng có quyền thế tương đương như vậy, hơn nữa nó còn nhận một nửa quyền lợi từ tay cha của nó. Vì vậy nói thẳng ra, trên thực tế, quyền lực trong tay nó còn lớn hơn cả tôi.”

“…” Beta không nói gì.

Cậu đột nhiên cảm thấy tinh thần mệt mỏi.

Cậu đứng trong buồng điện thoại, một tay cầm ống nghe, tay còn lại thò vào túi lấy gói thuốc lá ra.

Cậu ngậm một điếu thuốc trong miệng, thành thạo bật lửa lên châm thuốc.

Cậu thay đổi giọng điệu.

“Thưa bà, bà hẳn là biết người như tôi không có liêm sỉ.”

“Một Beta hèn mọn đê tiện, gia cảnh bần hàn nghèo nàn như tôi, có thể vì tiền tài mà không chừa bất kỳ thủ đoạn nào.”

Trong điện thoại, bà Hác nghe thấy Beta thay đổi một trời một vực này cất tiếng cười nhẹ, trong tiếng cười chứa đầy sự đùa cợt châm biếm.

Không biết là châm biếm mình hay người khác.

“Bà sẽ không sợ… Sau khi tôi trở thành thư ký của cậu cả Thành, sẽ quyến rũ anh ta?”

Nghe nói vậy, tâm trạng của bà Hác trở nên phức tạp, bỗng chốc không lên tiếng nói gì.

Lúc trước.

Đối phương thành khẩn nói mình theo đuổi Thành Quyết không phải là vì tiền, vì cậy quyền cậy thế, mà là thật lòng thích Thành Quyết… Nhưng bà ta lại không tin.

Trong lòng bà ta vẫn mặc định đối phương là vì quyền thế tiền tài của Thành Quyết.

Bởi vậy bà ta mới ghét cay ghét đắng đối phương.

Bây giờ.

Đối phương nói mình không có liêm sỉ, thừa nhận bản thân bỉ ổi, thản nhiên nói muốn theo đuổi tiền tài… Bà ta vẫn như vậy, không tin một câu nào.

Bây giờ nghe Kiều Thượng Ngu nói những lời này, bà ta trái lại hoàn toàn tin chắc đối phương không hề có chút hứng thú gì với quyền thế của Thành Quyết.

Cậu nói bản thân bỉ ổi không biết liêm sỉ, ngược lại bà ta không những không cảm thấy chán ghét đối phương như lúc trước, mà còn sinh ra tâm tình phức tạp.

Con người đúng là sinh vật kì lạ.

“Không, tôi tin tưởng cậu.” Bà Hác cầm điện thoại, ung dung nói: “Cậu càng nói thế thì càng sẽ không làm.”

“…” Kiều Thượng Ngu im lặng một chốc, nói tiếp: “Sao bà Hác lại chắc chắn tôi sẽ không làm?”

“Nếu cậu thật sự có ý định này, thì sẽ không gọi điện nói cho tôi biết, đúng chứ?” Bà Hác hỏi ngược lại.

Beta không đáp.

Cậu cầm ống nghe im lặng hồi lâu.

“Vậy thì hy vọng bà Hác tôn kính đây… Có thể nhanh chóng nghĩ ra cách giải quyết.” Kiều Thượng Ngu chầm chậm nói.

“Tất nhiên.”

Cạch.

Cúp máy.

Gác ống nghe về chỗ cũ, Kiều Thượng Ngu im lặng đứng hút thuốc trong buồng điện thoại.

Ánh mắt cậu tối đen u ám, đáy mắt không lọt vào bất kỳ tia sáng nào, tựa như miệng giếng tối om sâu thăm thẳm.

Một gói thuốc lá cứ thế được hút hết.

Hút thuốc xong, cậu lấy di động trong túi ra, lạnh lùng mở khóa, sau đó bấm vào icon hình điện thoại trên màn hình.

Cậu thông thạo bấm ra một dãy số.

Hoàn toàn không cần nhớ lại, giống như được lập trình sẵn trong đầu vậy.

Tút…

Sau khi vang lên ba tiếng tút thì bên kia mới bắt máy.

Thành Quyết hầu như không nhận bất kỳ số lạ nào gọi đến.

Đặc biệt là sau khi tìm được mật khẩu giải khóa chiếc di động cũ.

Có điều dạo này tương đối đặc biệt.

Bởi vì hắn cho một Beta số liên lạc cá nhân của mình.

Chỉ là không biết, số lạ này gọi tới… Có phải là của Beta kia không.

Nếu không phải, Thành Quyết tất nhiên sẽ cúp máy ngay.

Điện thoại được kết nối, Thành Quyết lên tiếng trước.

“Ai?”

“Kiều Bất Quy.”

“Ồ?” Thành Quyết đang ngồi trước bàn làm việc xử lý hồ sơ văn kiện các thứ, lập tức thay đổi tư thế ngồi: “Cuối cùng cậu Kiều đây cũng chịu gọi điện đến?”

Rốt cuộc nhận được cuộc gọi của ‘Kiều Bất Quy’, tâm trạng của Thành Quyết đang bực bội vì sáng này vừa tiếp nhận phỏng vấn một nhóm Alpha và Omega tài lanh tự cho mình thông minh, không hiểu sao trở nên thoải mái hơn nhiều.

Bây giờ hắn nhận cuộc gọi này đã là một tuần kể từ khi cho đối phương số liên lạc, thậm chí Thành Quyết mém chút nghi ngờ vị ‘Kiều Bất Quy’ này ngày đó vốn không hề nhớ số điện thoại của mình, mà cho dù nhớ cũng không thèm gọi điện.

Nếu quả thật là vậy—

Dưới sự đãi ngộ và phúc lợi ngập mặt của tập đoàn Thịnh Danh, một Beta nghèo kiết xác thế mà lại thờ ơ triệt để, hơn nữa còn từng xuất hiện trong phòng bệnh của hắn, cho dù hắn có chán ghét Beta đến thế nào đi nữa cũng sẽ lập tức bắt tay vào điều tra thân phận của người tên Kiều Bất Quy này.

“Ừ.” Trong điện thoại, giọng nói của ‘Kiều Bất Quy’ vẫn giống như trong ấn tượng của Thành Quyết, không có bất kỳ cảm xúc nào, chỉ có lạnh nhạt và hờ hững.

“Đã quyết định xong?” Hắn nhướng mày hỏi.

“Khi nào tôi đi làm được?”

“Ngày mai đến công ty cũ xin thôi việc, sau đó mang theo sơ yếu lý lịch đến đây, lên tầng 41 báo danh.”

“Ừ, biết rồi.”

Nói xong, Kiều Thượng Ngu đơ mặt lập tức chuẩn bị cúp máy.

Đầu dây bên kia, Thành Quyết cảm thấy đối phương chuẩn bị cúp máy, ngay trước một giây khi bên kia sắp cúp máy, hắn đột nhiên lên tiếng hỏi: “Nghe giọng điệu của cậu Kiều đây, hình như không được vui cho lắm?”

“Ừ.” ‘Kiều Bất Quy’ thẳng thắng thừa nhận, sau đó nói tiếp: “Bởi vì ngài thật sự không phải là loại hình cấp trên tôi thích.”

“…”

Tức khắc trong đầu Thành Quyết lại tự động xuất hiện một đống từ ‘nói nhiều’.

Thành Quyết không nhịn được hỏi: “Thế sao cậu còn đồng ý nhận chức?”

“Vì nhiều tiền.”

“…” Câu trả lời quá thẳng thừng.

“Còn vấn đề nào khác nữa không?”

“Không có.”

Cạch.

Không một lời chào tạm biệt, trực tiếp cúp máy cái rụp.

Thành Quyết cầm di động còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy tiếng tút báo bận, không khỏi chưng hửng.

Trong phút chốc Thành Quyết đờ người ra ngơ ngác.

Cho tới bây giờ hắn chưa từng gặp… Một Beta có cá tính như vậy.

Cái người tên Kiều Bất Quy này, có phải vẫn còn độc thân?

Chứ với cái tính cách này sao có thể tìm được bạn trai?

Cúp máy xong, Kiều Thượng Ngu gác ống nghe về vị trí cũ, sau đó xoay người ra khỏi buồng điện thoại.

Trở lại công ty, vẻ mặt của cậu càng trầm lặng hơn trước đó.

Đêm khuya.

Kiều Thượng Ngu trợn tròn mắt nằm trên sàn nhà, cả một đêm không ngủ.

Hôm sau.

Mới sáng sớm đã tới công ty, Kiều Thượng Ngu đi đến văn phòng của cấp trên xin thôi việc.

“Thưa sếp… Tôi muốn xin từ chức.”

Nghe vậy, cấp trên kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Kiều Thượng Ngu.

Anh ta biết rõ nhân viên Beta này không phải là người thôi việc mà không có lý do.

Huống chi.

Đối phương còn đang cày trả tiền lương nửa năm đã ứng trước.

Có điều, cấp trên suy tư hồi lâu.

“Có công ty nào chiêu mộ cậu sao?” Dù sao nhân viên Beta này có năng lực làm việc xuất sắc nhất trong tất cả nhân viên của anh ta.

“Vâng.” Kiều Thượng Ngu gật đầu.

“Công ty nào thế?” Cấp trên lập tức hỏi.

“Thịnh Danh.”

Cấp trên nghe đến hai chữ này, hơi há to miệng.

Anh ta biết Kiều Thượng Ngu không phải là người hay nói dối.

“Thật sự chúc mừng cậu.” Cấp trên chúc phúc một cách thật lòng: “Tôi luôn cảm thấy một nhân viên có năng lực xuất sắc như cậu mà phải ở chỗ này của tôi làm một nhân viên nhỏ, thật sự quá đáng tiếc.”

Kiều Thượng Ngu ngạc nhiên.

“Sau khi tới công ty mới, nhớ phải biểu hiện thật tốt để cấp trên thưởng thức tài năng của mình, sau đó thăng chức tăng lương.” Cấp trên cười tủm tỉm nói.

“…Tôi sẽ trở lại.” Kiều Thượng Ngu không kiềm lòng được nói ra.

“Trở về làm gì?” Cấp trên không hiểu: “Thịnh Danh là một tập đoàn lớn, đãi ngộ và phúc lợi đều rất hậu hĩnh, cậu phải ở đó phát triển cho thật tốt, để ổn định lại cuộc sống.”

“Tôi vẫn…” Kiều Thượng Ngu im lặng một chút, nói nhỏ: “Tôi vẫn muốn trở về đây làm việc cho sếp.”

Cấp trên nghe vậy, nở nụ cười hòa ái.

Anh ta đứng lên, vỗ vai Kiều Thường Ngu.

“Không phải tôi đã nói với cậu rồi sao.” Cấp trên nói với vẻ thâm sâu: “Ở nơi này, người tôi tán thưởng nhất chính là cậu. Mặc dù chỉ là Beta, nhưng trong bộ ngành của chúng ta, người làm việc giỏi nhất lại không phải là đám Alpha tự cao tự đại kia, mà là cậu, một Beta trông bình thường không có gì nổi bật.”

“Tôi biết hoàn cảnh hiện tại của cậu, cũng biết cậu đang thiếu tiền.”

“Cho nên khi qua đó rồi, nhớ cố gắng làm việc cho thật giỏi, kiếm thật nhiều tiền, sau đó… Ngẩng cao đầu nhìn về phía trước, nhanh chóng phấn chấn trở lại.”

“Có lẽ sau này tôi không còn là cấp trên của cậu nữa, nhưng cũng có thể làm bạn của cậu.” Cấp trên luôn ôn hòa tiếp tục nói: “Nếu trong cuộc sống có gặp khó khăn, không tìm được người tâm sự, cậu có thể đến tìm tôi.”

Kiều Thượng Ngu ngơ ngác.

Cậu nhìn cấp trên nở nụ cười hòa ái, bỗng chốc không nói nên lời.

Thật lâu sau cậu mới tỉnh hồn lại.

Cậu mang theo tâm tình phức tạp, chầm chậm đáp lời.

“…Cảm ơn sếp.”

Cấp trên cười ha hả, phất tay: “Chuyện nhỏ, không cần phải cảm ơn.”

“…Vậy tôi xin phép đi trước.”

“Tiểu Kiều à, nhất định phải sống cho thật tốt.”

“…Vâng.”

Kiều Thượng Ngu lên tiếng đáp lại, trong tay ôm thùng đồ đạc đã dọn sẵn từ trước, chầm chầm bước ra văn phòng của cấp trên, sau đó rời khỏi công ty cũ.

Đứng trước cửa công ty, cậu đứng yên quay đầu lại, ngước mặt nhìn tòa nhà lần cuối.

Sau đó, cậu từ từ quay đầu về, bước ra lề đường vẫy tay đón taxi đến địa điểm làm việc mới.

Quy mô đồ sộ của công ty cũ và tập đoàn Thịnh Danh thật sự không thể đem ra so sánh.

Căn bản không cùng một đẳng cấp.

Kiều Thượng Ngu đứng dưới tòa cao ốc của tập đoàn Thịnh Danh, cậu ngẩng đầu ngắm nhìn công trình kiến trúc trong chốc lát.

Trước kia cậu từng không ít lần đến nơi này.

Cậu muốn đi lên gặp Thành Quyết.

Nhưng lần nào cũng đều vì sợ hãi, sợ làm cho Thành Quyết không vui, sợ quấy rầy Thành Quyết làm việc, từ đó mà chần chừ lùi bước.

Chớp mắt lại một lần nữa quay về đây, hôm nay tâm cảnh của Kiều Thượng Ngu sớm đã không còn giống như dĩ vãng.

Không còn sợ hãi.

Chỉ toàn là kháng cự.

Kiều Thượng Ngu im lặng nhìn kiến trúc đồ sộ trước mắt, sau đó vô cảm nhấc chân đi vào.

Hiển nhiên Thành Quyết đã dặn dò trước.

Sau khi cậu đi vào tòa cao ốc, chỉ thấy trước quầy tiếp tân có một Omega có đeo vòng cổ ngăn chặn pheromone lập tức đi tới, lễ phép hỏi cậu có phải là ngài Kiều không.

Kiều Thượng Ngu đáp phải.

Omega xác nhận thận phận xong, nở nụ cười chuyên nghiệp dẫn đường cho cậu.

Vào thang máy đi lên tầng 41, Kiều Thượng Ngu vừa nhấc mắt liền thấy cánh cửa cách đó không xa có treo bảng CFO, là phòng làm việc của Thành Quyết.

Cậu đi tới trước cửa, nhấc tay gõ cửa hai cái.

“Vào đi.”

Kiều Thượng Ngu đơ mặt kéo nắm cửa ra.

Đi vào trong phòng làm việc, vừa nhấc mắt liền thấy Thành Quyết đang ngồi trước bàn làm việc xử lý giấy tờ.

Hắn cực kỳ bận rộn, trên bàn chất đầy từng chồng văn kiện.

Nghe thấy tiếng đẩy cửa bước vào của Kiều Thượng Ngu, lúc này Thành Quyết mới ngẩng đầu nhìn cậu.

“Sơ yếu lý lịch.” Hắn kiêu ngạo hất cằm với cậu.

Kiều Thượng Ngu bình tĩnh đối diện với Alpha trội trước mặt, sau đó lấy ra một tờ giấy sơ yếu lịch trong cái thùng đang ôm trước ngực mình.

Cậu nhấc tay đưa tới.

Người đối diện đưa tay cầm về.

Trong khi Thành Quyết đang xét duyệt sơ yếu lý lịch của cậu, Kiều Thượng Ngu đứng tại chỗ bỗng lên tiếng.

“Tôi chỉ có thể làm việc ở đây tối đa một năm.”

Thành Quyết hơi sửng sốt, bị lời nói này làm bất ngờ không kịp đề phòng, kinh ngạc ngẩng đầu lên.

“Một năm?” Thành Quyết vô thức hỏi: “Tại sao?”

“Về quê kết hôn.”

“…” Khóe mắt của Thành Quyết giật một cái, chỉ cảm thấy điều này khó mà tưởng tượng nổi: “Cậu bỏ qua công việc lương cao chỉ để về quê kết hôn?”

“Ừ.”

“Việc kết hôn có thể cho cậu tiền đồ gì?” Thành Quyết không nhịn được lên tiếng chất vấn.

“Không có.” Kiều Thượng Ngu bình tĩnh nói: “Nhưng mục tiêu của tôi là trước năm 25 tuổi phải tìm được đối tượng, sau đó kết hôn sinh con.”

“…”

Thành Quyết chỉ cảm thấy chuyện này quá hoang đường.

“Kết hôn có gì tốt?” Thành Quyết vẫn không nhịn được chất vất tiếp.

“Anh cũng đã kết hôn rồi đó thôi.”

“…” Thành Quyết tức cái l*иg ngực.

Qua một hồi lâu, Thành Quyết mới phun ra được một câu.

“Tình huống của tôi và cậu không giống nhau.”

“Ồ, không giống nhau chỗ nào.” Kiều Thượng Ngu bình tĩnh hỏi.

“Tôi và người kia chỉ là hôn nhân thương mại, một Beta hạ đẳng như cậu không hiểu được.” Thành Quyết nói bằng giọng điệu mất kiên nhẫn, hiển nhiên không muốn nói nhiều thêm.

Sau đó, lại nghe hắn nói tiếp.

“Thiệt thòi cho tôi còn có chút thưởng thức cậu.” Thành Quyết nhíu mày đánh giá cậu: “Không ngờ cậu lại thiển cận như vậy.”

Trên mặt Kiều Thượng Ngu không có chút cảm xúc gì.

“Ừ, Beta hạ đẳng như tôi đúng là thiển cận như vậy đấy.”

“…”

Thành Quyết lại bị tức cái l*иg ngực, không nói nên lời.

===Hết chương 34===