Ta Đánh Cắp Dòng Thời Gian

Chương 50: Trêu Chọc

Tinh Thành Học Phủ, thư viện.

Trong góc phòng đọc, Phong Kỳ và Lâm Nhiễm lật xem quyển sách trong tay, biểu tình chuyên chú, tiến vào trạng thái học tập.

Ba ngày này, hắn cơ hồ ngâm mình trong thư viện học tập cùng Lâm Nhiễm.

Chẳng sợ có thể đạt được công pháp tu luyện từ tương lai, nhưng Phong Kỳ trước sau cho rằng không thể để mất kiến thức cơ bản, nếu không sẽ quá dễ bại lộ dị thường.

Một thiên tài chẳng có lấy một xíu tri thức đơn giản lại hiểu những nội dung thâm ảo, thái quá.

Trừ chuyện này, hắn ngẫu nhiên cũng sẽ đi học cùng Lâm Nhiễm.

Và bởi vì các học viên mãnh liệt yêu cầu, hắn cũng lên dạy thêm mấy tiết, rồi được các học viên nhất trí khen ngợi…… Cùng với một thúng nước bọt từ liếʍ cẩu Lâm Nhiễm.

Liếʍ cẩu (舔狗): Giới trẻ hiện nay hay gọi là Simp. Tức là thể hiện sự si mê, quan tâm quá mức đến một người nào đó, đôi khi vứt luôn liêm sỉ. Tuy nhiên, người được quan tâm kia lại không thèm để ý đến, hoặc thậm chí là cảm thấy phiền phức.

Hiện tại hắn và Lâm Nhiễm đã trở thành trung tâm đề tài thảo luận của các học viên ở rất nhiều lớp Tinh Thành Học Phủ.

Nhưng mấy tiết dạy này, cũng đào rỗng toàn bộ “vốn gốc” của hắn.

Hiện tại hắn đã truyền đạt hoàn chỉnh hết hai bộ công pháp《 Mãnh Hổ Quyền 》 và《 Thối Thể Thuật 》cho các học viên, trong đầu chả còn tí ti tồn kho nào.

Lúc này hắn phá lệ khát vọng công năng “trí nhớ vô hạn” mà lời tự thuật miêu tả.

Có năng lực gặp qua sẽ không quên được, mỗi lần tiến vào mộng cạnh tương lai sẽ không cần điên cuồng xem lại video dăm mười lần, sau đó học bằng cách nhớ, hoàn toàn có thể nhẹ nhàng liếc mắt là xong việc, vừa tiết kiệm thời gian vừa tiết kiệm sức lực.

“Anh Kỳ, em muốn đọc mấy quyển sách về nghiên cứu công pháp.” Lúc này Lâm Nhiễm thò mặt qua nhỏ giọng nói, khuôn mặt tuấn tiếu tràn ngập khát vọng.

“Đọc hết《 Quỹ đạo thuật pháp 5.0 》trong tay cậu trước đi.”

“Anh à, anh đang bóp chết một đại sư công pháp tương lai đó.”

“Tôi cảm thấy tôi đang cứu vớt thế giới.” Phong Kỳ mắt lé liếc qua Lâm Nhiễm, sau đó tiếp tục cúi đầu lật xem quyển sách trong tay.

Nghe thế, Lâm Nhiễm không thể hiểu nổi, cuối cùng chỉ phải xám xịt cúi đầu.

Khoảng thời gian này Lâm Nhiễm không ngừng tìm hắn dò hỏi nội dung công pháp, Phong Kỳ chưa từng từ chối lần nào, lại cũng chẳng dạy gì cho đối phương.

Đồng ý chỉ là kế hoãn binh, nếu không Lâm Nhiễm khẳng định sẽ tìm con đường khác học công pháp.

Hắn cảm thấy vẫn nên giữ chặt quả bom hẹn giờ gắn nhãn Lâm Nhiễm ở bên cạnh mới yên tâm.

Nếu hiện tại Lâm Nhiễm đã cấu ra bản thảo “thuật pháp Kết Ấn Lưu”, không chừng trong đầu cậu chàng cũng có bản phác họa cho con đường công pháp mới, phải canh phòng nghiêm ngặt mới được.

Cũng may Lâm Nhiễm cũng không từ chối yêu cầu của hắn, đỡ cho kế hoạch “Bóp chết mộng tưởng” chưa bắt đầu đã bị chết non.

Thời gian quay tròn chuyển đến giữa trưa.

Phong Kỳ và Lâm Nhiễm lập tức đi tới nhà ăn học phủ, chuẩn bị lấy cơm như mọi khi.

Lúc này họ kinh ngạc phát hiện, Mộc Tinh trước sau gió mặc gió, mưa mặc mưa, luôn là người sớm nhất đi vào nhà ăn lại mất hút chẳng thấy bóng dáng.

“Kỳ quái, đàn chị rất nhiệt tình ăn uống, sao hôm nay không thấy đâu?”

“Tôi đi tìm thử, cậu ăn trước đi.” Nói xong, Phong Kỳ lập tức xoay người đi ra nhà ăn.

Lấy độ hiểu biết của hắn với Mộc Tinh, cứ tới giờ cơm nhất định sẽ đến.

Không chỉ vì tiêu hóa nhanh, ăn cơm đã thành một cách giúp Mộc Tinh điều tiết cảm xúc, cũng là phương pháp giữ vững lòng kiên cường cha cô nói cho cô.

Cho nên, hắn đoán Mộc Tinh có lẽ gặp phải phiền phức.

“Anh Kỳ, em đi cùng anh, khả năng đàn chị Mộc Tinh đυ.ng trúng chuyện xấu.” Lúc này Lâm Nhiễm theo kịp dò hỏi.

“Không biết nữa, chúng ta phân công nhau tìm trước đi.”

“Được.”

Kế đó hai người tách ra hành động, bắt đầu tìm bóng Mộc Tinh trong học phủ.

……

Mặt đông học phủ, sân vận động.

Phòng đa năng chiếm 800 mét vuông đất, đặt đầy các loại thiết bị rèn luyện.

Làm một trong những khu vực trung tâm trong học phủ, mỗi năm học phủ đều sẽ vung một số tiền khổng lồ để tân trang căn phòng, đổi mới các thiết bị rèn luyện, cung cho học viên sử dụng.

Lúc này một góc phòng đa năng, Mộc Tinh lạnh mặt đứng trước mặt ba nữ sinh.

“Tránh xa tôi ra.”

“Lần đầu tiên thấy Rune Transformer, mày có năng lực gì, triển lãm cho bọn tao xem thử coi.” Nữ sinh cầm đầu có kiểu tóc húi cua, miệng nhai tỏm tẻm, đang trêu chọc nhìn Mộc Tinh.

Tuy đang ở Tinh Thành Học Phủ, nhưng các cô lại mặc đồng phục Lẫm Đông Học Phủ, hiển nhiên là sinh viên trao đổi giống như Lâm Nhiễm.

Ngay vừa rồi, khi các cô đang rèn luyện, trong lúc vô ý thấy Mộc Tinh đánh ra một trị số sức mạnh cực kỳ kinh người, trong lòng tức khắc nổi lên tò mò.

Đến gần Mộc Tinh mới phát hiện cô là Rune Transformer, tò mò trong lòng chuyển thành khinh thường.

“Tránh xa tôi ra.” Mộc Tinh vẫn lạnh mặt.

“Thể hiện năng lực của mày cho bọn tao xem trước đã.” Bức Mộc Tinh đến góc, các cô gái vui cười trên mặt.

Mộc Tinh không đáp, cô hít sâu một hơi, cưỡng chế cảm xúc dâng lên.

“Bốp!” Đúng lúc này, cô ả tóc húi cua cầm đầu bất chợt tát Mộc Tinh một cái.

“Bảo mày thể hiện thì thể hiện đi, nghe lời!”