Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 183: Lên cơn sốt

Những tin tức này liên tiếp đưa trở lại chỗ Gia Hòa đế, Gia Hòa đế cũng vừa gấp vừa bực. Thời gian đi săn vốn đã hết, nhưng Gia Hòa đế ước thúc người của Yến quốc và Trấn Bắc vương phủ không cho bọn họ trở về, bởi vì hoài nghi có liên quan đến án mất tích của Tiêu Thiểu Giác, Yến quốc và Trấn Bắc vương phủ rất bất mãn, tình thế cực kỳ khẩn trương.

Lại nói Tiêu Thiểu Giác và Lục Thanh Lam đi suốt hai ngày trong rừng rậm, phỏng đoán đã không tạm ổn mới đổi đường sang hướng đông nam. Quả nhiên giống như Lục Thanh Lam đoán, Tiêu Thiểu Giác bởi vì lên đường vội, vết thương bị xé rách chuyển biến xấu một lần nữa, tình huống thật sự không tốt.

Phòng bị dột mưa cả đêm, một ngày kia hai người đang chạy trong rừng, trời lại bắt đầu mưa, vùng Tắc Bắc cuối thu thoáng mát, rất ít mưa, đây vẫn là lần đầu tiên gặp phải mưa trên đường chạy trốn.

Mưa rất lớn, ở dưới đại thụ không cách nào tránh được. Hai người đành phải đội mưa đi về phía trước, cuối cùng rốt cuộc tìm được một chỗ tránh mưa. Đó là một gốc cây cổ thụ khổng lồ, không biết nguyên nhân là côn trùng đυ.c hay là máy móc làm, quanh năm tích luỹ dần dần tạo thành một cái lỗ hổng rất lớn, hai người núp ở bên trong vẫn còn rất rộng.

Lục Thanh Lam thấy sắc mặt hắn ửng hồng, cực kỳ lo lắng: “A Giác, ngươi không sao chứ?” Mấy ngày này, Tiêu Thiểu Giác không cho nàng gọi vương gia nữa, ngại xa lạ, còn muốn nàng giống như khi còn bé gọi hắn Cửu ca ca, Lục Thanh Lam không chịu, dù sao cũng sửa miệng gọi hắn A Giác.

Tiêu Thiểu Giác cười khổ nói: “Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, không ngờ ông trời cũng gây sự với chúng ta.”

Lục Thanh Lam đưa tay thử trán của hắn, cả kinh nói: “Ngươi hình như thật sự sốt rồi!”

Tiêu Thiểu Giác cũng cảm thấy váng đầu hoa mắt, hắn mạnh chống đỡ nói: “Ta không sao, cố một chút sẽ qua thôi.” Lại tự giễu cười cười, “Trận mưa này cũng không phải là không có chỗ tốt, sẽ tẩy sạch tất cả dấu vết của chúng ta, sau này ai cũng đừng hòng tìm được chúng ta.”

Lục Thanh Lam nói: “Đây cũng xem như là một cái tin tức tốt.” Nước mưa lúc này không phải lạnh bình thường, nàng thấy Tiêu Thiểu Giác khẽ phát run, vội vàng ôm chặt hắn: “Nếu có thể tìm chút củi khô tạo một đống lửa thì tốt rồi.”

Tiêu Thiểu Giác cười nói: “Trong hốc cây mà ngươi cũng dám nổi lửa, ngươi không sợ cháy chết mình sao?”

Trận mưa mùa thu này rơi một canh giờ mới dừng lại. Bầu trời xanh biếc như được rửa qua, không khí dị thường sạch sẽ. Nhưng Lục Thanh Lam lại lâm vào nguy cơ.

Vừa rồi hai người núp ở trong hốc cây, bởi vì lên đường quá mệt mỏi, liền mơ mơ màng màng ngủ thϊếp đi. Đợi lúc nàng tỉnh lại, phát hiện cái trán Tiêu Thiểu Giác nóng hổi, nàng sợ hết hồn, “A Giác, ngươi mau tỉnh lại!” Nàng kinh hoảng đánh vào mặt của hắn, nhưng phí công vô ích, hắn chỉ phát ra vài tiếng hừ hừ, mắt căn bản không mở ra nổi.

Thương thế chuyển biến xấu, cộng thêm dầm mưa một trận, hắn bắt đầu sốt, cực kỳ nghiêm trọng.

Lục Thanh Lam bắt buộc mình tỉnh táo lại, lấy túi nước ra rót cho hắn một ít nước, thấy hắn còn có thể uống nước, Lục Thanh Lam thở phào nhẹ nhõm.

Nàng đứng dậy, đi tới đi lui ở phía ngoài hốc cây, nàng hiện tại chỉ có kim sang dược không có thuốc khác, nàng biết cứ để hắn sốt như vậy không phải là biện pháp, phải nghĩ biện pháp hạ sốt cho hắn.

Lục Thanh Lam do dự một hồi lâu, quyết định ra ngoài đi dạo, xem có thể hái được thuốc gì có thể hạ sốt không. Hai đời tới nay, bên người nàng cho tới bây giờ chưa từng thiếu nha đầu, một cánh rừng lớn như vậy, để nàng một mình một người đi ra ngoài hái thuốc, nàng thật sự có chút sợ.

Nàng không ngừng cổ vũ mình: Lục Thanh Lam a Lục Thanh Lam, ngươi chết thi thể cũng đã phân hủy hết rồi, còn có cái gì khác phải sợ sao? Xây dựng tâm lý một trận như vậy lại lấy thanh chủy thủ phòng thân kia thêm can đảm, lúc này mới chọn một cái phương hướng đi tới.

Bản thân nàng cảm nhận phương hướng không mạnh, vì sợ lạc đường, nàng vừa đi, vừa khắc ký hiệu lên cây, đây cũng là biện pháp Tiêu Thiểu Giác đã dạy nàng.

Nàng cũng không phải là hành động mù quáng. Kiếp trước làm cung phi, xuất phát từ yêu cầu của việc cung đấu, cũng cần phải hiểu biết dược lý. Bởi vậy nàng đã đọc qua «Bản thảo cương mục», đối với mấy bệnh đơn giản như cảm mạo phát sốt cũng có thể kê đơn thuốc trị liệu, cũng biết một ít dược liệu trị cảm lạnh. Nàng từng nhớ trên đường đi đến, đã từng nhìn thấy một vị lương dược thanh nhiệt giải độc — xa tiền thảo. Bởi vậy men theo trí nhớ đi trở lại.

(*) lương dược: vị thuốc có tính mát

(*) Xa tiền thảo: còn gọi là cây Mã đề hay Mã đề thảo, Xa tiền tử, Nhả én.

Trong rừng rậm im ắng, thỉnh thoảng có các loại thú nhỏ như thỏ hoang, hồ ly chạy qua gần nàng, lại nhanh chóng chui vào rừng sâu. Lúc đi đến cũng không gặp phải mãnh thú lớn, nhưng chưa chắc trong cánh rừng này sẽ không có những con vật này.

Nàng vẫn thận trọng, từng bước cẩn thận từng li từng tí đi tới. Lâu như vậy còn chưa tìm được xa tiền thảo, nàng hoài nghi mình có phải là đi lầm đường rồi không —— cảm nhận phương hướng của nàng thật sự không tốt.

Nàng càng không ngừng nhìn mặt trời, lòng như lửa đốt, nghĩ đến Tiêu Thiểu Giác một mình ở trong hốc cây, lại hôn mê bất tỉnh, có thể có dã thú thừa dịp nàng không có ở đó, lôi hắn đi không? Nàng càng nghĩ càng sợ hãi, quyết định qua một khắc đồng hồ nữa, nếu còn không tìm được xa tiền thảo, liền lập tức dẹp đường hồi phủ.

Lại tìm một hồi, vẫn là không thu hoạch được gì. Nàng rốt cuộc quyết định trở về, nàng vừa định xoay người bỏ đi, liền thấy một con thỏ hoang dồi dào sức sống chạy qua trước mặt nàng, Lục Thanh Lam nhìn chằm chằm nó, con thỏ hoang này không biết tại sao quay đầu lại nhìn nàng một cái, ánh mắt kia tựa như có một loại khinh bỉ.

Lục Thanh Lam bị nó chọc giận. Nàng nghĩ Tiêu Thiểu Giác hiện tại bệnh thành cái bộ dáng này, ngày ngày chỉ ăn lương khô sao có thể được, phải bổ sung nhiều dinh dưỡng mới phải, nếu có thể bắt được một con thỏ hoang nướng đưa cho hắn ăn, nói không chừng bệnh tình cũng có thể chuyển biến tốt. Nghĩ tới đây, nàng liền học bộ dạng Tiêu Thiểu Giác, đem chủy thủ coi như phi đao ném ra, nàng cũng không có lực tay như Tiêu Thiểu Giác, cách con thỏ mấy trượng, chủy thủ liền rơi xuống đất. “Đinh” một tiếng, thỏ hoang hoảng sợ, xoay người chạy.

Lục Thanh Lam nhụt chí một trận, thật sâu cảm giác mình thật là vô dụng, cái gì cũng làm không được, nếu không phải Tiêu Thiểu Giác vẫn chiếu cố nàng, tại dã ngoại, nàng sợ là một ngày cũng sống không nổi.

Cộng thêm lo lắng Tiêu Thiểu Giác, nước mắt của nàng không khỏi chảy xuống. Nàng mềm yếu trong giây lát, tự nói với mình bây giờ không phải là lúc để khóc, phấn chấn tinh thần một lần nữa, lau khô nước mắt, đi tới nhặt thanh chủy thủ kia lên.

Nàng bỗng nhiên phát ra một tiếng hoan hô, xung quanh đây thế nhưng mọc ra một loại thực vật xấu xí, mùa này phiến lá đã bắt đầu khô đi, đây là ngư tinh thảo, một loại lương dược có công hiệu hạ sốt giải độc càng hơn xa tiền thảo.

(*) Ngư tinh thảo: còn gọi là Dấp cá, Diếp cá, Sầm thảo. Mọc hoang ở những nơi ẩm thấp. Tác dụng Thanh nhiệt độc, tiêu thủng, thấm thấp nhiệt (Trung Dược Học), kháng khuẩn, trị sốt.

Loài thảo dược này tại kinh sư khí hậu khô ráo sinh trưởng rất ít, không ngờ ở trong cánh rừng rậm này của Ung Châu lại có, nếu không phải vừa rồi có một con thỏ hoang kɧıêυ ҡɧí©ɧ nàng, nàng rất có thể đã không để ý đến. Thật sự là thiên thần bồ tát phù hộ, Lục Thanh Lam kích động vạn phần.

Nàng cẩn thận đào cả gốc toàn bộ ngư tinh thảo phụ cận, để vào hương bao tùy thân. Lúc này mới hài lòng đi về.

Trong rừng cây thật ra cũng không có đường, nàng men theo dấu hiệu lưu lại lúc trước từ từ đi trở về, bụi cỏ trong rừng có cái cao hơn nửa người, nàng chân cao chân thấp, khí trời cũng chầm chậm biến thành màu đen, trong rừng lại càng ngày càng yên lặng, có loại cảm giác mưa gió sắp đến, nàng bỗng nhiên lúc đó có chút sởn gai ốc.

Trái tim nàng đập càng lúc càng nhanh, dưới chân không thể tự chủ bước nhanh hơn. Đúng lúc này, trong rừng cây lân cận bỗng nhiên truyền đến một trận thanh âm sa sa, mơ hồ nghe ra tựa hồ là thứ rất to lớn, Lục Thanh Lam vội vàng dừng bước, sợ kinh động đến loài động vật không biết tên.

Sợ điều gì sẽ gặp điều đó, trong lúc lòng Lục Thanh Lam càng thêm sợ hãi hết sức, trong rừng thế nhưng nhảy ra một con động vật hình thể to mọng cường tráng, tứ chi thô ngắn, bộ dạng nhìn như thế nào cũng phải hai ba trăm cân, nhìn qua có vài phần tức cười.

Tim Lục Thanh Lam thiếu chút nữa ngưng đập, loại động vật này lúc trước săn thú đã từng gặp qua, là lợn rừng. Đừng nhìn tên của nó không ghê như các loại hổ hay sư tử, nhưng lúc công kích người, cỗ lực kia chạy húc vào, cũng tuyệt đối không phải nữ tử tay trói gà không chặt như Lục Thanh Lam có thể ứng phó. Nhìn hai cái răng nanh nhô ra, lóe ra hàn quang âm u, đã biết sự lợi hại của nó rồi.

Lục Thanh Lam cầm thật chặt chủy thủ trong tay, chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay không ngừng đổ mồ hôi. Nàng từng nghe người ta nói loại động vật như lợn rừng này bình thường sẽ không chủ động tấn công người, dù như thế, nàng đứng ở nơi đó cũng không dám lộn xộn chút nào, sợ một động tác không cẩn thận, chọc giận con động vật hung mãnh này.

Một người một thú đứng ở nơi đó giằng co, thời gian từng giây từng phút trôi qua, Lục Thanh Lam chẳng những cảm thấy hai chân như nhũn ra, thậm chí không nhịn được bắt đầu run rẩy, ngay cả đầu óc cũng bắt đầu có chút mê muội, nàng biết thể lực của mình sắp hết.

Chính lúc nàng cảm giác mình đã sắp không kiên trì nổi, con lợn mập khổng lồ kia hừ hừ trong lỗ mũi hai tiếng, xoay người rời đi.

Thẳng đến khi Lục Thanh Lam xác định lợn rừng đã đi xa, cỗ sức lực cầm giữ toàn thân mới rốt cục buông lỏng xuống, đặt mông ngồi dưới đất. Hai tay và hai chân của nàng run rẩy không ngừng, ngay cả chủy thủ đều cơ hồ nắm không được.

Hơn nửa ngày, nhịp tim đập điên cuồng mới chậm rãi khôi phục bình tĩnh một chút. Nàng mạnh chống đứng lên, mắt thấy trời đã tối, nếu còn không chạy trở về, nói không chừng còn gặp phải dã thú lợi hại hơn. Nàng cắn răng kiên trì, bước nhanh đi về.

Dọc theo con đường này, cuối cùng không còn xuất hiện gì ngoài ý muốn nữa, khi nàng nhìn thấy cái hốc cây to lớn kia, nhìn thấy Tiêu Thiểu Giác nằm ở trong hốc cây bình yên vô sự, nàng không khỏi vui đến phát khóc. Nàng đặt mông ngồi bên cạnh Tiêu Thiểu Giác, cảm thấy toàn thân hư thoát, nếu xa thêm một chút nữa, nàng thậm chí cảm giác mình có khả năng sẽ thoát lực mà chết.

Trở lại trong hốc cây, nàng nghỉ ngơi một lát, uống chút nước, lại ăn chút lương khô, cảm thụ khí lực từng chút từng chút hồi phục, nàng không khỏi âm thầm may mắn, mình coi như không chịu thua kém, không ngã bệnh trong lúc mấu chốt này, nếu không, hai người bọn họ sẽ đều phải chết ở trong rừng này.

Lục Thanh Lam nghỉ ngơi một lát, đút một ít nước sạch cho Tiêu Thiểu Giác trước, Tiêu Thiểu Giác bệnh thành cái bộ dáng này, ngay cả lương khô cũng không thể ăn, nàng liền để lương khô ở trong miệng của mình rồi nhai, biến thành dạng cháo, miệng đối miệng đút cho hắn, lại dùng nước sạch đẩy xuống.

Tiêu Thiểu Giác là người khiết phích nhất, nếu biết mình dùng biện pháp này đút cho hắn ăn, sau khi tỉnh lại còn không biết là cái vẻ mặt gì.

Nghĩ tới đây, tâm tình thế nhưng không hiểu sao tốt lên.

Ngay sau đó, nàng nghỉ ngơi sơ qua, lại bắt đầu xử lý ngư tinh thảo thiên tân vạn khổ đào được. Thật ra thì rất đơn giản, chính là sau khi rửa sạch ngư tinh thảo, dùng chủy thủ cắt đứt ra rồi lại đập nát thành dạng nhão, thêm nước ấm số lượng vừa phải lọc qua, lấy chất lỏng còn dư lại dùng.

Loại chất lỏng này có hiệu quả hạ sốt, Lục Thanh Lam cách khoảng chừng mỗi một canh giờ, cho hắn ống một lần, thẳng đến buổi tối, đến sau nửa đêm, đút qua ba lần mới thôi. Lục Thanh Lam mệt mỏi cơ hồ xụi lơ trên mặt đất, nằm ở bên người Tiêu Thiểu Giác rất nhanh ngủ đi.

Sáng ngày hôm sau vừa tỉnh dậy, nàng liền vội nhìn về phía Tiêu Thiểu Giác. Thấy người này đang lấy cùi chỏ đỡ nửa người trên, ánh mắt ôn nhu nhìn nàng.