Trả lời nàng, cũng chỉ có tiếng hít thở đều đều rất nhỏ của Lục Thần. Trong lòng hắn buồn khổ, lại bị Trâu Minh rót không ít rượu, gần như dính lấy gối liền ngủ mất rồi.
Kỷ thị khẽ thở dài một tiếng, ánh mắt xuyên qua tầng tầng thời gian, dừng ở thời điểm không biết tên.
Lục Thanh Lam bỗng nhiên có một loại xúc động rất muốn khóc. Tình cảm mẫu thân đối với phụ thân rốt cuộc là loại tình cảm như thế nào, hiện tại nàng rốt cục có chút hiểu rõ.
Sáng ngày thứ hai Kỷ thị không nói lại chủ đề tối hôm qua, hầu hạ Lục Thần dùng xong điểm tâm, tiễn hắn đi Đông Sơn thư viện thi kỳ thi tháng. Sau đó giống như thường ngày ở tiểu thư phòng dạy Lục Thanh Lam viết chữ. Trong lòng Lục Thanh Lam âm thầm lo lắng, chuyện Triệu Huệ Lan, phải sớm giải quyết mới được, nếu không đặt đó mặc cho nó lên men, tương lai rất có thể sẽ trở nên không thể cứu vãn được nữa.
Nắm Triệu Huệ Lan trong tay, mới có thể tiến có thể công lui có thể thủ!
Lục Thanh Lam quyết định nhắc nhở mẫu thân một chút, thừa dịp lúc nghỉ ngơi, nàng hồn nhiên nói: “Mẫu thân, tiểu nương tử ngày hôm qua, rốt cuộc có quan hệ như thế nào với phụ thân vậy? Nàng một mình sống ở điền trang, sẽ không sợ có người xấu làm gì nàng sao?”
Kỷ thị đột nhiên chấn động. Từ ngày hôm qua, nàng tuy mặt ngoài bình tĩnh, trên thực tế sớm đã mất chừng mực. Năm đó lúc nàng mới gả vào Trường Hưng Hầu phủ, bên cạnh Lục Thần oanh oanh yến yến, có mấy người nữ nhân, lúc ấy nàng cũng không cảm thấy gì. Thời đại này tam thê tứ thϊếp rất nhiều, thế gia vọng tộc nhà nào không có vài phòng di nương ngược lại không phải chuyện tình bình thường. Nhưng nay lớn tuổi, hài tử đã có ba rồi, làm sao lại còn sĩ diện cãi láo nữa chứ!
Từ khi nào thì bắt đầu, nàng đối với Lục Thần tình thâm đến vậy, đã không chấp nhận được nữ nhân khác nhúng chàm?
Lời nói của nữ nhi nhắc nhở nàng, Triệu Huệ Lan sống ở điền trang chính là một quả thuốc nổ. Không nói đến, Lục Thần nuôi ngoại thất ở bên ngoài, riêng là cái này đã có thể sẽ khiến hắn có tiếng xấu trong sĩ lâm, huống chi nàng kia còn có thể đang trong hiếu kỳ, nếu là như vậy, cử nghiệp của Lục Thần cũng không xong rồi.
Đó là chuyên thứ nhất.
Nếu để Triệu Huệ Lan vẫn ngốc tại đó, ai biết Lục Thần cùng nàng phát triển đến một bước nào rồi? Vạn nhất hai người không mai mối quan hệ bất chính sinh ra hài tử, vậy vấn đề thì càng náo quá độ rồi.
Đó là chuyên thứ hai.
Hôm qua phát hiện “gian – tình” của Lục Thần, cũng không chỉ một mình nàng, nhiều phu nhân cũng biết như vậy, không biết thêu dệt ở bên ngoài như thế nào, chỉ có đem Triệu Huệ Lan bắt đến tay, mới có thể tìm cách bình ổn lời đồn, không đến mức ảnh hưởng đến cử nghiệp của Lục Thần và thanh danh của Trường Hưng Hầu phủ. Huống chi, chuyện hôm qua, rõ ràng cho thấy Tam phu nhân cố ý an bài, nếu nàng còn muốn động tâm tư gì vào chuyện này, cũng nhất định phải thông qua Triệu Huệ Lan.
Đó là chuyên thứ ba.
Vừa nghĩ như vậy, Triệu Huệ Lan là nhất định phải đón trở về, đặt ở dưới mí mắt. Mấy đạo lý này thật ra nàng cũng hiểu được. Nhưng nếu cứ như vậy, nàng và Lục Thần trong lúc đó sẽ thấy không còn đường cứu vãn nữa, nàng còn chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Cảnh ma ma hôm qua cũng ở hiện trường, đã sớm muốn góp lời với Kỷ thị rồi. Vội la lên: “Phu nhân phải sớm quyết định a!”
Kỷ thị do dự một lát, rốt cục thở dài một tiếng: “Nếu như thế, xin ma ma thay ta đi một chuyến, đem nữ nhân kia đón về quý phủ đi.”
Lục Thanh Lam đang định nhắc nhở Kỷ thị không nên trực tiếp đem Triệu Huệ Lan đón về nhà. Chợt nghe ngoài cửa có người nói : “Mẫu thân định đem nữ nhân kia đón trở về đâu?”
Lục Thanh Lam cao hứng nhảy lên, chạy tới tự mình kéo rèm, kêu lên: “Tỷ tỷ!”
Nhưng thấy Lục Thanh Nhàn mặc môt thân váy trắng, tha thướt xinh đẹp đi tới, tua rua của trâm Phượng như ý bằng vàng trên tóc rũ xuống một chạm vào trán nàng, một khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng, khuôn mặt nghiêm túc và ngưng trọng. “Mẫu thân, người muốn đem nữ nhân kia đón về đâu?”
Cảnh ma ma đã nói trước: “Đương nhiên là đón trở về Hầu phủ, để phu nhân tự mình coi chừng, tiểu tiện nhân kia mới có thể không sinh chuyện.”
Lục Thanh Nhàn nói: “Không thể! Hiện giờ thái độ phụ thân đại nhân đối với nàng không rõ, mẫu thân cứ đem nàng đón trở về như vậy. Lấy tính tình của phụ thân, nói không chừng đâm lao phải theo lao mà nạp nàng làm thϊếp. Người đây là chẳng phải là đang giúp nàng sao?”
Kỷ thị nhịn không được nhíu mày nói: “Vậy ngươi nói phải làm sao bây giờ?”
Lục Thanh Nhàn nói: “Người hiện tại đem nàng niết trong lòng bàn tay là đúng. Nhưng không cần phải đón trở về Hầu phủ, người lấy danh nghĩa của phụ thân, trước tiên đem nàng đón đến điền trang của hồi môn của người, sau đó biết rõ lai lịch thân phận của nàng, nếu thân phận của nàng có tì vết gì, người cũng có lý do để xử trí nàng. Phụ thân cho dù muốn cho nàng vào cửa, người cũng có thể quả quyết cự tuyệt.”
Lục Thanh Lam liên tục gật đầu, tỷ tỷ không hổ là tỷ tỷ, cùng nàng nghĩ đến cùng một ý. Tỷ tỷ ngày thường thoạt nhìn dịu dàng hiền thục, trên thực tế lại ngoài tròn trong vuông, kiếp trước sau khi mẫu thân chết, chính là tỷ tỷ che chở mình và ca ca lớn lên bình an, ở hậu trạch Hầu phủ tình thế phức tạp, nếu không có vài phần thủ đoạn, thì làm sao thoát khỏi từng bước tính kế của tam phòng và Lão phu nhân.
Phen này phân tích từng câu đúng chỗ, mẫu thân nghe được liên tục gật đầu. Phải biết rằng khi đó nam nhân mặc dù có thể tam thê tứ thϊếp, nhưng vẫn có chút quy củ, nạp thϊếp cũng phải qua chính thê, nếu là gia thân Triệu Huệ Lan trong sạch hoàn hảo, nhưng hễ thân thế nàng có vấn đề gì, Kỷ thị hoàn toàn có thể cự tuyệt yêu cầu của trượng phu. Hơn nữa Kỷ thị chiếm lý, ai cũng không có thể gán cho nàng cái mũ “không hiền” được.
Lục Thanh Nhàn nói tiếp: “Cảnh ma ma, nếu có thể, ngươi phải tận lực lấy được văn tự bán mình của nữ nhân kia.”
Rút củi dưới đáy nồi.
Một khi Triệu Huệ Lan viết xuống văn tự bán mình, đó chính là tiện nô, không có tư cách làm lương thϊếp. Huống chi đến lúc đó Kỷ thị có thân khế của nàng ở trong tay, còn không phải kêu nàng hướng đông liền hướng đông kêu nàng hướng tây liền hướng tây, dám nói một chữ không, trực tiếp bán ra ngoài!
Cảnh ma ma nghe được hai mắt sáng lên, liên tục nói: “Lão nô cứ dựa theo phân phó của Tam cô nương làm việc.” Tất cả mọi người đang ngồi đây đều hiểu được, Triệu Huệ Lan đến điền trang của Kỷ thị, cô độc một mình, kêu trời trời không thấu kêu đất đất chẳng hay, đến lúc đó sợ cũng chỉ có một con đường là ký văn tự bán mình.
Trong lòng Lục Thanh Lam thầm than, nếu mẫu thân và tỷ tỷ biết được thân phận của Triệu Huệ Lan, cũng sẽ không ra chủ ý như vậy.
Đợi Cảnh ma ma đi rồi, Lục Thanh Nhàn cũng quỳ xuống trước mặt Kỷ thị: “Nữ nhi có lỗi, xin mẫu thân trách phạt.”
Kỷ thị thở dài một hơi: “Ngươi sai ở nơi đâu?”
Lục Thanh Nhàn nói: “Mẫu thân vẫn dạy nữ nhi phải thục, hiền, trinh, tĩnh, nữ nhi lại nhúng tay chuyện của cha mẹ, làm trái lời dạy của mẫu thân, xin mẫu thân trách phạt!” Lục Thanh Lam nói: “Tỷ tỷ cũng là đau lòng mẫu thân, muốn phân ưu thay mẫu thân, làm sai chỗ nào đâu chứ?”
Kỷ thị vốn là có chút mâu thuẫn, nghe lời thứ nữ nói: “Muội muội ngươi nói có lý, lần này coi như cho qua, lần sau không được viện dẫn lẽ này nữa.”
Lục Thanh Nhàn nói: “Một là một, hai là hai. Sai lầm chính là sai lầm, đã sai, nên chịu phạt. Mẫu thân không phạt ta là mẫu thân thương cảm ta, ta lại không thể bởi vậy buông thả chính mình. Sau khi trở về, ta sẽ sao chép «Hiếu kinh» một trăm lần, xong sẽ đưa tới cho người kiểm tra.”
Tính tình tỷ tỷ chính là như vậy. Lại nói tiếp, Kỷ thị mặc dù thương yêu nhất chính là tiểu nữ nhi nàng, nhưng trong nhà này, tính tình giống nàng nhất lại là trưởng nữ Thanh Nhàn.
Kỷ thị có chút xúc động: “Các ngươi cũng đều trưởng thành rồi, biết thay mẫu thân phân ưu.”
Lục Thanh Lam nhào đến trước ôm cánh tay Kỷ thị: “Chúng ta sẽ giúp mẫu thân.” Kỷ thị nhớ tới đoạn thời gian trước nàng luôn nằm mơ Lục Thần nạp thϊếp, không nghĩ chuyện từng cho rằng không thể nào, lại bị nàng nói trúng.
Vốn mẹ con ba người nghĩ rất tốt, đón Triệu Huệ Lan đến điền trang, ép nàng viết văn tự bán mình, bóp chết nàng trong lòng bàn tay, tiến có thể công lui có thể thủ. Nào biết sự tình phát triển vượt quá dự liệu của các nàng.
Buổi sáng Cảnh ma ma xuất môn, xế chiều trở về với vẻ mặt phẫn nộ. “Lão nô hành sự bất lực, tiểu nương tử kia đã bị người đón đi từ sớm.”
Kỷ thị lắp bắp kinh hãi, kêu Lục Ngạc tiến lên đỡ Cảnh ma ma dậy nói: “Ma ma nói chậm một chút, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Lão nô hỏi người ở điền trang, là Tam phu nhân, Tam phu nhân tự mình dẫn người đem tiểu nương tử kia mang đi, hơn nữa còn mang về Hầu phủ.” Khuôn mặt Cảnh ma ma hổ thẹn, “Đều là do lão nô vô dụng, lão nô làm lỡ đại sự của phu nhân, xin phu nhân trách phạt.”
“Cái gì? Nàng chỉ là một thẩm thẩm không cùng chi, tại sao có thể trắng trợn nhúng tay chuyện của huynh tẩu như vậy.” Tính tình của Kỷ thị dù cho tốt hơn nữa cũng nhịn không được đập bàn. Các nàng đều đã nghĩ đến Tam phu nhân sẽ nhúng tay, chẳng qua là không nghĩ tới động tác của nàng lại nhanh như vậy.
Đang nói đến đó, có một tiểu nha hoàn chạy nhanh tới báo: “Phu nhân, Lão thái gia và Lão phu nhân mời Người đi Mục Nguyên đường một chuyến.”
Kỷ thị sửng sốt, không nghĩ tới Tam phu nhân đã đem chuyện này đâm chọt đến chỗ Lão phu nhân nhanh như vậy. Thân thể nàng không khỏi nhoáng lên một cái, một chiêu này của Triệu thị, quả thật đánh cho nàng trở tay không kịp. Nàng chậm rãi đứng lên, thân thể lại lay động một chút, Lục Thanh Nhàn lập tức nhanh chóng tiến lên giúp nàng, lo lắng nói: “Mẫu thân, người không sao chứ?”
“Ta không sao! Cùng lắm thì, nhị phòng chúng ta nhiều thêm một di nương mà thôi.” Nói xong câu đó, nàng mang theo Lục Loan và Lục Ngạc đi Mục Nguyên đường.
Lão hầu gia ngồi trên cao, mặt đen như đáy nồi. Lão phu nhân và hắn ngồi sóng vai, khóe miệng hơi nhếch lên, ẩn hàm nụ cười lạnh.
Kỷ thị tiến lên làm lễ chào hỏi hai người xong, Lão hầu gia nói: “Nương tử Lão Nhị, ngươi ngồi trước đi. Ta đã phái người đi Đông Sơn thư viện gọi lão Nhị trở về rồi.”
Bờ môi Kỷ thị mấp máy, cuối cùng cũng không nói nói gì.
Ai cũng không nói chuyện, trong phòng nhất thời tiếng kim rơi cũng có thể nghe được. Thời gian chờ đợi có vẻ khá dài và gian nan.
Rốt cục có nha hoàn vào trong bẩm báo: “Nhị lão gia đã trở lại.” Lục Thần đi vào nhà chính của Mục Nguyên đường, nghênh đón hắn chính là một chiếc giày của Lão Hầu gia. “Kẻ t*ng trùng lên não nhà ngươi, ngươi quỳ xuống cho lão tử!”
Lão hầu gia tuy là đại lão thô kệch, nhưng là tuổi đã lớn rất ít nói lời thô tục rồi, hôm nay biểu hiện như thế chắc hẳn cũng là cực kỳ tức giận. Lục Thần có một loại dự cảm xấu – – đại khái là việc của bản thân đã bại lộ rồi.
Hắn nhìn lén Kỷ thị một cái, chỉ thấy thê tử ngồi ở trên ghế cúi thấp đầu, sắc mặt trắng như tuyết, tay phải nắm chặt thành quyền, cũng không nhìn về phía hắn.
Đầu gối Lục Thần mềm nhũn, quỳ trên mặt đất. Gọi một tiếng: “Phụ thân! Ngươi đây là vì sao?”
“Tên súc sinh nhà ngươi!” Lão hầu gia thấy hắn liền tức giận giơ chân, “Ta tốn một đống bạc lớn, đưa ngươi đi Đông Sơn thư viện đọc sách, là để cho ngươi hiểu chuyện tiến thoái, vì bản thân mưu một phần xuất thân, tương lai cũng có thể yên thân gởi phận, che gió che mưa cho nương tử. Không phải là muốn ngươi đi tư tương thụ thụ, nuôi nữ nhân tại bên ngoài đấy!
Lão hầu gia giận đến kìêm lại được, chợt từ chỗ ngồi nhảy dựng lên, “Xoát” rút bảo kiếm ra, “Ta hôm nay sẽ gϊếŧ cái đồ súc sinh bất hiếu nhà ngươi!”
Lão phu nhân lập tức vội vươn tay kéo hắn lại: “Hầu gia! Chuyện gì không thể từ từ nói, không động đao động kiếm không được hay sao? Lão Nhị là thân sinh cốt nhục của ngươi a!”
Lão hầu gia cả giận nói: “Thân sinh cốt nhục cái gì, ta không có nhi tử ngu dốt như vậy! ” Liền mặc kệ Lão phu nhân. Lão phu nhân cũng không có ý tứ thật tâm thật ý bảo vệ Lục Thần, lại không phải là nhi tử ruột thịt của mình, Lão hầu gia gϊếŧ hắn rồi, tương lai kế thừa tước vị, Lục Diệp thiếu đi một đối thủ cạnh tranh ấy chứ. Nàng đương nhiên vui vẻ ở một bên xem cuộc vui.
Kỷ thị cũng là đầu thấy Lão hầu gia tức giận lớn như vậy, mặc dù nàng đối với chuyện Lục Thần nuôi ngoại thất không phải không có oán hận, mà dù sao cũng không đành lòng thấy Lão hầu gia làm hắn bị thương. Nhất thời cũng bất chấp những cái khác, đứng dậy quỳ gối trước mặt Lục Thần, giang hai tay ngăn đem hắn che phía sau, lớn tiếng nói: “Cha. Lão gia có sai, cũng là đều là trách nhiệm của ta đây làm vợ không tận sức khuyên can, cha chồng muốn gϊếŧ trước hết hãy gϊếŧ ta đi!”
Lão hầu gia nói: “Chuyện cho tới bây giờ ngươi còn nói chuyện thay hắn, ngươi có biết hắn ở bên ngoài làm cái gì không?”
Kỷ thị khó khăn nói: “Con dâu... biết rõ.”
Lục Thần toàn thân chấn động.
“Ngươi thật sự biết rõ ư?” Lão hầu gia hỏi.
“Con dâu biết, lão gia đã có nữ nhân khác ở bên ngoài.” Kỷ thị nói ra từng chữ từng chữ, từng chữ phảng phất giống như nặng ngàn cân. Dù là như thế, nàng vẫn vững vàng bảo vệ Lục Thần sau lưng, đối mặt cùng Lão hầu gia không nháy mắt, ý tứ muốn thương tổn Lục Thần sẽ phải dẫm lên trên thi thể của nàng.
“Ai! Lão hầu gia thở dài một tiếng, “Leng keng” ném bảo kiếm xuống đất: “Ngươi nhìn nương tử của ngươi xem, đối với ngươi tình thâm ý trọng, ngươi cũng không biết xấu hổ! Hôm nay liền nể tình nương tử của ngươi, tha cho ngươi một mạng.”
Lão hầu gia thở hồng hộc ngồi xuống. Kỷ thị tiến lên đỡ Lục Thần dậy. Vẻ mặt Lục Thần xấu hổ, thấp giọng nói: “A Hành, là ta có lỗi với ngươi.” Kỷ thị cũng không nhìn ánh mắt của hắn, hắn nắm tay của Kỷ thị nàng cũng tránh đi.
Hắn còn muốn giải thích cùng thê tử mấy câu, Lão hầu gia đã nói: “Đem Triệu tiểu nương tử dẫn tới đây.”
Triệu thị nghe thấy tiếng đi đến, đi theo đằng sau là một vị nữ tử tha thướt xinh đẹp trẻ tuổi, quần áo màu trắng, thật sự là giống như phù phong nhược liễu khiến người ta thấy yêu tiếc, không phải là Triệu Huệ Lan thì là ai.
Triệu thị mang trên mặt tươi cười: “Nhị bá mẫu, ta giúp người đem Triệu cô nương mang đến rồi đây.”
Dù cho kềm chế của Kỷ thị có khá hơn nữa, lúc này cũng nhịn không được mỉa mai: “Tam thẩm thẩm không hổ là đích nữ Hầu phủ, xuất thân đại gia tộc. Ta nhưng thật ra muốn hỏi Tam thẩm thẩm một chút, ngươi không kiêng nể gì nhúng tay việc trong phòng huynh tẩu như vậy, rốt cuộc là quy củ nhà nào?”
Nàng hỏi rất sắc bén, Triệu thị không tức giận chút nào, ngược lại cười to nói: “Ơ, Nhị bá mẫu đây là chê ta bắt chó đi cày — — xen vào việc của người khác? Vốn theo như ý định ban đầu của ta cũng là không muốn quản chuyện này, sở dĩ nhúng tay, thật sự là do thân phận Triệu cô nương không bình thường, chuyện này liên lụy tới thanh dự của toàn bộ Hầu phủ, làm như vậy là để không để cho dân chúng và tất cả người đọc sách trong kinh châm chọc nhà chúng ta!”
“Nguỵ biện.” Kỷ thị hừ lạnh một tiếng, cũng không tin.
Nhưng không ngờ lúc này Lão hầu gia mở miệng nói: “Nương tử của Lão Nhị ngươi trước đừng vội tức giận, Nương tử lão Tam nói không sai.” Hắn quay đầu nhìn Triệu Huệ Lan nói: “Ngươi tự mình nói đi, cha ngươi là ai?”
Triệu Huệ Lan quỳ xuống, cung kính dập đầu ba cái với Lão hầu gia và Lão phu nhân, thấp giọng nói: “Nữ nhi tội thần Triệu Huệ Lan, bái kiến Lão hầu gia, Lão phu nhân.”
Lại dập đầu với Kỷ thị nói: “Ra mắt Nhị phu nhân.”
Kỷ thị nghiêng người tránh ra, cười lạnh nói: “Ta không nhận nổi cái lạy này! ”
Triệu Huệ Lan xấu hổ vạn phần.
Triệu thị giảng hoà kịp thời nói: “Triệu cô nương, ngươi chỉ để ý trả lời Lão hầu gia là được.”
Lúc này Triệu Huệ Lan mới nói: “Phụ thân của ta là Triệu Thân, là Tri Phủ tiền nhiệm của Thiền Châu!”
“Cái gì? Ngươi vậy mà là nữ nhi của Triệu Thân? Kỷ thị giống như là một con mèo bị giẫm phải đuôi, thiếu chút nữa nhảy lên khỏi chỗ ngồi.
Triệu Thân kia bản thân tài năng cũng là bình thường, nhưng lại có vài phần khí tiết. Lúc ấy hắn đắc tội thái giám chấp bút Hạ Tùng, bị Hạ Tùng vu hại, đưa vào đại lao Đông Hán, dụng hình đủ kiểu lại không chịu khai ra đồng liêu, cuối cùng bị tra tấn tới chết. Sĩ tử và dân chúng hận nhất là hoạn quan, bởi vậy tại sĩ lâm và dân gian Triệu Thân lấy được danh vọng cao quý.
Khó trách Tam phu nhân nói nàng cứu Triệu Huệ Lan là vì không để cho dân chúng và tất cả người đọc sách trong kinh đâm chọc nhà chúng ta”.
Kỷ thị xuất thân thư hương môn đệ, đương nhiên biết rõ người đọc sách quan tâm nhất là thanh danh cốt khí. Trường Hưng Hầu phủ tuy rằng hưng thịnh, nhưng lưng cũng không đeo nổi tội danh bức hại nữ nhi Triệu Thân.
Triệu Huệ Lan có một người cha vang danh sĩ lâm như vậy, lại là đã chết, nếu là thật sự vào cửa nhị phòng, mặc kệ Kỷ thị muốn đối với nàng như thế nào, người bên ngoài trước tiên sẽ đồng tình nàng ta hơi vài phần. Nàng còn làm chủ mẫu này thế nào được nữa?
Chẳng những nhị phòng, ngay cả toàn bộ Trường Hưng Hầu phủ sau này cũng đều phải cho nàng ta vài phần thể diện!
Kỷ thị suy nghĩ cẩn thận những thứ này, tâm tình khó tránh kích động.
Lão thái gia thở dài một tiếng, nói: “Nương tử Lão Nhị, ngươi hiện tại cũng nên hiểu được khó xử của chúng ta. Ngàn không nên vạn không nên, Lão Nhị hắn không nên trêu chọc Triệu gia tiểu nương tử.” Triệu Huệ Lan này quả thực chính là một củ khoai lang phỏng tay! Dính vào không có gì hay, vứt lại vứt không thoát.
Triệu thị thấy bộ dạng Kỷ thị thất hồn lạc phách, chỉ cảm thấy trong lòng vạn phần sung sướиɠ, “Ta đã hỏi hỏi qua Triệu cô nương rồi, Nhị bá đã có da thịt chi thân cùng nàng, nên phải làm như thế nào, còn muốn hai vị lão nhân gia định đoạt.”
Kỷ thị mặc dù đối với quan hệ của Lục Thần và Triệu Huệ Lan có suy đoán, thế nhưng nghe được Triệu thị nói như vậy, vẫn cảm thấy đau triệt nội tâm, nàng đứng lên, ngón tay run rẩy chỉ vào Lục Thần nói: “Tam thẩm thẩm nói, là thật ư?”
Lục Thần vô cùng xấu hổ cúi đầu, lúng ta lúng túng nói: “A Hành, là ta xin lỗi ngươi! Sai lầm lớn đã đúc thành, ta không lời nào để nói!”
Lão hầu gia giận không kiềm được: “Nghiệt chướng, sách thánh hiền ngươi đọc được đều cho chó ăn sao? Triệu đại nhân mới chết không đến ba năm a!” Triệu Huệ Lan với tư cách nữ nhi của Triệu Thân, theo như ấn chế phải vì phụ thân giữ đạo hiếu ba năm. Nói cách khác, hiện giờ Triệu Huệ Lan còn đang trong hiếu kỳ.
Triệu thị giả vờ khϊếp sợ dùng khăn che lại miệng.
Dựa theo pháp luật của Đại Tề, trong lúc giữ đạo hiếu thông da^ʍ cùng người gọi là “gian Cư tang”, phải bị hình phạt treo cổ. Nói cách khác nếu đem chuyện này vạch trần, Lục Thần khó thoát khỏi cái chết. Mà Lục Thần thân là sĩ tử, sẽ hoàn toàn mất đi cơ hội thăng tiến, tú tài thi cử nhân, cần quan phủ địa phương ghi mục “Giấy bảo lãnh”, dùng để bảo đảm phẩm cách của sĩ tử. Việc này một khi truyền đi, thanh danh của Lục Thần coi như xong. Đến lúc đó còn ai dám ghi mục “giấy bảo lãnh” cho hắn, Lục Thần muốn tiến tới trên con đường làm quan, đó chỉ là mơ tưởng.
Lão phu nhân cũng lắp bắp kinh hãi, cả kinh kêu lên: “Chuyện này phải làm như thế nào cho phải?”
Lão hầu gia suy nghĩ một chút, cuối cùng kêu một gã sai vặt đi vào, phân phó nói: “Đi Thanh Phong uyển nhìn một chút, Lão Đại đi nha môn về chưa, nếu là về rồi, gọi hắn nhanh đến Mục Nguyên đường một chuyến.” Hắn mặc dù không thích Lục Hãn, lại biết hắn rõ luật pháp như lòng bàn tay, loại tình huống này, mời Lục Hãn đến đây thương lượng là ổn thỏa nhất.
Lục Hãn đã về, nghe gã sai vặt nói đơn giản thế cục của Mục Nguyên đường, lúc này liền đi theo tới.
“Đại ca!” Nhìn thấy Lục Hãn tới, Lục Thần giống như thấy cứu tinh.
Lục Hãn cho hắn một ánh mắt bình tĩnh. Sau đó hỏi Lão Hầu gia: “Phụ thân vội vã cho mời ta tới như vậy, không biết đã xảy ra chuyện gì?” “Gia môn bất hạnh a!” Lục Kháng đầu tiên là than một tiếng, lúc này mới mà đem chuyện đã xảy ra nói đơn giản.
“Thật có chuyện này ư?” Lục Hãn nghe xong thất kinh. Hắn hết sức hiểu rõ đệ đệ Lục Thần này, mấy năm nay dưới sự đốc thúc của Kỷ thị, đã có phần biết tiến thoái rồi, cũng không phải là một cái kẻ tham luyến nữ sắc, huống chi hắn từ trước đến giờ cùng Kỷ thị phu thê tình thâm, sao lại phạm phải sai lầm lớn như thế?
Lão hầu gia tức giận nói: “Lão Nhị đã chính miệng thừa nhận, lời này còn giả sao? Ngươi nói một chút đi, hiện tại chúng ta nên làm cái gì mới tốt bây giờ?”
Lục Hãn suy nghĩ một chút nói: “Thánh thượng lớn tuổi, trọng dụng Trương Tú, Hạ Tùng các loại hoạn quan, xa lánh văn thần võ tướng. Những nhóm hoạn quan nịnh thần này ỷ có bảo hộ của Thánh thượng, càng không để triều thần vào trong mắt, hiện giờ trong triều Yêm đảng* hoành hành trên dưới, chẳng những khiến cho các quan văn xấu hổ, bách tính lại càng oán thán.
Lại nói. Hiện giờ chính là thời kỳ mẫn cảm, chuyện này càng phải xử trí tốt. Chuyện thứ nhất, kính xin phụ thân ra mặt, đi đến mấy phủ Bình Lương Hầu phủ, Thuận Xương bá phủ, Quảng Nghiễm ân bá phủ một chuyến, trước tiên đem chuyện này đè xuống, lỡ truyền ra ngoài, phá hủy thanh danh của Nhị đệ.”
阉党 Yêm đảng: YÊM nghĩa là thiến/hoạn quan; yêm đảng: phe phái hoạn quan
Lão hầu gia liên tục gật đầu: “Ngươi nói rất đúng!”
“Chuyện thứ hai, còn nhờ phụ thân tìm cho Triệu cô nương một chỗ đến thích hợp mới được.” Đây là vấn đề mấu chốt, càng là chỗ căn bản.
Lục Hãn quay đầu nhìn Triệu Huệ Lan, vẻ mặt ôn hoà mà nói: “Triệu cô nương, ta cùng với Triệu đại nhân đồng điện xưng thần*, năm xưa đã từng có một năm duyên phận, khí phách phụ thân ngươi ta hết sức tán thưởng. Hiện giờ Triệu đại nhân bị gian nịnh làm hại, ta cũng là đau lòng không dứt. Hôm nay thứ cho ta vô lễ rồi, ngươi cũng nên gọi ta một tiếng thúc thúc. Ta thấy ngươi cơ khổ không nơi nương tựa, không bằng như vậy, hôm nay ta liền nhận ngươi làm nghĩa nữ. Ngươi đến ở Thanh Phong uyển của ta đi, ta còn có một nữ nhi Lục Thanh Linh chưa xuất giá, ngươi ở một chỗ với nàng. Ta nhất định sẽ đối với ngươi giống như là thân sinh nữ nhi. Đợi hiếu kỳ ngươi qua, ta liền mời phụ thân tự mình ra mặt, chọn một giai tế chuẩn bị cho ngươi nhiều của hồi môn, nở mày nở mặt mà gả ngươi đi ra ngoài. Ngươi thấy thế nào?”
* làm quan cùng triều
Không đề cập chút nào đến chuyện nàng ta và Lục Thần đã xảy ra quan hệ.
Lão phu nhân và Triệu thị liếc mắt nhìn nhau, cùng kêu lên nói: “Cái này như vậy sao được?”
Triệu thị nói: “Nữ tử tốt không hầu hạ hai chồng, Triệu cô nương đã cùng giường chung gối cùng Nhị bá, làm sao có thể tái giá cho người khác? Chuyện này nếu là truyền ra, Triệu cô nương sẽ có thanh danh gì.”
Lục Hãn không để ý tới Triệu thị, chỉ nói: “Triệu cô nương, Nhị đệ nếu không có gia thất, đương nhiên sẽ thú Triệu cô nương. Nhưng hôm nay hắn đã có thê tử yêu thương, Nhị thẩm thẩm vì Nhị đệ lo liệu việc nhà, lại vì hắn sinh con dưỡng cái, huống chi lệnh tôn là nghĩa sĩ chính trực người người ca tụng, cường quyền áp thân lòng không đổi, sĩ lâm ai không bội phục? Ngươi nếu như gả vào Hầu phủ, tối đa cũng chỉ là làm lương thϊếp, vả lại đối với thanh danh của lệnh tôn không tốt, đối với ngươi cũng quá không công bằng.”
Lão hầu gia nghe đến đó ánh mắt cũng sáng lên. “Lão Đại nói rất có đạo lý. Triệu cô nương, chỉ cần ngươi nguyện ý, chuyện phía sau không cần ngươi quan tâm, khuê dự của ngươi cũng không cần lo lắng. Bản hầu có thể cam đoan với ngươi, bên ngoài sẽ không nói ra một câu bất lợi đối với ngươi, phu gia của ngươi cũng sẽ không hoài nghi trong sạch của ngươi, bản hầu đều sẽ an bài thỏa đáng, một ít bản lãnh này bản hầu vẫn có.” Hắn cũng ước gì vứt bỏ được cái túi vải Triệu Huệ Lan này.
Sắc mặt Triệu Huệ Lan phút chốc trở nên trắng như tuyết. Nàng lo sợ không yên ngẩng mắt lên, nhìn Tam phu nhân Triệu thị một cái. Triệu thị nhẹ lắc đầu không để người khác thấy.
Lúc này Triệu Huệ Lan liền quỳ xuống. “Lão Hầu gia, Lục đại nhân, Huệ Lan tuy là một kẻ nữ tử yếu ớt, nhưng từ nhỏ cũng là được day bảo, đọc thuộc lòng «Nữ tứ thư», «Liệt Nữ Truyền», biết rõ cái gì là lễ nghĩa liêm sỉ. Đạo lý một nữ không lấy hai chồng Huệ Lan vẫn hiểu. Phụ thân ta vì đại nghĩa, không tiếc bỏ qua tính mạng bản thân và gia đình. Ta làm nữ nhi của hắn, làm sao tiếc một thân thể tàn phế này...”
“Ta đã cùng Nhị gia... đời này kiếp này chỉ có thể hầu hạ một người là Nhị gia!” Nàng quỳ gối đi mấy bước, vươn hai tay ôm lấy hai chân của Kỷ thị: “Tỷ tỷ, ta hiện giờ cùng đường bí lối, chỉ có thể mặt dày van xin ngươi, xin ngươi đáp ứng cho ta vào cửa. Ta nhất định toàn tâm toàn ý hầu hạ tỷ tỷ. Tỷ tỷ... ” Khóe mắt nàng lệ óng ánh, “Ta biết lòng tỷ tỷ từ bi, xin tỷ tỷ khai ân, cứu ta một mạng!”
Triệu thị cầm lấy khăn lau khóe mắt, giả vờ nói: “Triệu cô nương thật là đáng thương. Nhị bá mẫu ngươi thành toàn cho nàng đi, ngươi là đại nàng là tiểu, có danh phận đại nghĩa bày ở đó, có ta và mẫu thân đứng ở bên phía ngươi, ngươi còn sợ nàng lật trời sao. Huống chi ta thấy, Triệu cô nương tri thư đạt lý, ôn nhu khiêm tốn, cũng không phải là người hay sinh sự!”
Kỷ thị cười lạnh nói: “Tam thẩm thẩm thích, sao không đem nàng đón trở về Hằng Phong uyển các ngươi đi?”
Triệu thị còn chưa nói chuyện, Triệu Huệ Lan đã khóc nói: “Nhị phu nhân, ta thật sự là cùng đường bí lối, van xin người khai ân.” Nàng cuống quít dập đầu thùng thùng trên mặt đất, cái trán rất nhanh liền xanh đỏ một mảnh.