Kiếm Vực Vô Địch

Chương 137: Nhờ Vào Ngươi Vậy (1)

Chỉ một thoáng, trong sân kiếm khí màu vàng kim tung hoành, phàm là LiệtDiễm Sư bị kiếm khí màu vàng kim đánh trúng, không chết thì cũng trọng thương mất đi sức chiến đấu.

Sau khi giải quyết năm con LiệtDiễm Sư trước mắt, Dương Diệp không dám dừng lại, xoay người chạy nhanh về phía xa, bởi vì hắn nhìn thấy có thêm nhiều LiệtDiễm Sư đang xông về phía hắn.

Để nhanh chóng thoát khỏi sự bao vây của đàn sư tử đang lao tới, Dương Diệp xuất thủ không chút bảo lưu, phàm là LiệtDiễm Sư cản ở trước mặt hắn đều bị kiếm khí màu vàng kim của hắn trảm sát một cách vô tình.

Cũng chính bởi vì vậy, trong sân xuất hiện một màn quỷ dị, Dương Diệp đi qua đâu là kiếm khí màu vàng kim tung hoành, thi thể của sư tử nằm rạp ra đó.

Vốn kiếm khí của Dương Diệp không thể miếu sát những Huyền thú cửu giai này, nhưng là vì để mau chóng xông ra khỏi đàn sư tử, Dương Diệp không chút do dự ăn một tấm Cường Lực phù thượng phẩm, dưới sự gia trì của Cường Lực phù và huyền khí màu vàng kim, đừng nói là Huyền thú cửu giai, cho dù là nhục thân của Huyền thú Vương cấp hắn cũng có thể dễ dàng phá vỡ!

Những LiệtDiễm Sư vốn muốn xông về phía Dương Diệp sau khi nhìn thấy khí thế thế như chẻ tre của Dương Diệp thì trong mắt đều lộ ra vẻ kiêng kị, không dám liều mạng xông lên như đám sư tử trước nữa.

Cái mà Dương Diệp muốn chính là hiệu quả này!

Huyền khí trong cơ thể rót vào trong Tật Phong Ngoa, Dương Diệp thi triển ra Tật Phong bộ, rút kiếm chém mấy con Huyền thú cuối cùng đang cản hắn.

- Vù!

Mấy con LiệtDiễm Sư dẫn đầu trong nháy mắt bị chém thành hai nửa, tốc độ của Dương Diệp không giảm, xông ra khỏi vòng vây của Huyền thú, sau đó chạy nhanh về phía xa. Mà đúng lúc này, một bóng người cũng từ trong vòng vây Huyền thú lao ra, thân hình của bóng người dừng lại một chút rồi sau đó triển khai tốc độ đuổi theo hướng của Dương Diệp.

- Không thể buông tha cho nữ tử kia!

- Điện hạ, bảo hộ điện hạ!

Vào một khắc bóng người vừa lao ra khỏi vòng vây của Huyền thú, đại hán râu quai nón và nam nhân trung niên đang chiến đấu hừng hực khí thế lập tức ngừng lại, sau đó hạ lệnh cho thuộc hạ của mình.

bất kể là đại hán râu quai nón hay là nam nhân trung niên, sắc mặt của hai người lúc này đều cực kỳ khó coi. Đại hán râu quai nón là để dễ ăn nói với bên trên nên muốn giải quyết nữ tử nhân loại đó, nếu nữ tử chạy trốn, hoặc là chạy tới Thú đô, vậy thì kết cục của hắn sẽ rất thảm.

Mà người trung niên cũng vậy, điện hạ bất kể là chết ở trong tay những Huyền thú này hay là đào tẩu thì hậu quả đó một đội trưởng cấm quân nho nhỏ như hắn không thể gánh vác được.

Cho nên, hai người đều rất ăn ý ngừng chiến đấu, mà sau khi nghe thấy mệnh lệnh của hai người, Huyền thú và kỵ binh nhân loại cũng ngừng lại. Sau đó giống như hẹn trước cùng đuổi theo Dương Diệp và bóng người đó.

Đối với hai bên bọn họ mà nói, chỉ có nữ tử kia mới là quan trọng. Bằng không cho dù là gϊếŧ sạch nhân mã của đối phương thì cũng chẳng có bất kỳ ý nghĩa gì!

...

Dương Diệp lao ra khỏi vòng vây Huyền thú, sau khi chạy được một khắc, vào lúc hắn đang hắn triệu hồi sói xám thì đột nhiên giống như là cảm giác được gì đó. Dương Diệp nhướng mày, xoay người nhìn về phía sau, chỉ thấy ở cách sau lưng hắn mấy chục trượng, một nữ tử đang chạy về phía hắn.

Nhìn thấy nữ tử trước mắt, Dương Diệp nắm chặt kiếm trong tay.

Nữ tử đó khi còn cách Dương Diệp chừng một trượng thì ngừng lại, sau đó chớp chớp mắt nói:

- Ngươi sao không chạy nữa?

Dương Diệp khóe miệng giật giật, phớt lờ lời nói của nữ tử, mắt quan sát nàng ta, nữ tử này chừng ba mươi tuổi, mặc giáp da màu bạc, mày liễu, môi hồng răng trắng, giáp da màu bạc bó chặt lấy dáng người lung linh của nàng ta, khiến cho thân thể nàng ta lộ ra vẻ ngực tấn công mông phòng thú, khiến cho người ta không cần sờ vào cũng có thể cảm nhận được lực đàn hồi nóng rực.

nhất là khi nhìn vào ngực nàng ta, quả thực là đầy đặn tới dọa người, phần áo màu bạc che trước ngực giống như là không chịu nổi lực đẩy, đã biến hình một cách nghiêm trọng.

Thu hồi ánh mắt, Dương Diệp trầm giọng nói:

- Vì sao lại đi theo ta?

Nhìn thấy Dương Diệp chỉ nhìn trên người nàng ta trong thời gian mấy cái hơi thở là dừng thì trong mắt nữ tử hiện lên vẻ ngạc nhiên, nghe thấy câu hỏi của Dương Diệp thì lập tức cười một cách quyến rũ:

- Tiểu đệ đệ, ngươi đừng có nói với tỷ tỷ là đất này là của ngươi nhé!

Tiểu đệ đệ? Dương Diệp mặt tối sầm, vào lúc hắn đang chuẩn bị lên tiếng thì lại như lại cảm thấy gì đó. Hắn đột nhiên nhìn về phía sau nữ tử, ở trăm trượng đằng sau nàng ta, mấy chục kỵ binh đang lao tới, mà ở phía sau những kỵ binh này thì lại có cả đống Huyền thú, mà những Huyền thú này chính là đám LiệtDiễm Sư lúc trước!

Dương Diệp biến sắc, không nói những lời vô nghĩa nữa, cũng mặc kệ nữ tử, xoay người bỏ chạy.

Nhìn những người và Huyền thú đang đuổi tới, nữ tử nhướng mày, sau đó không chút nghĩ ngợi chạy theo hướng của Dương Diệp.

Lại chạy thêm chừng nửa canh giờ, kỵ binh và Huyền thú phía sau không chỉ không biến mất mà ngược lại, số lượng Huyền thú còn càng lúc càng nhiều. Không chỉ như vậy, trên đỉnh đầu lại xuất hiện một số Huyền thú phi hành, lúc đầu Dương Diệp còn cho rằng những Huyền thú phi hành này chỉ xuất hiện một cách ngẫu nhiên, hiện tại xem ra căn bản không phải là ngẫu nhiên, mà là có người ra lệnh.

Vì sao lại đuổi theo mình?

rất nhanh, Dương Diệp đã hiểu ra, chạy chậm lại, Dương Diệp vừa thả chậm bước thì nữ tử theo sát sau hắn lập tức đuổi kịp, nữ tử nở nụ cười hiền lành với Dương Diệp rồi vừa chạy vừa nói:

- Sao lại chạy chậm lại? Có phải đang đợi tỷ tỷ không?

- Những người đó có phải là đang đuổi theo ngươi hay không?

Dương Diệp trầm giọng hỏi.

Nữ tử chớp chớp mắt, sau đó nhoẻn miệng cười nói:

- Hình như là vậy đấy!