Kiếm Vực Vô Địch

Chương 83: Sinh Tử Đài (2)

- Nói cái mẹ ngươi, nói nội dung chính đi! Lải nhải nhiều như vậy!

- Hừm, điều này chứng tỏ thực lực của Dương Diệp đã bỏ xa cao thủ Tiên Thiên cảnh. Nhưng ta quả thật không nghĩ tới Dương Diệp lại ra mặt giúp Thanh Tuyết tỷ của chúng ta, chẳng lẽ hắn coi trọng Thanh Tuyết tỷ? Ông trời ơi, đừng như vậy chứ, Thanh Tuyết tỷ là của ta a a a...

- Cũng không lấy chậu nướ© ŧıểυ soi thử mình như thế nào, như heo vậy, ngươi nghĩ Thanh Tuyết tỷ sẽ coi trọng ngươi sao?

- ...

Trong lúc mọi người bàn tán xôn xao, Dương Diệp đã đến cạnh Thanh Tuyết, khẽ gật đầu với nàng. Trước đó hắn không xuất hiện, chủ yếu muốn xem Thanh Tuyết hội sẽ xử lý điều kiện của Khương Văn ra sao, nếu Thanh Tuyết đáp ứng đối phương, vậy thì xem như hắn nhìn nhầm người. Vẫn tốt, người bằng hữu Thanh Tuyết này vẫn chưa làm hắn thất vọng.

Thấy Dương Diệp, Thanh Tuyết cũng cười rồi gật đầu chào lại. Không hiểu sao, nàng có trực giác Khương Văn kia tuyệt đối không phải đối thủ của Dương Diệp. Tất nhiên nếu trước đó Dương Diệp và Giang Nguyên không đánh nhau một trận thì Thanh Tuyết cũng sẽ không có trực giác này.

- Ngươi chính là Dương Diệp?

Lúc này, Khương Văn mới nhìn Dương Diệp, trầm giọng hỏi. Đối với Dương Diệp, y cũng rất kiêng kị, đừng nói là y, không ai không kiêng kị Dương Diệp cả, hắn chính là một thiên tài có thiên phú vượt xa hơn cả yêu nữ.

Dương Diệp nhìn về phía Khương Văn, nói:

- Thanh Tuyết là bằng hữu của ta, mà ta cũng là người của đoàn thể do Thanh Tuyết đứng đầu, việc này có thể quên đi được không, sao này ngươi cũng không được đến gây phiền phức cho nàng nữa?

Thấy ngữ khí Dương Diệp có chút yếu thế, Khương Văn nhất thời bật dậy, lập tức nói:

- Quên? Trước đó nàng ở trước mọi người vũ nhục ta, việc này thì sao?

Lại là một người không nói đạo lý! Dương Diệp đã hiểu, hắn lập tức gật đầu, nói:

- Cũng được thôi, vậy thì cứ lên Sinh Tử Đài đi!

Nghe Dương Diệp nói, Khương Văn nheo mắt, trầm giọng nói:

- Dương Diệp, đây là việc giữa ta và Thanh Tuyết, ngươi thật sự muốn nhúng tay vào sao?

Dương Diệp gật đầu, nói:

- Ta nói, Thanh Tuyết là bằng hữu của ta, được rồi, đừng nói nhảm nữa. Lên Sinh Tử Đài đi?

Đối với người không thể giảng đạo lý, Dương Diệp sẽ không tiếp tục lải nhải cùng họ, bởi vì như vậy thật sự rất ngu xuẩn.

Thấy Dương Diệp hùng hổ dọa người, hàn quang trong mắt Khương Văn lóe lên, sắc mặt y trầm xuống, nói:

- Dương Diệp, ta thừa nhận thực lực và thiên phú của ngươi không tồi, nhưng đừng cho rằng với thực lực như vậy có thể dễ dàng khi dễ đệ tử ngoại môn xếp hạng trên bảng, cao thủ ngoại môn xếp trên bảng bọn ta không phải là thứ ngươi có thể tưởng tượng được!

Thấy đối phương đe dọa, Dương Diệp cười xùy một tiếng, nói:

- Ngươi thật sự quá đề cao chính mình, ngươi có thể đại diện toàn bộ người trên ngoại môn bảng? Được rồi đừng nói nhảm nữa, có đấu hay không đây, nói đi?

- Trả lời đi, có đấu hay không, chẳng phải trước đó hùng hổ lắm sao?

- Đúng đấy, làm sao, sợ rồi à? Nếu không sợ thì lên đi, sợ sao?

- Đệ tử ngoại môn xếp hạng trên bảng đều là loại ỷ mạnh hϊếp yếu sao? Thấy người yếu hơn liền khiêu chiến, thấy người mạnh hơn thì im lặng, nếu ngoại môn trên bảng đều là những hạng người như vậy, về sau đánh chết lão tử cũng không thèm tranh ngoại môn bảng gì đó đâu!

- ...

Trong chốc lát, những đệ tử sau lưng Thanh Tuyết ngươi một câu ta một câu châm chọc nổi lên.

Nghe được lời mọi người nói, Khương Văn nắm chặt song quyền, trên trán hiện lên gân xanh biểu thị y chính là đang tức giận. Có vài lần y sắp nhịn không được mà đồng ý, nhưng lý trí nói cho Khương Văn biết không thể đồng ý, bởi đấu với một người có thể xông lên hai mươi hai tầng tháp kiếm nô, y một chút cũng không thể nắm chắc phần thắng!

Thật lâu sau, Khương Văn hít sâu một hơi, sau đó oán độc nhìn Dương Diệp, xoay người rời đi.

- Chờ một chút!

Lúc Khương Văn chuẩn bị xoay người rời đi thì Dương Diệp đột nhiên lại lên tiếng.