Kiếm Vực Vô Địch

Chương 50: Ta Cược Với Ngươi

Dương Diệp quả thật không nghĩ đến phương thức đồng quy vu tận của bản thân chẳng những không đả thương được đối thủ, mà còn bị đối thủ đâm cho một nhát vào tay, hơn nữa trong quá trình rút lui đối phương vẫn có khả năng cho hắn một nhát kiếm, ý chí chiến đấu thật là kinh khủng!

Chưa kịp nghĩ xong, trường kiếm của Dương Diệp đã bị ép xuống tận ngực.

Keng một tiếng! Kiếm trong tay Dương Diệp rung lên, có thể thấy được đối phương dồn bao nhiêu sức mạnh vào đạo kiếm này, khiến cho Dương Diệp cảm thấy cơn chấn động lan đến tận chân sau của hắn. Lúc kiếm khí vừa tiêu tán, chỉ thấy kiếm nô kia chẳng biết từ khi nào lao đến trước mặt Dương Diệp, trường kiếm trong tay đâm về phía Dương Diệp một cách vô cùng tàn nhẫn.

- Ngay cả thở cũng không kịp mà!

Thấy trường kiếm lại lần nữa đâm đến, Dương Diệp có chút giận. Nhưng trong lòng hắn cũng xen lẫn cảm giác bội phục, kiếm nô này hiểu rất rõ sơ hơ của hắn, hơn nữa chiêu thức của y quả thực rất mạnh!

Tuy trong lòng có cảm giác bội phục, nhưng Dương Diệp vẫn không muốn đầu hàng, hắn vội thi triển Tật Phong Bộ, chỉ thấy bên cạnh lóe lên, đồng thời một đạo ánh sáng màu vàng bắn ra từ kiếm của Dương Diệp lao thẳng về phía kiếm nô.

Kiếm nô không thèm tránh, mà còn cố ý đánh về phía đạo kiếm khí Dương Diệp vừa phóng ra, y nghĩ dù sao chỉ cần sức mạnh và tốc độ thì có thể phá được chiêu thức của Dương Diệp, nhưng lần này kiếm nô kia đã quá khinh thường Huyền Khí kim sắc của Dương Diệp.

Keng một tiếng, một âm thanh thanh thúy vang lên, chỉ thấy đạo kiếm khí màu vàng kia đâm xuyên qua trường kiếm của kiếm nô, xuyên thẳng đến người cầm trường kiếm kia.

Kiếm nô dường như không nghĩ đến điều này, y đờ ra một chút nhưng rất nhanh đã lấy lại phản ứng, thân thể kiếm nô uốn éo quỷ dị tránh đường kiếm của Dương Diệp.

Thấy đạo kiếm của mình mạnh như vậy, Dương Diệp có chút vui mừng, hắn không ngừng vung trường kiếm và kiếm chỉ, lập tức hơn mười đạo kiếm chỉ như cuồng phong ập đến phía kiếm nô.

Nếu cận chiến, Dương Diệp sẽ không có cách nào thắng nổi kiếm nô, hắn chỉ có thể dùng kiếm khí áp chế đối phương, sau đó tìm ra sơ hở rồi cho đối phương một phát trí mạng. Dương Diệp nghĩ như vậy rồi làm theo. Biện pháp tốt thì có tốt, nhưng hiện thực lúc nào cũng tàn khốc.

Sau khi Dương Diệp thi triển kiếm khí, kiếm nô kia cũng bắn ra hơn mười đạo kiếm khí về phía Dương Diệp, từng đạo từng đạo kiếm khí bắn về phía Huyền Khí kim sắc của Dương Diệp.

Thấy thế, nụ cười trên môi Dương Diệp nhất thời tan biến, sắc mặt hắn trở nên vô cùng nghiêm trọng. Dương Diệp thi triển hơn chục đạo kiếm khí để đánh đòn phủ đầu đối phương, nhưng trong tình huống này, đối phương lại có thể dùng hơn chục đạo kiếm khí chặn đứng đòn phủ đầu của hắn, việc này nói lên điều gì? Chứng tỏ kiếm nô có thể điều khiển Huyền Khí và kiếm khí tốt hơn hắn rất nhiều.

Ầm!

Kiếm khí của hai người chạm vào nhau tạo nên âm thanh vang dội.

Dương Diệp không tiếp tục thi triển kiếm khí mà dùng chính trường kiếm của mình lao về phía kiếm nô. Nói về Huyền Khí, một Huyền giả bát phẩm như Dương Diệp dĩ nhiên không thể bì được kiếm nô sở hữu tu vi Tiên Thiên cảnh. Kiếm khí không thể đấu lại, cận chiến cũng không đấu lại, như vậy chỉ đành liều mạng thôi.

Dương Diệp bỏ hẳn phòng ngự, tốc độ so kiếm của hắn tuy kém kiếm nô một chút, nhưng không chênh lệch lắm, cộng thêm sự liều mạng của hắn, tuy đang ở thế hạ phong nhưng cũng không bị đánh thảm như lúc ban đầu. Nhưng Dương Diệp cũng phải trả giá đắt, chỉ trong chốc lát y phục trên người Dương Diệp rách tung tóe lộ ra từng vết máu bị kiếm khí cứa đứt.

Dương Diệp không thèm để ý những vết thương trên người, hiện tại hắn chỉ có một ý niệm duy nhất chính là liều chết cũng phải đánh, ngươi đâm ta một kiếm ta cũng đâm lại ngươi một kiếm, để xem ai chán sống trước.

Lúc này, kiếm nô lại một lần lộ ra khuyết điểm của bản thân. Y là kiếm nô, y tự có ý thức chiến đấu, không chứa bất kì cảm xúc nào khác, đây chính là ưu điểm của kiếm nô. Nhưng đồng thời, kiếm nô không giống Dương Diệp liều mạng như vậy, lúc hai thanh trường kiếm sắp đâm vào đối phương, kiếm nô sẽ đỡ trường kiếm đang đâm đến của Dương Diệp, sau đó mới phản công.

Cũng chính vì vậy, Dương Diệp càng đánh càng hăng, càng đánh càng liều, vả lại không biết từ khi nào, Dương Diệp chợt phát hiện Huyền Khí kim sắc trong cơ thể hắn đang chậm rãi lưu động, chữa lành các vết thương trên cơ thể. Phát hiện này khiến Dương Diệp hưng phấn, hắn không ngờ Huyền Khí kim sắc đang từ từ chữa lành các vết thương xuất hiện trên cơ thể, điều này khiến Dương Diệp không chút kiêng kị nhào lên đánh tiếp.

Từ lúc đệ tử ngoại môn bắt đầu khảo hạch cho đến hiện tại đã là hai ngày. Hai ngày nay kiếm nô bên ngoài không chỉ không giảm bớt mà còn tăng lên, thậm chí có một số trưởng lão ngoại môn cũng đến.

Trong tháp kiếm nô chỉ còn có hai người, một là Dương Diệp, hai là Giang Nguyên. Tuy Dương Diệp kiên trì trụ trong tháp kiếm nô đến tận giờ phút này nhưng vẫn không một ai thèm để ý, bởi vì tất cả đang tập trung vào thiên tài Giang Nguyên kia.

Hiện tại cho dù Dương Diệp đã thăng cấp lên Tiên Thiên Thanh Tuyết nhưng đều bị ánh hào quang của Giang Nguyên che khuất.

- Lão Hỏa, tên Giang Nguyên kia chỉ với tu vi Huyền giả cửu phẩm lại có thể xông đến tầng mười chín sao?

Một trưởng lão ngoại môn chừng bốn mươi tuổi tên là Trần Phượng, là một trưởng lão của Nhiệm Vụ Đường, tiến đến hỏi Tào Hỏa. Lúc đầu Trần Phượng không có chút hứng thú nào với cuộc thi này, nhưng nghe nói có ngưởi tu vi chỉ mới đạt đến Huyền giả cửu phẩm có thể xông lên tầng mười bảy làm lão có chút đứng ngồi không yên.

Tào Hỏa khẽ vuốt râu, cười nói:

- Đúng vậy, là một Tiên Thiên mới mười sáu tuổi, nếu như Kiếm Tông ta tận lực bồi dưỡng để hắn có thể tận lực phát huy, thì người này nhất định có thể lọt vào Thanh Vân bảng!

Nghe vậy, Trần Phượng cũng cười rồi gật đầu, nói:

- Không tệ, ta vốn dĩ còn tưởng đệ tử ngoại môn sẽ không có người xuất sắc, không ngờ lần này lại có, đúng là trời cao có mắt! À mà, người còn lại bên trong là ai vậy?

Tào Hỏa chưa lên tiếng, thì Thiên trưởng ngồi bên cạnh vội trả lời:

- Là Dương Diệp, người mà lúc trước các ngươi biến hắn thành nhân vật phản diện trong tài liệu để giảng dạy. Lão phu lúc trước nói: Ta nói tư chất của Dương Diệp không tệ, các ngươi lại không tin, hiện tại hắn vẫn có thể trụ vững bên trong, ít nhất cũng đã lên đến tầng mười lăm, các ngươi nói thử xem như vậy có tính là thiên tài hay không?

Thiên trưởng lão bày ra bộ dáng tiểu nhân đắc ý, nói. Nhưng dù sao cũng không thể trách lão, chỉ trách lúc trước Dương Diệp và lão đã bị những người khác cười nhạo quá nhiều. Nếu không phải có yêu nghiệt Giang Nguyên kia, thì sự kiên trì lần này của Dương Diệp như một đòn đánh thẳng vào mặt các trưởng lão ngoại môn khác!

- Không phải chứ?

Trần Phượng không tin lắm, nói:

- Hắn đã trải qua một năm nhưng vẫn không lên nổi Huyền giả, hơn nữa ta vẫn còn nhớ hình như Dương Diệp đã bị biếm thành đệ tử tạp dịch, sao có thể trụ lâu như vậy?

Thiên trưởng lão cười lạnh một tiếng, đương nhiên lão sẽ không khai ra Dương Diệp chính là Huyền Khí kim sắc!

Tào Hỏa đứng bên cạnh cười khổ, nói: Lão Thiên quả thật nói không sai, Dương tiểu tử kia có thể trụ trong đó lâu như vậy làm cho ta cảm thấy thật bất ngờ. Tuy nhiên lão Thiên ngươi cũng đừng vội đắc ý, mặc dù Dương Diệp không tệ, nhưng vẫn kém xa Thanh Tuyết và Giang Nguyên.

- Ta không nghĩ như vậy!

Thiên trưởng lão phản đối, nói:

- Quả thật thiên phú của Giang Nguyên và Thanh Tuyết không tệ, nhưng Dương Diệp cũng không thua kém, lại nói, chưa biết đang ở tầng mười chín là kẻ nào đâu!

Nói rồi, Thiên trưởng lão có chút hối hận. Thấy Tào Hỏa dùng Giang Nguyên chèn ép Dương Diệp, lão có chút khó chịu cho nên nhất thời nhanh miệng, nói ra những lời này.

Nghe vậy, Tào Hỏa bật cười ha hả, sau đó nói:

- Lão Thiên, ngươi có dám cược với ta một ván không? Chúng ta cược người trên tầng mười chín kia là ai, ta cược một bộ kiếm pháp, chính là bộ Địa Sát kiếm kia, thế nào?

Nghe Tào Hỏa nói, mấy vị trưởng lão bên cạnh đều bị giật mình. Bộ Địa Sát kiếm kia của Tào Hỏa rất nổi danh trong Kiếm Tông, bộ kiếm bao gồm ba mươi sáu thanh Hoàng cấp thượng phẩm Huyền Kiếm, hơn nữa trên bộ kiếm còn khắc một bộ Huyền giai trung phẩm Huyền kỹ kiếm trận phù văn sư, khi ra trận, ba mươi sáu thanh Huyền Kiếm trong nháy mắt sẽ tạo thành một kiếm trận, uy lực có thể dùng từ khủng khiếp để hình dung.

Thiên trưởng lão giật mình, lão cũng không ngờ Tào Hỏa lại lấy bảo bối của mình ra để đặt cược. Phải biết, Tào Hỏa xem bộ kiếm kia còn quan trọng hơn mạng của chính mình. Bình thường mấy vị trưởng lão ngoại môn bọn họ chỉ muốn nhìn một chút cũng không được phép!

Thiên trưởng lão ngẩng đầu nhìn tháp kiếm nô, sau đó lại vẻ mặt như trêu tức lão của Tào Hỏa, Thiên trưởng lão biết nếu ván này mình không cược thì sau này Tào Hỏa nhất định sẽ lấy việc này ra trêu chọc hắn.

- Ngươi muốn thứ gì của ta?

Thiên trưởng lão trầm giọng nói.

Nghe vậy, Tào Hỏa cười như hoa, nói:

- Lão Thiên, ngươi chắc đã biết ta rất quý bộ kiếm pháp này, nếu như ta thắng, ta cũng không đòi hỏi gì nhiều, chỉ muốn thanh Huyền cấp trung phẩm phù văn Kiếm này của ngươi, thế nào?

Nghe Tào Hỏa nói, mấy vị trưởng lão xung quanh ai nấy đều lắc đầu không thôi, thế mà Tào Hỏa cũng nói cho được. Thanh phù văn Kiếm này của Thiên trưởng lão vô cùng có tiếng ở Kiếm Tông, nó không chỉ là một thanh kiếm Huyền cấp trung phẩm, mặt trên còn có phù văn đại sư tăng phúc minh văn. Có thể nói, có thanh phù văn Kiếm này, thực lực của Thiên trưởng lão có thể tăng ít nhất ba phần.

Ngực Thiên trưởng lão phập phồng lên xuống, có thể thấy lão tức giận không nhẹ. So với Tào Hỏa, thanh phù văn Kiếm này so với còn quý hơn mạng của lão. Phải biết, thanh kiếm này đã được dưỡng trong đan điền của lão mười mấy năm trời, có thể tâm linh tương thông với lão, trên mặt lại có minh văn, đối với Thiên trưởng lão mà nói, thanh kiếm này cũng như một bộ phận cơ thể của lão, nếu mất đi thì không biết thực lực của lão sẽ tụt xuống tới đâu!

Cho nên, lão làm sao có thể lấy thanh kiếm quý giá này ra để đánh cược cho được?

Ngay lúc Thiên trưởng lão sắp cự tuyệt thì một âm thanh trong trẻo phía sau hai người vang lên:

- Lão đầu, ta cược với ngươi, cho ngươi dám xem thường tiểu tạp dịch!