Kiếm Vực Vô Địch

Chương 10: Kiếm Pháp Căn Bản

Trên Sinh Tử đài, vào thời điểm này, hai người đồng thời mở hai mắt, ánh mắt chạm vào nhau, trong mắt Đoàn Quân thoáng hiện sát ý dày đặc không chút che giấu, còn Dương Diệp thì bình tĩnh không chút gợn sóng, không một tia chấn động.

Hai người đứng dậy, Đoàn Quân cầm Thanh Phong kiếm trong tay vung vẩy, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, nói:

- Đừng nói ta không cho ngươi cơ hội, ta nhường ngươi ba chiêu!

Mặc dù Dương Diệp đã trở thành Huyền giả, nhưng gã cũng không sợ, gã không chỉ so với đối phương cao hơn hai bậc, vũ khí cùng kiếm kỹ đều là thứ mà đối phương không có được, cho nên, gã chuẩn bị chơi trò mèo vờn chuột.

- Ngu ngốc!

Mắng thầm một tiếng, Dương Diệp cầm trường kiếm đi về phía Đoàn Quân, khi đi đến trước người Đoàn Quân hai mét, đột nhiên, hai mắt Dương Diệp vốn lạnh nhạt, bất ngờ thoáng hiện một tia dữ tợn, sau một khắc, chân phải Dương Diệp bất chợt đạp đất, mượn sức từ mặt đất truyền đến, cả người như một quả đạn pháo, trường kiếm trong tay đâm tới Đoàn Quân.

Chỗ Dương Diệp đạp chân, sàn nhà kia vốn cứng rắn, nhưng lúc này nát vụn hoàn toàn, đây là một kích toàn lực của Dương Diệp!

Khoảnh khắc Dương Diệp vừa lao người ra, lão già ngoại môn ở dưới đài vốn sắp ngủ đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt lộ ra một tia kinh ngạc.

Khoảnh khắc Dương Diệp bỗng nhiên xông tới, sắc mặt Đoàn Quân đại biến, trong mắt kinh hãi muốn chết, khoảng cách gần như vậy, cộng thêm Dương Diệp bất ngờ ra tay, gã lúc này đã không kịp trốn tránh cùng đón đỡ, chỉ có thể nhìn trường kiếm Dương Diệp đâm vào trước ngực của gã.

- Đinh!

Trường kiếm Dương Diệp đâm vào trước ngực Đoàn Quân, một tiếng lanh lảnh vang lên giữa sân, cả người Đoàn Quân ngay lập tức lùi về phía sau tầm mười bước.

Thấy trường kiếm không thể đâm sâu vào, Dương Diệp nhướng mày, cũng không đuổi theo, nhìn trước ngực Đoàn Quân, bên dưới lớp áo, một tia ngân quang sáng trắng không ngừng lấp lóe!

- Trên người có mặc huyền giáp!

Nghĩ vậy, ánh mắt Dương Diệp nhíu lại, huyền khí trong cơ thể bắt đầu khởi động.

Đoàn Quân hít một hơi thật sâu, hoảng sợ một lúc, chỉ thấy lúc này lớp huyền giáp Hoàng phẩm cao giai đã bị lõm vào trong!

- Lực lượng rất lớn! Chí ít có một ngàn cân lực lượng!

Sắc mặt Đoàn Quân ngưng trọng, gã đã đánh giá thấp Dương Diệp rồi.

- Xoạt!

Trong điện quang hỏa thạch, một kiếm của Dương Diệp đánh lui Đoàn Quân ngay tức thì, làm cho đám đệ tử tạp dịch phía dưới xôn xao, có ít người càng là lóe lên tia sáng hưng phấn trong mắt. Bất kể như thế nào, Dương Diệp cũng là đệ tử tạp dịch, đệ tử tạp dịch đánh lui đệ tử ngoại môn, đương nhiên bọn họ thấy hưng phấn.

- Gã Đoàn Quân này, sư tử vồ thỏ dùng toàn lực, gã lại khinh địch như thế, đúng là đầu người não heo, may mắn có mặc huyền giáp!

Thấy thiếu chút nữa Đoàn Quân bị một kích miểu sát, mặt Giang Thu Thủy âm trầm nói.

Bên cạnh vài tên đệ tử đều nhẹ gật đầu đồng ý, đồng thời cũng thở dài một hơi trong lòng. Bọn họ đều đem Năng Lượng thạch góp được mấy tháng đặt cược, thậm chí, có một số tham lam, đặt nhiều đến một hai năm, nếu như Đoàn Quân thua, hậu quả kia, thật sự bọn họ không gánh nổi rồi!

Mà Bảo Nhi ở bên cạnh thì nắm chặt tay nhỏ, trong mắt lóe ra tia sáng hưng phấn.

- Ta thừa nhận, ta có chút khinh địch, nhưng, bây giờ ta cho ngươi biết, ngươi vẫn không có cơ hội, bởi vì, ta phải nghiêm túc rồi!

Đoàn Quân nhìn Dương Diệp, huyền khí trong cơ thể chậm rãi vận chuyển, theo huyền khí không ngừng rót vào trường kiếm, trường kiếm của gã lúc này lại xuất hiện rung động nhỏ.

- Kiếm kỹ sao?

Nhìn trường kiếm trong tay Đoàn Quân phát ra từng đợt gợn sóng rất nhỏ, Dương Diệp thấp giọng nói một câu, chợt huyền khí màu kim nhạt truyền vào trường kiếm trong tay, trường kiếm lập tức hiện dần ra một chút tia sáng màu vàng nhạt, có điều những tia sáng này rất yếu, nếu như không nhìn kĩ càng, căn bản không phát hiện được.

- Xem ra Đoàn Quân đã nghiêm túc rồi!

Dưới đài, sắc mặt âm trầm của Giang Thu Thủy đã hơi dịu đi:

- Lần này, một chiêu phân thắng bại!

- Đoàn Quân muốn dùng Phân Linh kiếm quyết!

Trên mặt một gã đệ tử ngoại môn hiện vẻ tươi cười:

- Phân Linh kiếm quyết là Hoàng cấp cao cấp kiếp kỹ, Đoàn Quân dám sử dụng, vậy thì đại biểu gã đã có thể xuất ra một tia kiếm khí, lần này tên đệ tử tạp dịch kia chết chắc rồi!

- Phân Linh kiếm pháp? Không ngờ rằng Đoàn Quân lại học được, ha ha, lần này tên đệ tử tạp dịch kia chết chắc rồi!

- Ha ha, 300 viên Năng Lượng thạch, đủ để ta tu luyện đến Tiên Thiên cảnh, ha ha...

- Ài, sớm biết Đoàn Quân đã học được kiếm kỹ, ta đã đánh bạc nhiều một chút, chỉ có 100 Năng Lượng thạch, lần này lỗ lớn rồi!

- Đúng vậy, lỗ lớn rồi, thật là, gã Đoàn Quân kia cũng quá thâm hiểm!

- ...

Giờ khắc này, khoảng năm mươi tên đệ tử ngoại môn đã thấy Năng Lượng thạch đầy ắp bày ở trước mặt mình.

Gặp một đám đệ tử ngoại môn hưng phấn, Bảo Nhi bất mãn hừ lạnh một tiếng, sau đó nhìn Dương Diệp trên đài, trong mắt hiện lên một tia lo lắng.

Trên đài, trong một khắc, trong mắt Đoàn Quân dữ tợn, nắm lấy trường kiếm, bổ một phát về phía Dương Diệp.

- Phân Linh kiếm pháp!

Nói xong, từ mũi Thanh Phong kiếm toát ra một tia kiếm khí trắng toát tầm một mét, bắn tới Dương Diệp, tốc độ kiếm khí rất nhanh, âm thanh vù vù phát ra, gần như chỉ tốn thời gian hai lần hit thở đã đi tới trước mặt Dương Diệp.

Lúc kiếm khí đi tới trước Dương Diệp một mét, chân phải Dương Diệp động đậy, mượn lực lượng từ mặt đất truyền đến, người bắn nhanh ra như điện, đồng thời, trường kiếm trong tay mang đầy kiếm khí trắng toát đâm tới.

- Xùy…

Có lẽ là vì lực lượng quá lớn, những nơi trường kiếm Dương Diệp đi qua, có thể thấy được rõ rang từng đợt không khí chấn động, hơn nữa còn phát ra những âm thanh xé gió sắc nhọn.

- Hậu phát chế nhân!

Nhìn thấy Dương Diệp đón đỡ, tên ngoại môn trưởng lão dưới đài khẽ nói:

- Thú vị, lần đầu tiên gặp được người tu luyện cơ bản kiếm pháp đến cảnh giới đại viên mãn, không tệ!

- Bịch!

Trường kiếm và kiếm khí trắng toát đυ.ng vào nhau, một đợt năng lượng nổ vang, chợt, kiếm khí trắng toát kia giống như gặp dầu sôi, bị trường kiếm Dương Diệp cắt ngay tức khắc, tốc độ Dương Diệp không giảm, hai lần hít thở đã mang kiếm xuất hiện trước người Đoàn Quân, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của Đoàn Quân, trường kiếm vung nhanh vào hai chân Đoàn Quân!

Mặt mũi Đoàn Quân tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi, gã cũng không thê ngờ kiếm khí của bản thân phát ra lại bị Dương Diệp đơn giản chặt đứt, đó chính là kiếm kỹ đấy, nhưng không đợi gã phục hồi tinh thần, Dương Diệp lại xuất hiện trước mặt gã một lần nữa, trong lòng kinh hãi gần chết, bất giác dùng trường kiếm đón đỡ, sau đó lùi lại về phía sau.

- Đinh, đinh…

Trong sân, trường kiếm của hai người không ngừng va chạm, từng đợt âm thanh va chạm của kim loại vang lên, giống như một khúc nhạc mỹ diệu.

Thấy Đoàn Quân bị áp chế trên đài, lui liên tiếp về phía sau, đám đệ tử tạp dịch dưới đài hoàn toàn ngây dại, không chỉ có đệ tử tạp dịch, chính là hơn mười tên đệ tử ngoại môn ở bên cạnh cũng đều ngây dại.

Đệ tử tạp dịch đè đánh đệ tử ngoại môn? Đó là đệ nhất phế vật trong lịch sử sao?

Vẻ mặt hơn mười tên đệ tử ngoại môn ở bên cạnh đầy khϊếp sợ, bọn họ không ngờ rằng, kiếm khí kia lại bị Dương Diệp đâm rách, lực lượng đó lớn bao nhiêu, nhanh bao nhiêu? Nguyên bản Đoàn Quân có thua trận thì bọ họ cũng không sao, nhưng mà hiện tại, nếu Đoàn Quân bị thua, chính là có bán tất cả bọn họ cũng không trả nổi năng lượng thạch cho tiểu cô nương kia!

Thấy một kiếm của Dương Diệp đâm nát kiếm khí, sắc mặt Bảo Nhi nở hoa, trong hai mắt trở nên linh động, lóe ra tia sang hưng phấn.

Trên đài, kỳ thật Dương Diệp có thể sớm giải quyết Đoàn Quân, sở dĩ còn dây dưa là vì hắn đang luyện kiếm. Kiếm pháp căn bản hắn đã luyện cực kỳ thành thục, chính là có nhắm mắt lại đều có thể thi triển ra, nhưng hắn thiếu khuyết chính là thực chiến, bây giờ có cơ hội này, đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua.

Dương Diệp càng đánh càng thuận tay, càng đánh càng nhẹ nhàng, mà Đoàn Quân càng đánh càng mệt mỏi, càng đánh càng cảm thấy cố hết sức. Dương Diệp đánh tới đánh lui chỉ có mấy chiêu, tuy chỉ có mấy chiêu, nhưng mấy chiêu ấy đều vận dụng linh hoạt, quả thực khiến cho gã đau đầu, hơn nữa tốc độ cùng lực lượng của Dương Diệp càng làm cho gã khϊếp sợ, gã không có nghĩ tới, kiếm pháp căn bản lại có uy lực như vậy!

- Đến lúc kết thúc!

Cảm thụ được kiếm pháp căn bản ngày càng trở nên thuần thục, khóe miệng Dương Diệp hơi nhấc lên, chợt, tốc độ của trường kiếm trong tay nhanh hơn, mãnh liệt triển khai thế công đối với Đoàn Quân.

Thấy Dương Diệp đột nhiên phát lực, trong lòng Đoàn Quân hoảng hốt, kiếm chiêu vừa loạn, con mắt Dương Diệp lóe sáng, trường kiếm thần tốc nhắm đến trước ngực Đoàn Quân, trong lòng Đoàn Quân giật mình, lập tức vội vàng đón đỡ, đúng lúc này, trường kiếm Dương Diệp đột nhiên biến chiêu, dùng một góc độ cực kỳ xảo diệu đâm vào chỗ tay phải Đoàn Quân.

- A!

Bàn tay bị đâm trúng, một đoàn máu tươi tuôn ra, trong khoảnh khắc đó Đoàn Quân bị đau đớn khiến cho kêu thảm thiết một tiếng, Thanh Phong kiếm chợt rời khỏi tay, rơi xuống dưới đài, đồng thời, xuất hiện một thanh trường kiếm, hiện ra hàn quang kê tại cổ của gã rồi.

Đoàn Quân thất bại!

Thấy trường kiếm Dương Diệp đặt tại cổ Đoàn Quân, tại thời khắc này tiếng huyên náo lúc trước đã biến mất không thấy gì nữa, một chút âm thanh dưới đài cũng không có, có thể nghe được cả tiếng kim rơi, mọi người hoàn toàn ngây dại.

Nhìn thấy một màn này, sắc mặt Đoàn Quân trắng bệch, không ngăn được toàn thân run lên, hai người ở bên cạnh gã không biết đã chạy đi đâu, giờ khắc này, tâm gã như tro tàn!

- Ha ha…

Lần này Bảo Nhi cười rộ lên, quơ tay múa chân, mắt đẹp liếc nhìn đám đệ tử ngoại môn bên cạnh, giống như đang nói:

- Xem đi, vẫn là ánh mắt của ta hơn!

Mặt mũi mười mấy tên đệ tử ngoại môn bị Bảo Nhi nhìn xem giờ phút này đầy vẻ đờ đẫn, bọn họ không cách nào ngờ rằng, Đoàn Quân sử dụng kiếm kỹ vẫn bị đánh bại, đến bây giờ bọn họ cũng không thể tiếp nhận kết quả này.

Trên đài, Dương Diệp nhìn Đoàn Quân hai mắt hoảng sợ, nói:

- Ta có thể không gϊếŧ ngươi!

Nghe vậy, sắc mặt Đoàn Quân vui vẻ, chợt nói:

- Thật sự?

Giống như nghĩ tới điều gì, lại nói:

- Ngươi, ngươi nói đi, ngươi muốn điều kiện gì?

- Tài nguyên tu luyện của ngươi, còn có kim tệ nữa!

Dương Diệp nói.

- Được, được!

Đoàn Quân vội vàng nhẹ gật đầu, sau đó lấy ra một cái túi cùng một tờ thiệp màu bạc từ trong l*иg ngực ra đưa cho Dương Diệp, nói:

- Trong này có hai mươi viên Năng Lượng thạch, ta mới lãnh hôm nay, còn tấm thiệp này, trong đó có khoảng một vạn kim tệ, bất kỳ chỗ nào ở Đại Tần đế quốc đều có thể đổi lấy!

Nge thấy có một vạn kim tệ, Dương Diệp nheo mắt, chợt cất cái túi cùng tấm thiệp đi.

Thấy Dương Diệp nhận lấy cái túi cùng tấm thiệp, sâu trong đôi mắt Đoàn Quân hiện lên một tia oán độc, thầm nghĩ:

- Người chờ đấy, thù ngày hôm nay, ngày sau ta sẽ hoàn trả gấp trăm lần.

Sau khi nhìn thấy trong túi thật có hai mươi viên năng lượng thạch, Dương Diệp gật đầu nhìn Đoàn Quân cười, thấy Dương Diệp cười, Đoàn Quân thở dài một hơi trong lòng, nhưng mà, đúng lúc này, hai mắt Dương Diệp nhíu lại, trường kiếm trong tay vung lên nhắm vào hai chân Đoàn Quân!

- A!

Trên đài vang lên một tiếng kêu thảm thiết thê lương, chỉ thấy hai tay hai chân Đoàn Quân bị chặt đứt tận gốc, máu tươi chỗ hai tay hai chân Đoàn Quân phun ra như suối, sắc mặt Đoàn Quân bị đau đớn kịch liệt khiến cho vặn vẹo.

- Vì sao, vì sao, vì sao!

Đoàn Quân nằm trên mặt đất, đối với Dương Diệp gào thét điên cuồng.

Dương Diệp cười nhạo một tiếng, nói:

- Ta đã nói không gϊếŧ ngươi, nhưng chưa nói qua không phế bỏ ngươi, giữ một cái tai họa bên cạnh, ta không ngủ yên được!

Nói xong, Dương Diệp tức thì ngồi lên mặt đất, lấy ra một viên năng lượng thạch khôi phục huyền khí trong cơ thể.

Nghe thấy Dương Diệp lời nói, Đoàn Quân tức giận phun một ngụm máu tươi, sau đó nằm trên mặt đất điên cuồng mắng chửi.

Dưới đài, trưởng lão ngoại môn kia nhìn Đoàn Quân nằm trên mặt đất, lắc đầu, sau đó sai người mang xuống dưới.

- Này, lấy năng lượng thạch ra đây!

Dưới đài, Bảo Nhi chạy tới trước mặt bọn người Giang Thu Thủy, đưa ra bàn tay nhỏ bé, nói:

- Ta thắng rồi, các ngươi phải đưa ta tổng cộng một vạn chín ngàn viên năng lượng thạch, mau cầm tới đi!

Nghe vậy, sắc mặt 50 tên đệ tử ngoại môn trong chốc lát trắng bệch.